Đi đến chỗ sâu trong khu đánh quái, Duy Tâm mới phát hiện trong vùng và ngoài vùng là hai nơi hoàn toàn khác biệt. vùng ngoại tựa như cánh đồng hoang vu, quái gì đều có thể thấy được, không cần lo lắng. Nhưng, vùng trong thì hoàn toàn bất đồng, là một khu rừng thật rậm bí mật, quái ẩn đi, giấu sát khí và đánh lén.

Bất quá khiến Duy Tâm cảm thấy an tâm chính là Vũ Tiễn dường như có thể cảm nhận được nơi nào có quái, miễn cho chúng đánh lén. Bằng không với lượng máu của Duy Tâm thì không biết có thể miễn phí về thành biết bao nhiêu lần. (chết và hồi sinh lại trong khu vực an toàn)

Nhìn Vũ Tiễn vừa giải quyết thêm một quái, Duy Tâm rốt cục không kềm chế được lòng hiếu kỳ mà hỏi:

“Vũ Tiễn, ngươi đến tột cùng là chức nghiệp gì a?”

Trầm mặc một chút, Vũ Tiễn mở miệng trả lời:

“Ta là chức nghiệp ẩn, Thần Giáng sư.” (Thiên sứ?!)

“Thần Giáng sư? Tên thật hay a? Có kỹ năng gì a?”

Duy Tâm không chú ý tới biểu tình kinh ngạc của Vũ, ngược lại hưng trí bừng bừng dò hỏi.

“Người bình thường chẳng phải trước tiên sẽ hỏi làm thế nào có được chức nghiệp ẩn sao? Sao ngươi không hỏi? “

Vũ Tiễn cười nhẹ, hỏi lại.

Không biết vì sao, Duy Tâm cảm thấy Vũ Tiễn tựa hồ thật cao hứng, về phần hắn cao hứng chuyện gì thì đại khái cũng chỉ có bản thân vũ tiễn mới biết.

“Chuyện đó có gì để hỏi đâu ta, bản thân mỗi người đều có thể có cơ may trải qua những điều kỳ diệu riêng thôi.”

Duy Tâm nhún vai nói, sau đó thấy Vũ Tiễn tươi cười thật sâu.

“Thần Giáng sư, chính là có thể sử dụng ma pháp ngay mà không cần niệm chú, hổ trợ cho chức nghiệp quyền thuật.”

Không loanh quanh với vấn đề trên, Vũ Tiễn giải thích đặc điểm của Thần Giáng sư cho Duy Tâm nghe.

“Khó trách lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi không cần niệm chú liền sử dụng  được lôi điện thuật.”

Nhớ tới lần đầu tiên gặp Vũ Tiễn, Duy Tâm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cười cười, vũ tiễn không đáp, mà chuyên tâm xử lý đám quái đang uy hiếp Duy Tâm chung quanh, cam đoan an toàn cho hắn.

“Đúng rồi, Vũ Tiễn, ngươi định mang ta đi bắt sủng vật gì a?”

Theo vũ tiễn đi một đoạn đường rất dài, chưa thấy hắn dừng lại, Duy Tâm  nhịn không được mở miệng hỏi.

“Là Sừng Ưng, Ưng rất thích hợp dùng để trinh sát, đối với ngươi về sau rất có ích.”

Vũ Tiễn thuận miệng trả lời, vừa cố gắng phân rõ phương hướng.

Trong rừng rậm này lý cơ bản đều là cây, căn bản không có dấu hiệu rõ ràng, chưa từng đi qua sẽ dễ dàng lạc đường.

Có được câu trả lời, Duy Tâm liền không có tái làm phiền Vũ Tiễn, nhìn ra hắn hiện tại không thể phân tâm, cần nhất chính là sự im lặng.

Bất quá chắc do thấy Duy Tâm quá im lặng, Vũ Tiễn đột nhiên thấy hơi lạ, nghi hoặc quay đầu nhìn Duy Tâm, xác định hắn vẫn theo sát phía sau mình thì mới yên tâm.

Chần chờ một chút, Vũ Tiễn đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Duy Tâm, thấy ánh mắt kinh ngạc của Duy Tâm thì có chút chật vật giải thích:

“Ta hiện tại cần im lặng, không thể nói chuyện với ngươi, nhưng vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ không biết, vẫn là nắm tay tốt hơn.” (thật sao? hắc hắc)

Gật đầu hiểu rõ, Duy Tâm nắm lấy tay của Vũ Tiễn thì cảm giác hắn thân thể cứng ngắc tựa hồ rất khẩn trương, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, cho nên cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo hắn.

Rốt cục mất thật lớn khí lực, chúng ta cuối cùng tìm được khu Sừng Ưng tụ tập, nhìn từng đàn Sừng Ưng vần vũ giữa không trung, Duy Tâm đã dự đoán được đến bắt Ưng sẽ có thêm bao nhiêu gian khó.

“Sừng ưng là quần cư động vật (sống theo đàn), bất quá sẽ không quần công (tấn công đồng loạt), đợi thời điểm ta công kích, ngươi nghĩ biện pháp dùng cây Tử Đằng cuốn lấy nó, chỉ cần ngăn nó trở lại bầu trời là được, bất quá Sừng Ưng phi thường nhanh nhẹn, phải cố nắm bắt thời cơ a.”

Đơn giản thuyết minh cho Duy Tâm một chút, Vũ Tiễn liền hết sức chăm chú tìm kiếm mục tiêu trong đàn Ưng.

Thả Tiểu Cầu cùng Tử Đằng ra, Duy Tâm bày sẵn trận địa, chuẩn bị phối hợp hành động cùng Vũ Tiễn.

Một lát, Vũ Tiễn rốt cục tìm được mục tiêu, phát ra một hỏa cầu bay về hướng Sừng Ưng, con Ưng bị công kích lập tức nổi giận lao xuống tấn công Vũ Tiễn, Duy Tâm vội vàng lệnh Tử Đằng bò lên quấn lấy nó, bất quá trước khi Tử Đằng vươn tới, nó đã nhanh nhẹn bỏ chạy.

Không nản lòng, khi Vũ Tiễn đang quần với con Ưng, Duy Tâm thì liều mạng chỉ huy Tử Đằng, tuy rằng nó vẫn thoát, nhưng cuối cùng cũng đạt tới  hiệu quả nhiễu địch, Sừng Ưng rốt cục chịu không nổi loại quấy rầy này, ngược lại đến công kích Duy Tâm, vừa nhìn thấy nó đổi đối tượng công kích, Duy Tâm vội vàng chạy.

Đừng đùa nha, ta ít huyết như vậy, làm sao có thể chống lại công kích của tiểu tử này a.

Nhưng tốc độ của Sừng Ưng so với Duy Tâm nhanh hơn nhiều lắm, chỉ chốc lát Duy Tâm đã bị nó đuổi sát, tránh thoát móng vuốt sắc bén của Sừng Ưng ngay trong gang tấc, hắn né đông tránh tây, có vẻ thập phần chật vật, lại nhìn thanh huyết của mình đã muốn cạn, vội vàng uống thuốc để bảo vệ mạng nhỏ.

Vừa thấy sừng ưng cải biến đối tượng công kích, Vũ Tiễn cũng thập phần lo lắng, thấy trên ngườiDuy Tâm càng ngày càng nhiều miệng vết thương, tâm Vũ Tiễn quýnh lên, không khống chế được lực đạo công kích, sử dụng Bạo Viêm Thuật, nháy mắt sừng ưng liền biến thành Ưng nướng, chẳng qua con ưng này sinh mệnh cực kỳ ương ngạnh, bị công kích như vậy cũng chưa chịu tử, bất quá nó cuối cùng lại dời mục tiêu  đến trên người Vũ Tiễn.

Duy Tâm thở hổn hển, vội vàng cho Tử Đằng bò lên quấn Sừng Ưng, bằng không cứ cho nó tiến lên vậy hoài, Vũ Tiễn còn mạng sao? Tựa hồ là Duy Tâm cầu nguyện cuối cùng cũng có tác dụng, Tử Đằng rốt cục cuốn được Sừng Ưng, mạnh mẽ đem Sừng Ưng quật xuống mặt đất.

Vừa nhìn thấy tình hình này, Vũ Tiễn vội vàng sử dụng vài tia lôi điện thuật, cuối cùng đánh rớt hơn một phần ba lượng máu của Sừng Ưng.

Lệnh cho Tử Đằng bao Sừng Ưng thành cái bánh chưng, Duy Tâm liên tục dùng kỹ năng bắt giữ, ở lần sử dụng thứ hai mươi, rốt cục nghe được hệ thống thông báo, kỹ năng bắt giữ của hắn cũng thăng cấp.

[Hệ thống thông báo ngoạn gia Húc Nhật Duy Tâm bắt được Sừng Ưng Vương.]

[Hệ thống thông báo kỹ năng bắt giữ thăng cấp.]

Nghe xong thông báo, Duy Tâm ngốc ra cả nửa ngày, quái họ bắt nguyên lai là Boss a, khó trách khó bắt như vậy.

Sừng Ưng Vương nở ra, Duy Tâm lúc này mới phát hiện trên trán nó có một đốm lông màu trắng, vô cùng xinh đẹp.

“Như vậy về sau ngươi sẽ gọi là Tiểu Bạch.”

Nghe được tên Duy Tâm đặt, Vũ Tiễn liền người đưa lưng về phía hắn, bả vai rung rung một cách khả nghi.

Không thèm để ý tới hắn, Duy Tâm cảm thấy tên Tiểu Bạch này rất tốt a, vừa hình tượng, dễ hiểu, dễ thương lại dễ nhớ. Không giống Tử Đằng cùng Tiểu Cầu, Tiểu Bạch vừa ra từ trứng liền lớn như khi trưởng thành, ngoan ngoãn đậu trên cánh tay của Duy Tâm, cùng hắn chơi đùa, thật biết điều nha.