“Đại bang phái xếp thứ ba là Cầm Kiếm Sơn Trang, trang chủ tên là Tiêu Tương Vũ Hề. Hắn cũng rất thần bí, chưa có ai từng nhìn thấy hắn ra tay, nhưng trên giang hồ đều biết đến, trí óc Tiêu Tương Vũ Hề cũng đủ biến hắn trở thành một tuyệt đỉnh cao thủ. Bên cạnh hắn luôn có một nữ nhân, tên là Cô Cầm, có vẻ là hồng nhan tri kỉ. Người của Cầm Kiếm Sơn Trang hoặc là thích cầm, hoặc là thích kiếm. Phần lớn bọn họ không thích tham gia giang hồ phân tranh nên cũng rất tự tại, nhưng lại không có ai dám đi trêu chọc bọn họ bởi vì võ công của bọn họ cũng không tệ.

Thứ tư là Phượng Hoàng Lâu, lâu chủ là Phượng Tiêu Ngâm. Ngoại trừ phó bang chủ Ô Nha Bất Hắc, tất cả Phượng Hoàng Lâu đều là nữ. Phượng Tiêu Ngâm rất có dã tâm, cô ta không tiếp nhận những nam nhân thất bại trong tay mình. Bất luận chuyện gì cô ta cũng đi tranh giành với bang phái khác, cho nên Phượng Hoàng Lâu kết thù oán tương đương nhiều.”

Tô Túy nhìn Tịch Thành, thấy cô có vẻ đăm chiêu. Trong những lời Tô Túy vừa nói, cô nghe được một cái tên – Ô Nha Bất Hắc! Cái tên Ô Nha Bất Hắc đã từng giết cô 72 lần thế nhưng là người của Phượng Hoàng Lâu!

Gặp Tịch Thành không có phản ứng, Tô Túy nói tiếp: “Thứ năm là Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu, đây là một tổ chức sát thủ, chỉ cần cô ra tiền, bọn họ sẽ đi ám sát người cô muốn giết. Bất luận là ai.”

Tịch Thành lúc này mới hỏi lại: “Bọn họ mạnh như vậy sao? Mạnh đến mức có thể giết chết bất cứ ai?”

Tô Túy lắc đầu: “Không phải. Kỳ thật bọn họ cũng rất mạnh, nhưng không đủ đề họ có thể giết chết bất cứ ai. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần trong thời gian cố chủ quy định không giết chết được mục tiêu, bọn họ sẽ hoàn trả tiền gấp đôi, cũng không tiếp nhận những ủy thác liên quan đến mục tiêu ám sát thất bại lần đó trong vòng một năm. Hơn nữa lâu chủ rất thần bí, đến bây giờ cũng không ai biết được hắn là ai, cho dù là Phi Cáp Lâu cũng không biết.”

Tịch thành gật gật đầu. 

Tô Túy nói tiếp: “Thứ sáu là Mạn Các, các chủ tên là Ryoma. Bang phái này rất thú vị, bọn họ tụ tập bởi một đám thích hoạt hình, tên các thành viên đều là nhân vật hoạt hình cả. Ví dụ như bang chủ Ryoma chính là Echizen Ryoma trong [Vương tử Tennis]; phó bang chủ Anna chính là Anna trong [Thông linh vương]; còn có Naruto, Tử Lưu Huy, Amitabha Pill, Tôn Ngộ Không, Gourd Doll, Vịt Donald, Winnie the Pooh, Bách Mục Quỷ, Cá Tháng Tư, Tá Vi, Hỉ Dương Dương, Hôi Thái Lang… Hơn nữa võ công bọn họ phần nhiều là tự nghĩ ra, bọn họ dựa vào chiêu thức chiến đấu của các nhân vật hoạt hình thêm chút sửa đổi để biến võ công này thành độc môn võ công của chính mình, nhưng là phẩm giai cũng không cao. Cho dù vậy, bọn họ cũng rất khó đối phó.

Thứ bảy là Tử Kim Các, bang chủ là vị xếp hạng 10 trên Bảng cấp bậc Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ. Phải nói rằng Tử Kim Các chính là bang phái làm người ta chán ghét nhất trong 10 đại bang phái. Tử Kim Các trên có bang chủ dưới có bang chúng người người đều kiêu ngạo ương ngạnh, một bộ ‘thiên hạ duy ngã độc tôn’ đáng đánh đòn. Võ công bang chủ Tử Kim Các Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cũng coi như được đi, nhưng Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ cần bang chúng đi cáo trạng, bất luận ai đúng ai sai hắn đều không chút do dự mà giết chết đối phương.

Thứ tám là Ca Vũ Hội, bang chủ là Tẫn Tình Ca Vũ. Tình huống của bọn họ có vẻ giống với Cầm Kiếm Sơn Trang và Mạn Các, phần lớn thành viên đều là người yêu thích ca hát cùng khiêu vũ nhảy múa. Bọn họ không tham dự giang hồ tranh đấu mà là không định kì đi biểu diễn khắp nơi. Họ rất được lòng người, đặc biệt được các NPC truy phủng.

Thứ chín là Phi Cáp Lâu. Thành viên Phi Cáp Lâu năng lực chiến đấu đều rất thấp, bọn họ chủ yếu dựa vào thăm dò và buôn bán tình báo để tồn tại. Phần lớn khách hàng đều là người của 10 đại bang phái, giá cũng tuyệt không thấp. Bang chủ tên là Vạn Sự Tri, là vị xếp thứ tám trên Bảng cấp bậc.

Thứ mười là Thất Xảo Minh, minh chủ là Dược sư cấp Đại sư Dược Quán Tử. Thất Xảo Minh tụ tập toàn bộ đều là người chơi cuộc sống kỹ năng. Ví dụ như Dược Quán Tử chính là Dược sư cấp Đại sư, ở thời điểm khuyết thiếu dược phẩm như hiện tại điều đó đại biểu cho cái gì cô hẳn là biết. Lại ví như Đầu bếp cấp Tông Sư Lưu Tô Hồ Điệp, đồ ăn bây giờ chúng ta đang ăn là do một tay cô ấy làm ra. Nhưng mà không phải ngày nào cô ấy cũng nấu cơm, một tháng chỉ nấu ba lần. Bởi vì chủ nơi này Tiêu Lãnh là bạn tốt của cô ấy nên Vân Tiêu tửu lâu mới có thể bán ra một đợt thức ăn do cô ấy nấu ra, mà đãi ngộ đặc thù chính là cung ứng cả ngày, chúng ta coi như đúng dịp. Những người chơi như vậy ở Thất Xảo Minh có rất nhiều. Bởi vì tồn tại của bọn họ là không thể thiếu đối với giang hồ, cho nên các đại bang phái đều sẽ cấp Thất Xảo Minh ba phần mặt mũi.”

Tịch Thành vuốt mấy lọn tóc trên vai, mở miệng hỏi: “Tô huynh, ta muốn hỏi một chút, anh có từng nghe qua bang phái tên Phi Điều Hội không?”

Tô Túy dừng lại tự hỏi một chút rồi mới nói: “Trước kia quả thật có một tổ chức tên Phi Điều Hội, nhưng mà nó đã sớm giải tán.”

“Giải tán? Vì sao?”

Tô Túy liếc Tịch Thành một cái: “Ngươi có biết 24 năm trước, ở Thiên Lí thôn có một người chơi bị giết 72 lần không?” 

Tịch thành gật gật đầu nói:“Biết.”

Tô Túy nói tiếp: “Tác giả của sự kiện giết người năm đó là bang chủ Phi Điểu Hội Ô Nha Bất Hắc. Sự kiện lần đó gây náo động rất lớn, có người đã ghi hình khi đó và tải lên diễn đàn, nhất thời gây nên sóng to gió lớn. Sau đó, Ô Nha Bất Hắc sáng lập Phi Điểu Hội, nhưng mà hắn thật không ngờ, bởi vì sự kiện đó mà không có bao nhiêu người gia nhập. Mà vốn những người hắn mang ra từ Tân Thủ thôn cũng có rất nhiều người lui hội bởi đi trên đường bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Phi Điểu Hội còn chưa bắt đầu cứ như vậy mà kết thúc.” 

Tịch Thành nhíu mày, nói: “Chỉ là một hành  vi cướp bóc giết người, không phải rất bình thường trong trò chơi thôi sao? Không đến nỗi sẽ không thu nạp không ra người được đi?”

Tô Túy cười cười: “Quả thật vốn hẳn là như vậy. Nhưng có khả năng bởi vì sự kiện đó người vô lý trước là hắn, hơn nữa người bị giết lại là một nữ nhân, nguyên nhân cuối cùng có lẽ là thái độ sau khi bị giết của nữ nhân đó. Nói thật, mọi người đều cho rằng nữ nhân đó thật điên cuồng. Không chỉ không chịu thỏa hiệp, cô ấy còn điều chỉnh độ đau đớn lên mốc cao nhất 80%. Cho dù là một nam nhân cường tráng có lẽ cũng không có được dũng khí như vậy.”

“Liền vì vậy?” Tịch Thành có chút không tin.

“Đương nhiên, một phần cũng bởi vì lúc đó Phong Khinh Lưu Vân tuyên bố cùng Phi Điểu Hội không chết không ngừng, Hàn Nha cũng duy trì như vậy, tổng hợp lại từ nhiều phương diện, Phi Điểu Hội liền bi kịch.” Nói xong, Tô Túy liếc liếc Tịch Thành, mặt mang ý cười.

Tịch Thành tự nhiên là chú ý tới Tô Túy cười, vì thế liền hỏi hắn: ‘Không biết Tô huynh cười cái gì?”

Tô Túy nheo mắt, uống một hơi cạn sạch rượu trên bàn rồi mới trả lời: “Người bị giết 72 lần ở Thiên Lí Thôn 24 năm trước, Điện Hạ có quen không?”

Tịch Thành cũng cười cười: “Tô huynh, ngay cả cô ấy bị giết 72 lần ngươi cũng nhớ được, hay là lúc đó anh có mặt tại hiện trường?”

Tô Túy vội khoát tay: “Tôi không có mặt, nhưng mà tôi cũng thật hy vọng lúc đó mình có thể có mặt ở hiện trường, như vậy còn có thể làm một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’. Con số 72 này là do nữ nhân kia tự mình đếm luôn đấy.”

Tịch Thành vẫn cười như trước mà không nói chuyện.

“Điện Hạ, trao đổi với ta một tin tình báo thì thế nào?” Tô Túy cười gian.

Tịch Thành phiết phiết bả vai, cười nói với Tô Túy: “Tô huynh không hổ là người của Phi Cáp Lâu, lúc nào cũng không quên việc mua bán.”

Tô Túy sắc mặt thay đổi: “Điện Hạ biết tôi là người của Phi Cáp Lâu?”

Tịch Thành nắm lấy một thoáng do dự của Tô Túy: “Ta đoán mà thôi. Nhưng nhìn phản ứng của Tô huynh thì ta đoán có vẻ không sai.”

Tô Túy cười cười: “Không hổ là Tịch Thành Điện Hạ. Điện Hạ vẫn chưa trả lời ta, có đồng ý trao đổi tình báo với ta không?”

Tịch Thành thản nhiên nói: “Tình báo gì?”

Tô Túy cười càng lúc càng gian trá: “Ta nói cho cô biết lý do thành Tương Dương không có người, mà cô nói cho ta biết, người bị giết 72 lần ơ Thiên Lí Thôn 24 năm trước có phải là cô không?”

Tịch Thành lộ ra một chút mỉm cười: “Có thể chứ, việc này cũng không phải là bí mật không thể cho ai biết. Người kia đúng là ta.”

Tô Túy mang vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’ nói: “Cô tính toán tìm Ô Nha Bất Hắc báo thù sao? Nói vậy cô sẽ là địch nhân của Phượng Hoàng Lâu.” 

Tịch Thành lắc đầu: “Ta không làm mấy chuyện ngu xuẩn tốn thời gian lại hao tổn tinh thần như vậy đâu. Năm đó bị giết là do ta kỹ không bằng người, không có gì để phải oán giận. Hơn nữa ta là người không hay mang thù, nếu có cừu oán ta sẽ báo ngay tại trận. Huống hồ anh cũng thấy đấy, mấy năm nay Ô Nha Bất Hắc trải qua tốt sao?”

Tô Túy không hiểu lắm: “Lời này nghĩa là gì?”

Tịch Thành đưa mặt kề sát vào Tô Túy, khẽ cười nói: “Có chuyện ta chưa từng nói cho ai biết, việc ta am hiểu không phải là giết chết đối phương, mà là, làm cho đối – phương – khủng – hoảng – tinh – thần.”

Lúc này Tô Túy đầu đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước nhìn video clip quay lại sự kiện kia, hắn cảm thấy cô gái đó thật sự là điên cuồng. Chỉ là video clip quay có chút mơ hồ, cho nên lúc mới gặp hắn mới không nhận ra cô. Hôm nay gặp được, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Tịch Thành giũ giũ tay áo, hỏi: “Hiện tại Tô huynh nên nói với ta, tại sao Tương Dương lại không có người?”

Tô Túy vỗ vỗ mặt: “Thiển Xuyên đang tổ chức đại hội luận võ.”

Tịch Thành không hiểu, hỏi lại: “Cho dù là đại hội luận võ cũng không đến nỗi biến Tương Dương thành một tòa ‘thành chết’ chứ?”

Tô Túy cười cười: “Đương nhiên sẽ có rất nhiều người không có hứng thú với đại hội luận võ. Nhưng lần đại hội này là đại hội luận võ đầu tiên do hệ thống tổ chức, vì để hấp dẫn càng nhiều người đến tham dự, hệ thống đặt ra một cái điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Hệ thống sẽ tặng cho mỗi người chơi đến tham dự trận đấu hoặc chỉ đến xem 20 viên Huyết dược và 20 viên Nội lực dược. Hiện tại trên giang hồ dược phẩm khan hiếm, điều kiện này cũng đủ hấp dẫn đại đa số người.”

Tịch Thành hiểu rõ.

Tô Túy còn nói: “Tôi có vệc phải đi trước, cảm ơn Điện Hạ mời rượu và thức ăn. Nếu sau này Điện Hạ làm cho ai phát điên, trăm ngàn phải giới thiệu hắn cho tôi, tôi ở trong hiện thực chính là bác sĩ ở bệnh viện tâm thần đấy.”

Tịch Thành sửng sốt, lập tức cười đáp: “Tô huynh khách khí rồi. Chỉ cần người phát điên đó không phải là Tô huynh thì tốt rồi.”

Tô Túy cười cùng Tịch Thành thêm nhau bạn tốt, sau đó ôm quyền xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Yên tâm, trải qua ngày hôm nay, tôi tin tưởng tuyệt đối không thể làm địch nhân của cô, bằng không tuyệt đối sẽ sống không bằng chết. Người thông minh giống như tôi đây làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?” Nói xong hắn vẫy vẫy tay rồi biến mất ở ngã tư đường.

“Thì ra là đại hội luận võ sao. Đi xem náo nhiệt thôi.”

Tịch Thành cười mà sao lại thấy âm hiểm thế. Cô gọi tiểu nhị đến, thanh toán tiền rồi rời khỏi tửu lâu.