Cả ngày cuối tuần, Ôn Noãn đều đoán xem rốt cuộc Chiếm Nam Huyền có nhìn thấy đơn từ chức của cô không.

Sau khi làm loại hành vi thân mật thế kia, dũng khí tập trung của cô cuối cùng cũng biến mất không tung tích, cũng không thể mở miệng nói cho anh, trong chồng hồ sơ kia có một phong thư, trong tiềm thức cô mơ hồ cảm thấy, nếu cô thật sự đề cập với anh, có thể sẽ lại chọc tức anh.

Tới bây giờ cô không thể không thừa nhận, cô có chút sợ anh, hay nói chính xác hơn, trước kia khi anh nuông chiều cô ngất trời cô đã sợ anh rồi, cô không sợ trời không sợ đất chỉ duy nhất sợ anh, mỗi lần làm sai đứng ở trước mặt anh, cho dù anh không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn cô, cô vẫn cảm thấy chột dạ.

Cảm giác bây giờ của cô giống như bản thân làm chuyện mình biết rõ là sai, một mặt cô khát khao muốn biết, một mặt cô lại không dám tưởng tượng ra phản ứng của anh, vậy là rơi vào mâu thuẫn giày vò.

Nợ anh quá nhiều, không cách nào hoàn trả, không ai biết đáy lòng cô xấu hổ với anh nhiều như thế nào, vì vậy trong khoảng thời gian có thể bên nhau, cô không có nguyên tắc lùi từng bước về phía sau, cho dù anh đòi hỏi thứ gì, cô vẫn không thể hạ quyết tâm kháng cự.

Bởi vì, cô không muốn nhìn thấy anh không vui.

Trên đời này, chỉ với anh, trong góc bí mật mềm mại nhất của cô, có một loại cảm xúc muốn che chở và bù đắp khó có thể diễn tả bằng lời.

Nỗi buồn không thể giải tỏa quanh quẩn cô suốt cả ngày, cô rất muốn biết anh có nhìn thấy đơn từ chức kia không, nhưng từ sáng đến trưa rồi đến chiều, đến tận khi cô ăn xong cơm tối ra khỏi nhà đi đến sân quần vợt, anh vẫn không gọi điện thoại, tuy rằng cô hiểu rõ, cho dù có đang làm việc cũng hầu như không nhận được cú điện thoại nào của anh, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được lướt qua chút mất mác nhạt nhòa.

Cô rất không muốn thừa nhận, nhưng mà, cô thật sự lại bất giác nhớ đến anh.

Đỗ xe xong, cô đi vào sân quần vợt.

Trận đấu này toàn bộ đều được tiến hành trong nhà, sở dĩ cô muốn xem trận này là vì Roger Federer và Andy Roddick đều là cầu thủ cô yêu thích.

Sân quần vợt 15000 người đã không còn chỗ ngồi, chỗ của cô nằm trong khu khách VIP, có thể là thuộc loại dành cho nhà tài trợ, ghế da mềm mại vô cùng dễ chịu, bên cạnh tay vịn còn có tạp chí và đồ uống, cạnh cô phần lớn đều là những người tóc vàng mắt xanh.

Phía trước cô còn có ba hàng ghế, hơn nữa khu ghế này ở trung gian, gồm từ hàng 1 đến hàng 3, mỗi hàng xếp 6 cái ghế ở giữa vô cùng thuận lợi để xem bóng, có thể nhìn rõ những động tác rất nhỏ của cầu thủ hai bên, đây là ghế bạch kim có tiền cũng không mua được, lối vào khu ghế còn có cả người phục vụ.

Lúc này Ôn Noãn nghe sau lưng có người nói thầm.

“Rốt cuộc là ai nhỉ? Bao được vị trí tốt nhất lại không tới xem, đúng là lãng phí!”

Đồng nghiệp của anh ta nói:”Ai biết, chắc là cầu thủ tham gia trận đấu.”

Cô giương mắt nhìn sang, trong khu ghế cao nhất phía đối diện vẫn không có một bóng người, trong tình huống khán đài chật ních như thế này, 18 cái ghế trống kia có vẻ hơi gai mắt.

Roger Federer và Andy Roddick tiến vào sân trong tiếng vỗ tay như sấm vang, trọng tài một lần nữa yêu cầu người xem im lặng.

Trận đấu chơi trong ba set, mỗi set 12 lượt, trong đó, trong đó ai lấy được 6 điểm trước nghĩa là giành được phần thắng, nếu đánh hòa 6-6, thì sẽ lấy lượt thứ 7 phân định thắng thua.

Trận đấu đúng giờ bắt đầu, Ôn Noãn xem hết sức chăm chú.

Trạng thái bắt đầu của cầu vương Federer xưa nay luôn dùng đấu pháp cổ điển trứ danh không tốt, sau gắng gượng thắng được 2 lượt, ở lượt thứ 3 vì mắc lỗi mà liên tiếp bị dẫn 30-0, Roddick đang bị chặn giành được cơ hội phá thoát, kết quả cuối cùng Federer phát hỏng hai quả liên tiếp, Roddick không đấu mà thắng, cú break racquet thành công.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận rất nhiều nam giới kêu lên:”GO Roger!”

Để Federer nổi giận, không ít sắc nữ thét lên chói tai khiến người khác phải phì cười:”Go Andy!”

Dường như ai ai cũng mê anh chàng Roddick điển trai nhất giới tennis, khiến cô vốn cũng không có tâm trạng cũng không nhịn được khẽ cười.

Sau đó cảm giác điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là…Chiếm Nam Huyền.

Tức khắc trong lòng nổi lên trăm ngàn cảm xúc phức tạp.

Con người này, cái tên này, hôm qua sau khi rời công ty vẫn xoay vòng trong tim cô , vất vả một ngày một đêm mới có thể bình tĩnh lại, vừa mới thành công đuổi anh ra khỏi đầu, anh lại đột nhiên chạy đến, một giây kia cô rất muốn biết, dây dưa như vậy rốt cuộc đến khi nào mới có thể chấm dứt? Phải đến khi cái tên kia rung trong lòng bàn tay rất lâu, cô mới lưỡng lự ấn nút nhận.

“Sắc mặt biến đổi nhanh quá, cười lại một cái.” Anh nói.

Cô ngẩn ra:””Gì cơ?”

“Giống như vừa nãy, cười lại cái nữa.”

Cô ngẩng đầu lên, tất cả những gì nhìn thấy là khu ghế vẫn để trống lúc này đã có một người ngồi, Chiếm Nam Huyền mặc kiểu quần áo thể thao gọn nhẹ, điện thoại đặt bên tai, khóe môi nhếch lên thành một độ cong cô quen thuộc.

Cách xa như một dải ngân hà vậy mà cô cũng có thể nhìn thấy, trong con ngươi anh lóe lên một tia sáng nhạt.

Nếu như không phải ván thứ 4 của hiệp 1 đã bắt đầu, người xem không thể tự do đi lại, cô nhất định sẽ đứng dậy rời đi.

“Anh với em cá một nụ hôn, set đang đánh này Roddick vẫn thắng.” Anh nói, sau đó ngắt điện thoại.

Nhắm mắt lại hít thở hít thở, cô lại nói với mình một lần nữa, phải khống chế, phải bĩnh tĩnh, không được nảy sinh ý trốn tránh, mình có cuộc sống của mình, không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng của anh nữa.

Một tràng pháo tay rầm rầm gọi mở hai mắt cô ra, cho dù không nhìn sang phía đối diện cũng có thể cảm thấy, giống như lọt vào tầm ngắm con mồi của anh, cô giống như bị thiêu cháy trong đôi mắt anh, cả người không tự nhiên đứng ngồi không yên, cô cố gắng tập trung tinh thần, tiếp tục chuyên tâm xem trận đấu.

Không ngoài dự đoán của Chiếm Nam Huyền, tuy rằng Federer đánh ra không ít đường bóng đặc sắc, nhưng hai lượt liên tiếp vẫn bị Roddick mạnh mẽ bắt lấy đánh lại, cú giao bóng ăn điểm trực tiếp của Roddick thường xuyên lên lưới quyết định xu thế trận đấu.

Cuối cùng 6-4 Roddick giành chiến thắng trong set đầu tiên.

Set thứ 2 dần trở nên đặc sắc, Federrer bị vây trong tình cảnh xấu nhưng không hề nóng nảy, trạng thái ổn định, hai người đuổi điểm thật sự rất nhanh, liên tục đánh ra những cú bóng phấn khích tuyệt đẹp.

Khi lượt đầu tiên của set thứ 2 kết thúc, trong thời gian nghỉ ngơi, dư quang khóe mắt Ôn Noãn nhìn thoáng qua bóng người đối diện đang đứng dậy rời đi, cho đến khi trận đầu bắt đầu vẫn chưa quay lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng đi rồi.

Không ai biết, Chiếm Nam Huyền oai phong một cõi thương giới thật ra cũng là một cao thủ tennis.

Anh không để mọi người biết kĩ thuật đánh bóng cao siêu của mình là bởi vì anh vô cùng khó tính với đối thủ, nhớ năm đó anh đã nói với cô:”Anh thà bị người khác thắng 3-0, cũng không muốn đấu với kẻ sẽ thua anh 3-0.” Không chỉ có tennis, còn có bóng rổ, bowling và cờ vua, tất cả đều là những môn cô thích hoặc là vì anh mà chơi, anh đều là nhân tài kiệt xuất trong mấy môn đó…Cô lại nhìn về khu ghế trống tuếch phía đối diện, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, xem ra đúng là bỏ về giữa chừng rồi.

“Em đang tìm anh?” Tiếng cười nhẹ vang trên đỉnh đầu cô.

Cô bị dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu lại.

Hai tay Chiếm Nam Huyền tì lên thành lan can sau lưng cô, gương mặt sát gần mắt cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng lại trở thành hai ánh trăng rằm lấp lánh, khóe môi nở một nụ cười sung sướng quyến rũ người khác đến cực điểm, trong nháy mắt làm tim cô đập thình thịch.

Trước khi cô xoay người anh đã ôm lấy mặt cô,”Yêu cái vẻ mặt vừa nãy của em chết đi được…đột nhiên vui mừng như điên, nháy mắt lại buồn bã ưu thương, sau đó giống như ngại ngùng bất an yêu anh, quả thật khiến trái tim anh mềm nhũn.” Anh cúi người, dịu dàng nói:”Ván trước anh thắng.”

Không hề cố kị hôn xuống.

Thứ trào dâng trong tim can là bất lực khổ sở hay là ngọt ngào chua xót, cô không biết.

Thật khó khăn anh mới chịu buông lỏng ra, không đợi cô bình ổn lại hơi thở của mình anh đã đưa ngón tay trỏ lên:”Suỵt…tập trung xem đi.” Dứt lời đôi mắt không chớp lấy một cái chăm chú nhìn sân bóng, chỉ còn lại một mình cô đối mặt với sự chú ý xung quanh, tựa như hành động khác người vừa rồi của bọn họ vốn dĩ không liên quan đến anh, mà tất cả đều là do cô.

Tâm trí vẫn vì nụ hôn kia mà không ngừng quay cuồng, cô vừa thẹn vừa giận lại không xả ra được, đành phải ngồi ngay ngắn lại.

Không bao lâu sau, lực chú ý của cô mau chóng bị loạt tie-break thu hút, Roddick dẫn đầu 5-2, Federer mắc quá nhiều lỗi đang đứng trước nguy cơ thua trận.

Nhưng sau khi Roddick giành lợi thế 2 điểm 6-4, Federer dùng một cú bóng thẳng đánh xuyên qua theo sát với tỉ số 5-6, tiếp theo đánh một cú bóng xiên mạnh mẽ đưa trận đấu về thế quân bình 6-6, cục diện đã đi tới đỉnh điểm nhất, tất cả người xem đều hồi hộp nín thở chờ đợi kết cục cuối cùng của trận đấu.

Nếu không phải có người cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, cô suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của anh.

“Bảo bối, anh với em cá một đêm, Roddick sẽ thua trong loạt tie-break này.”

“Tại sao?” Cô tiếp tục chăm chú xem cuộc chiến giao bóng kịch liệt giữa hai người, Roddick đã giành lại lợi thế 8-7, không có dấu hiệu bị thua rõ rệt.

“Tâm trạng Roddick đã lộ ra sự bất ổn, đối mặt với một đối thủ bình tĩnh như Federer, điều đó sẽ khiến cậu ta thất bại không phải nghi ngờ.”

Anh vừa nói xong không lâu, Federer lộn ngược dòng 9-8.

Lượt bóng kế tiếp khi Roddick chiếm ưu thế phi người ra đỡ, sau đó toàn sân đấu ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng bóp tay không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra, chàng Rod đẹp trai thành công lên lưới chặn bóng nhưng lại đánh bay ra ngoài, trận đấu vốn dĩ có thể quân bình tỉ số 10-10 lại không thể tượng tượng được đưa về thế 10-8, phần thắng thuộc về Federer.

Cô quay đầu lại, Chiếm Nam Huyền cong nửa môi chu về hướng cô, giống như anh thật sự vô tội không cố ý nói trúng sự thật.

Set thứ 3 rất nhanh bắt đầu.

Mãi cho tới lúc này, mọi người mới được thưởng thức một số kĩ thuật gần như hoàn mĩ của Federer, cho dù là phát cầu hay là đánh trả, đánh thẳng hoặc lên lưới, trừ những lỗi sai của bản thân, thì trong phòng thủ hay tấn công dường như đều hoàn hảo không có lỗ hổng, hơn nữa tâm trạng bình tĩnh, chiến thuật biến hóa vô cùng linh hoạt, thi triển toàn diện giống như bông hoa bá vương nở rộ tuyệt đẹp làm người ta phải than lên sợ hãi.

Mà Roddick đúng như lời Chiếm Nam Huyền nói, tâm trạng bất ổn định làm anh ta lúc được lúc hỏng, khi cánh tay không thuận gió giang ra định đỡ bóng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hò của khán giả dựng bắn cả lên, giống như một đứa trẻ con múa may quay cuồng giữa không trung, động tác ngây thơ chất phác này dẫn đến một trận cười và pháo tay ầm ĩ.

Ngay cả khi đánh đến phút cuối, Roddy thua liên tiếp ở mấy ván kết, thiên vương lộn ngược dòng thắng chung cuộc 2-1, sự bình tĩnh không gợn sóng trên mặt anh ta lúc này mới toát lên chút đắc ý sau khi đã chiến thắng, mỉm cười rồi đánh mạnh một cái, quả bóng bay về phía khán đài cao nhất xa nhất.

Cả trận đấu làm khuấy đảo linh hồn Ôn Noãn, trong tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai không ngớt, mọi người đều đứng dậy, lúc này cô mới nhớ ra sau lưng mình còn có Chiếm Nam Huyền, nhìn lại, chỗ ngồi sớm đã trống rỗng, cô cũng không biết anh đã đi từ lúc nào.

Tìm anh trong dòng người xa lạ đang tuôn ra, nhưng tầm mắt thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, lòng cô không khỏi có chút thẫn thờ.

Cô đem theo chút mất mác quay về nhà, dọc đường đi đáy lòng lại mơ hồ có chút chờ mong, hy vọng điện thoại bỗng nhiên vang lên, hy vọng xe của anh đột nhiên xuất hiện kế bên…Cô buồn bã buộc phải thừa nhận, thủ đoạn của anh quả thật quá cao siêu, trong lúc qua lại đã khiến lòng cô toán loạn.

Sau khi rửa mặt cô ủ rũ ngồi xem TV, kênh âm nhạc đang phỏng vấn 4 người đàn ông, đó là nhóm nhạc Ireland nổi tiếng thế giới, lượng tiêu thụ album đạt hơn 34 triệu bản.

Rất nhiều năm trước, ở trên bệ cửa sổ có thể đón gió xa trong phòng Chiếm Nam Huyền, sáng sớm và hoàng hôn mỗi ngày nghỉ, trong sự vui vẻ mơ hồ không lí do, người từng lấy âm nhạc đả động trái tim cô chính là những người đàn ông này, ngay cả khi có người tách ra solo vẫn vô cùng cuốn hút cô.

Trong bầu không khí ấm áp trên màn hình, bốn chàng trai đẹp vui vẻ đều nhận là fan hâm mộ bóng đá, khi được hỏi ai trong số họ đá tốt nhất, ba người đều nhất trí chỉ vào người ngồi bên phải, tiếp theo lần lượt là tiền đạo xuất sắc nhất và hậu vệ đá hay nhất, còn người ngồi bên trái là—-cầu thủ ngồi băng ghế dự bị tốt nhất.

Khi cười cô không thể không chế được lại nhớ tới Chiếm Nam Huyền.

Có một số người, có một số bài hát, lắng đọng lại tại nơi sâu nhất trong ký ức thiếu niên.

Chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ dẫn đến tình cảm yêu thương chua xót thuở xưa, sau nhiều năm lại lắng nghe giai điệu Unbreakable quen thuộc, giống như chuyện cũ đang nhẹ nhàng thổi vờn bên tai, nhắc nhở ở năm ấy ngày ấy, bài hát này con người này, bầu bạn với nhau đi qua những tháng ngày cô độc không nơi nương tựa.

Ánh sáng lấp lánh từng có trong mắt họ, giống hệt người cô khao khát muốn gặp nhất trong hai nghìn năm trăm ngày.

Mà nay thời gian đã để lại dấu vết trên gương mặt của bốn người, ca khúc vẫn còn, nhưng nhan sắc đã thay đổi, những nếp nhăn có thể nhìn thấy, vẻ đẹp trai năm đó đã phai, bọn họ đã không còn là những cậu thiếu niên nữa, giống như cô, đã sớm qua tuổi trẻ con.

Sau muôn ngàn gian khổ quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy chuyện đời không ngày nào không tang thương.

Ngẩn người trước TV, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, cả người cô bật dậy khỏi sofa.

Nhìn chằm chằm đằng sau cửa, vui mừng như điên và sợ hãi đan xen, sau khi đợi rất lâu cuối cùng anh đã tới, sự bối rối cùng sợ hãi cô mất bao lâu mới hồi phục lại được, bây giờ lại vì anh mà ngóc đầu trở dậy.

Mồ hôi thấm vào trong lòng bàn tay, cách một cánh cửa cô sợ hãi hỏi nhỏ,”Ai đấy?”

“Em hy vọng là ai?”

Cô suýt tí nữa đã khóc, cái trán yếu ớt tựa vào cửa, thật lâu sau, mới có thể vươn tay mở cửa cho người vào.

“Thứ em mở là cửa, hay là chính trái tim em?” Đôi môi tuyệt đẹp cong lên rồi phủ xuống, cô bị kéo vào vòng xoáy mùi mồ hôi và nam tính, Chiếm Nam Huyền khẽ lầm bầm trong miệng cô:”Sau này đừng để anh phải chờ đến thiên trường địa cửa nữa.”

Trong đê mê, ý thức xẹt qua nỗi buồn sâu nhất đáy lòng, từ nay về sau sẽ không thể quay lại nữa.

Anh buông cô ra, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình.

Bàn tay nắm áo anh ướt đẫm, cô hỏi:”Anh chơi thể thao?”

“Sau bữa tiệc đãi khách quý có thể tỷ thí với cầu thủ, anh so chiêu với Federer một chút.” Chiếm Nam Huyền lấy di động ra bấm một dãy số rồi ném về phía cô:”Bảo bọn họ mang quần áo đến cho anh.”

Hai tay trực tiếp cởi áo thể thao xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

“Alo, anh…Hello? Xin chờ một lát.” Cô đuổi theo,”Quần áo của anh là chỉ cái gì?”

Anh quay đầu cười, nghiêng người lấy điện thoại trong tay cô,”Áo, áo trong, đồ lót, tất, thắt lưng, cà vạt, chọn tùy ý rồi mang đầy đủ tới cho tôi, đúng rồi, không cần đồ ngủ.” Sau đó đặt di động vào lại tay cô,”Nói địa chỉ cho bọn họ.”. Anh không nhịn được tươi cười, hai con ngươi sáng lấp lánh của bóng hình sau cửa phòng tắm, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đang ngây ngốc của cô, sau đó lạch cạch đóng lại trước mắt cô.

Cô sợ hãi cầm lấy điện thoại:”Lúc nãy anh ấy nói cái gì?” Nghìn lần đừng nói cho cô anh thật sự định qua đêm ở đây,”Anh không nghe sai chứ? Vâng…” Sau khi xác nhận đáp án quả làm người ta hết cách:”Anh nhớ địa chỉ này nhé, nhờ anh đưa đến đây.”

Hai mươi phút sau quần áo còn chưa đến, Chiếm Nam Huyền đã bọc khăn tắm đi ra, cô tựa như là phản xạ có điều kiện lui vào một góc, đề phòng nhìn anh.

Bọt nước trên mái tóc đen nhánh ướt sũng chảy dọc theo gò má xuống phần ngực trần của anh, sau khi tắm con ngươi đen tuyền trong trẻo và vô cùng hoang dã, gương mặt thanh thoát tựa tiếu phi tiếu mê hoặc lòng người,”Hehe, Tuy rằng anh không mong em hét toáng lên, nhưng phản ứng này của em cũng khiến anh đau lòng lắm.”

Cô lập tức phản bác:”Bạn học này, tôi vẫn chưa xin anh hãy tự trọng một chút trong nhà người khác đâu.” Đúng là cô thích trai đẹp, cũng từng mây mưa hoan ái với anh, nhưng hai mươi lăm năm chưa từng trải qua một đêm như vậy, ở cùng với một người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm mỏng phía dưới? Trời xanh trên cao, trái tim yếu đuối của cô đang nhảy thình thịch không đỡ nổi đây này.

Anh nhìn TV:”Em đang xem bọn họ?” Tháng 6 nhiều năm trước, sau khi đội tuyển Quốc Gia Ireland không cam lòng bại trước Tây Ban Nha kết thúc World Cup, bốn người đàn ông kia lúc ấy hát một bài ca mừng họ về nước.

Anh quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau một chỗ, thật lâu cũng không dời.

Phải, đó từng là ca khúc bọn họ yêu thích nhất, World Of Our Own, Thế giới của chúng ta.

Giống như, giây phút này.

Mắt thấy anh đang muốn đi đến đây, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, cô đi thẳng ra, nhẹ nhõm thở dài, may mà quần áo đưa tới đúng lúc, nếu không cái mũi và quả tim cô đã đẫm máu rồi, cô mở cửa, thiếu chút nữa máu tươi phun từ họng lên:”Lâm—Lâm Lộ?!”

Chu Lâm Lộ vươn tay kéo cổ cô, lớn tiếng đến mức gần như rít gào:”Em muốn anh tức chết đúng không? Anh bảo em đừng tìm anh, đồ ngốc em thật sự không tìm lấy một lần?!” Anh đá văng cửa ra.

“Em—“ Cô quyết định ngậm miệng.

Chiếm Nam Huyền ở phòng khách khoanh hai tay, ung dung quyến rũ cong miệng, nhìn cô và Chu Lâm Lộ.

Miệng Chu Lâm Lộ như bị tắc một quả trứng chim bồ câu không thể phản ứng, mà Chiếm Nam Huyền lại thoải mái cười tươi gần đến mang tai,”Chu tổng vừa khéo đi ngang qua?”

Cô lấy tay che mặt, tuyệt vọng nghĩ, tự nhiên lại tạo nên trò đùa này, ông trời quả thực hoang đường.

Thở dài một tiếng, cô dùng sức đẩy Chu Lâm Lộ đang cứng đơ tại chỗ đẩy ra ngoài cửa, chỉ chỉ phía bên trong cánh cửa cho người mới từ thang máy đi ra,”Đưa quần áo cho vị tiên sinh kia.”

Sau đó làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt thiên biến vạn hóa của Chu Lâm Lộ, cô đẩy anh vào tháng máy rồi ấn hộ anh nút xuống tầng,”Hôm nào giải thích cho anh.” Khi trở về phòng Chiếm Nam Huyền đã kí giấy chứng nhận xong, cô tiễn người đi, đóng sầm cửa lại.

“He he!” Anh vô tội giơ cao hai tay lên, khóe môi vẫn phơi phới như cũ, tâm tình cực kì tốt cười nhạt:”Cho dù anh là thần tiên cũng không biết đêm nay hắn sẽ tới.”

Cô nghiến răng nghiến lợi chỉ vào anh:”Anh mặc quần áo xong rồi về mau!”

Anh cười nhạo ra tiếng, tiến đến gần cô:”Đừng hòng!” Thấy cô trốn sang một bên, con ngươi anh đột nhiên trở nên u ám:”Nếu em dám trốn một lần nữa, anh cam đoan cả ngày mai em đừng mơ nhìn thấy mặt trời.”

“Fuck you!” Cô hét chói tai nhảy lên sofa, khó khăn né bàn tay anh chộp tới.

Anh ngẩn ra, tiếp đó cười ha ha:“My pleasure honey. Come to fuck me please.”

Khi anh cất bước tiến gần cô đồng thời nhảy xuống khỏi tay vịn sofa, hổn hển:”Tôi tha thứ anh không rành tinh túy tiếng Anh, để tôi dịch cho anh nghe! Ý của hai từ đó là, cút ngay!”

Cô nhào vào phòng, sau khi khóa trái cửa thở dốc.

“Bảo bối.” Bên kia cửa truyền đến giọng nói êm ái của anh:”Nói cho anh biết, có phải em đang cười giống con mèo trộm được cá không?”

Cô vỗ vỗ hai má, cố gắng cân bằng khóe môi không biết từ khi nào đã giương cao,”Không có!” Khi nói chuyện không nhịn được mà phì cười, đồng thời cũng nghe thấy tiếng cười sung sướng đè thấp của anh, không biết vì sao một giây kia cô có cảm giác, dường như anh giống cô, nhiều năm chưa từng vui vẻ như vậy.

“Còn nhớ có một lần em ho khan không chịu uống thuốc không?” Anh hỏi.

“Có, nước thuốc kia đắng lắm.”

“Cho dù anh sử dụng trăm phương nghìn kế, ngay cả nước miếng cũng khô cạn, em vẫn sống chết không chịu uống.”

“Hừ! Anh còn nói, cuối cùng vẫn dọa đánh em đấy thôi!”

“Ý của anh chỉ là muốn vỗ hai cái mông nhỏ của em thôi.”

Cô đắc ý cười:”Kết quả là anh có đánh đâu, ha ha ha.”

“Cũng giống như bây giờ, em đóng cửa phòng lại.” Ngữ khí dịu dàng của anh dường như vô cùng yêu thương.

Hai tay ôm lấy mặt, sao lại nóng thế này:”Ừ, rồi sau đó anh đi.”

“Bảo bối, anh không có cơ hội nói cho em, thật ra sau đó anh đã học được một tài nghệ.”

”Là gì?”

“Làm thế nào để có được chìa khóa dự phòng.”

Cô cười to đến ho khan kịch kiệt, sau đó nghe thấy tiếng kêu răng rắc, trơ mắt nhìn cửa bị mở toang, tình thế cấp bách không chút suy nghĩ leo vội lên giường chạy ra chỗ cửa sổ:”Anh không được lại đây!”

Cửa mở ra, nụ cười anh phút chốc co lại, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:’Xuống dưới mau!” Nói xong thong thả lùi vài bước về phía sau.

Cô hơi yên tâm, thử thăm dò thả chân xuống giường, vẻ mặt anh có chút dọa người, cô bắt đầu hối hận mình lỗ mãng, đành phải thanh minh:”Không được đánh em!”

Hai tròng mắt anh thấp thoáng ánh sáng cô yêu thích nhất, đôi môi mỏng gợn nửa:”Nhiều năm rồi chẳng thay đổi chút nào, vẫn xúc động tùy hứng như vậy.” Tính trẻ con vừa làm người ta buồn cười, lại đau lòng:”Một sợi tóc cũng không động vào, xuống đây.”

Cô thở ra một hơi, nhảy xuống giường, sau đó trở lại mặt đất, nghĩ một lúc, rồi lắc đầu bật cười:”Em cũng không biết hôm nay bị sao nữa.” Hoàn toàn không phải cô bình thường, cho dù là hành vi hay là tâm tính, tất cả đều thoát ly quỹ đạo thường ngày.

Anh nói:”Em biết rõ.”

Cô quay mặt tránh đi ánh nhìn chăm chú đoạt hồn người khác của anh, nội tâm có chút mê hoặc, không biết nhiều năm sau, phòng tuyến cẩn thận bất tri bất giác buông lỏng, cô như vậy—-giống cô bé con ngày trước, liệu có phải chỉ hiện ra ở trước mặt anh không?

Giây tiếp theo cảm thấy cánh tay anh kéo eo cô, mạnh đến mức không giống như chỉ đơn giản ôm cô, cô hơi hoảng sợ nhìn anh:”Anh đã đồng ý——“

Anh che miệng cô lại, tháo khăn tắm ép cô xuống giường, cực kì dịu dàng nói:”Làm sao anh nỡ đánh em, bảo bối, chẳng qua anh chỉ muốn yêu thương em thôi.”

“Ôn Noãn, Ôn Noãn.” Có người thở dài gọi:”Tỉnh, tỉnh.”

Cô mờ mịt mở mắt, nhìn thấy một người đứng trước giường, sau khi kinh ngạc nheo mắt, thoáng chốc nước mắt rơi đầy mặt, cô bay vào trong lòng ông.

“Bố! Bố! Cuối cùng bố cũng về rồi! Con rất nhớ bố!”

“Đồ ngốc.” Ôn Hòa yêu thương nở nụ cười.

Cô điên cuồng khóc lóc không thôi:”Con xin lỗi! Con xin lỗi! Bố tha thứ cho con nhé, không phải con cố ý, thật sự không phải cố ý đâu!”

“Bố không trách con.” Ôn Hòa đau lòng sờ đầu cô:”Đừng khóc, bé ngoan, đừng khóc.”

Nước mắt của cô như trận lũ sắp tràn qua bờ đê:”Bố! Con xin bố! Đừng bao giờ đi nữa được không? Bố, bố…bố! Đừng đi….”

“Này…ngoan, đừng khóc, đừng khóc, sao thế? Em làm sao thế?’

Ôn Noãn khó khăn mở đôi mắt đẫm lệ, trong bóng đêm không biết đang ở phương nào, chỉ cảm thấy ngực đau không chịu được, tránh khuỷu tay của người bên cạnh đang ghì chặt, cô chống xuống giường ngồi dậy, há miệng thở dốc:”Đau quá, em đau quá…”

Chiếc đèn da cam đầu giường lập tức phát ra ánh sáng nhu hòa, Chiếm Nam Huyền căng thẳng ôm cô:”Tại sao lại giữ ngực? Em bị làm sao? Không khỏe?”

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt tung hoành trên mặt, bàn tay liên tục xoa vị trí trái tim.

Anh không biết nên làm gì, chỉ có thể đặt lên tay cô, mát xa ngực cô theo chiều kim đồng hồ.

Ước chừng qua hơn 4, 5 phút, cô mới dần dần bình ổn lại.

“Gặp ác mộng?” Anh hỏi.

Gương mặt nước mắt chưa khô của cô u ám không thôi,”Anh biết không? Đôi khi em hoàn toàn không muốn tỉnh lại.”

Anh im lặng khác thường, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

Hai mắt đẫm lệ vô biên như đại dương mênh mông lọt vào hai tròng mắt cô quạnh của anh, cô nghẹn ngào:”Xin lỗi….em không biết sẽ liên lụy đến bác trai…Nam Huyền, thật sự xin lỗi, xin lỗi, em không biết sẽ như vậy…Em chỉ nghĩ, em đơn giản chỉ nghĩ đó là chuyện giữa hai chúng ta….”

Vốn dĩ tất cả những chuyện kia không nên xảy ra, chỉ tại cô trẻ con cố chấp, cuối cùng lại gây nên lỗi lầm lớn không thể cứu chữa, cả đời này cô là kẻ phải chịu tội, lạc vào trong cõi sung sướng của thể xác chẳng qua chỉ là vì muốn xin một chút an ủi, cô nào có tư cách nói chuyện yêu đương với anh.

Anh cụp mi xuống, hôn lên mái tóc tản mát của cô trên gối,”Không liên quan đến em, đó là chuyện ngoài ý muốn.” Tắt đèn kéo cô vào trong lòng:’Anh thật không nên nhất thời mềm lòng buông tha em….Trước khi trời sáng, em đừng mơ có thời gian đi vào mộng.” Trong tiếng nói thì thào tiết lộ tâm tư khó hiểu khác thường, giống như hàn băng cô độc, lại giống như mệt mỏi lo âu, giống như mâu thuẫn trong lòng anh đan vào áp bách, khiến anh buồn phiền mà đòi giận chó đánh mèo, anh điên cuồng đến nỗi gần như vò nát cô ra, tiết tấu chậm rãi, rồi điên cuồng hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của cô, sự mạnh mẽ kéo dài đến nỗi gần như là cuồng bạo.

Đau đớn và sung sướng cực hạn càn quét toàn thân cô, mỗi một tấc tiến lùi dây thần kinh đều dấy lên sự mẫn cảm run rẩy đến cuồng dại, trong ý thức hỗn độn không biết anh giằng co bao nhiêu lần, cũng không biết mình bị ném lên mây chết bao nhiêu lần, loại kinh nghiệm này đối với cô mà nói cực kì rung động, trên da phủ kín những dấu vết sâu của anh.

Cho đến khi bức màn đêm thâu lọt vào một tia rạng đông nhạt nhạt, anh lại co rút phóng ra lần nữa, trong tiếng thở dốc tuyên cáo vô cùng nhuần nhuyễn, sau khi anh buông tay cô toàn thân mềm oặt đau nhức trong ba giây đã mê man.

Không gian kéo dài mãi mãi, yên bình ngỡ như đã chết.

“Một ngàn năm sau”, có người hát bên tai cô.

“Đây tôi đứng giữa Bressanone

với những vì sao trên trời

phải chăng chúng sáng hơn cả Brenner

và đang theo một hướng khác

em sẽ là sự từ bỏ nhẹ nhàng,

tôi phải đi theo con đường khác

và chuyến tàu sẽ mang tôi về phía trước

mặc dù trái tim tôi chắc còn ở lại

Wo, trái tim tôi chắc sẽ còn ở lại

Những đám mây giờ đang bay qua tôi,

và vầng trăng vừa nhô lên

tôi phải để lại những vì sao phía sau lưng,

chúng là những gì lấp lánh trên bầu trời em”

Bressanone, người ca sĩ khi đó yêu điên cuồng một cô gái, họ gặp nhau trong vườn quốc gia Yosemite ở California, tình cờ gặp nhau rồi biệt ly, cùng dựa vào một số thông tin mà duy trì nỗi tương tư, mấy tháng trôi qua, cuối cùng cơ hội cũng đã tới, bọn họ đều đi Châu Âu, ước hẹn gặp gỡ ở một trấn nhỏ thuộc miền núi Tyrol thuộc miền Nam Italy, đó chính là Bressanone.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng, cho dù hai người họ có chân thành tha thiết giao phó trái tim mình cho nhau.

Khi biệt ly sắp tới, người đàn ông khóc đưa bạn gái ra ga gần trấn, bọn họ đều tự đi trên con đường của mình, quay lại công tác và cuộc đời của mình.

Trong chiều dãi quãng đường 30 phút, người đàn ông chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong mơ loáng thoáng nghe được một bài hát tuyệt vời mà bi thương, sau khi tỉnh dậy ông ta lập tức viết lại…Trong lòng người đó, vĩnh viễn luôn có một nơi dành cho cô gái kia, còn có cái thị trấn nhỏ bé, cùng với bài hát Bressanone ấy….

“Ôn Noãn.” Có người cười nhạt:”Tỉnh tỉnh”

Xoay người vùi vào chăn, né bàn tay ở má quấy rầy như lông chim, Bressanone của cô…

“Ôn Nhu? Tôi không gọi cô ấy dậy được, ngủ y như một con lợn hồng rồi.”

Ai đang cười? Quấy nhiễu giấc mơ người khác, thật đáng ghét…Trong ngơ ngốc mở hé hai mí mắt nặng trình trịch lên, hồn phách bị tiếng ca mang đi vẫn chưa trở về, cô ngơ ngác hỏi:”Chuyện gì thế? Anh đang nói chuyện với ai?”

Đây là ánh mắt của ai, ánh sáng lưu chuyển, nụ cười rạng rỡ, một chút si mê quyến luyến lúng túng lướt qua đáy mắt, nhanh đến mức làm cô suýt tí nữa tuột mất, ai, ai khiến cô quen thuộc đến mức không hề phòng bị như thế này, một gương mặt bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt lại khiến nội tâm tràn ngập sung sướng.

“Ôn Nhu tìm em.” Anh nói.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng lắc lắc đầu rồi mở ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào qua khe cửa sổ, chiếu xuống mép giường, tất cả mọi thứ trong trí nhớ chậm rãi quay trở về vị trí cũ—–“Anh nhận điện thoại của em?!” Trời ạ, thật muốn hét thật to lên! Xong rồi, xong rồi, bị bắt gian ngay tại giường,”Chị?” Cô sợ hãi thét to.

“Ôn——Noãn!” Một kẻ khác hận không thể giết chết tiếng thét chói tai như rồng phun lửa chưa từng có của cô, cô sợ tới mức kéo xa điện thoại ra, kết quả bị Chiếm Nam Huyền thuận tay lấy luôn.

“Chuyện gì?” Anh hỏi, đi dần từng bước tự tiện làm chủ như chuyện hiển nhiên.

Cho đến lúc này này cô mới nhận ra, cô và anh không mảnh vải che thân ngồi cạnh nhau, khi nhận thức này len lỏi vào đầu, cô suýt chút nữa ngã xuống giường, vội vàng lấy quần áo trong mớ hỗn độn mặc nhanh vào, chạy vọt vào toilet liên tục vốc nước lạnh hất vào mặt.

Cuối cùng cũng tỉnh hoàn toàn.

Sau khi rửa mặt Chiếm Nam Huyền đi tới, cô chưa kịp xoay người lưng đã bị ôm vào trong ngực anh, bọn họ nhìn ánh mắt của đối phương trong kính, không hẹn cùng cười.

Anh khẽ hôn lên môi cô.

Tim chợt rung động, cô dùng khẩu hình không tiếng động nói ra bốn chữ.

“Gì cơ?” Anh hỏi.

Cô khẽ nói:”Huyền của Ôn Noãn.”

Anh vùi đầu vào tóc cô, mỉm cười mãn nguyện.

Cô cười tủm tỉm dựa vào ngực anh, trên con dấu bằng đá vàng có dòng chữ anh đặc biệt khắc vì cô, Huyền của Ôn Noãn, từ sau khi anh đưa cho cô, mỗi bức tranh của cô đều ấn bốn chữ triện này.

Trước đây từng có rất nhiều chuyện cũ đẹp đến mức làm lòng người đau nhói.

“Ôn Nhu tìm em có việc?” Cô nghiêng người giúp anh điều chỉnh độ ấm vòi hoa sen.

Anh buông cô ra, đi xuống dưới vòi hoa sen, “Lát nữa nói cho em.”

Cô đi ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại, đồng hồ đã chỉ giữa trưa, gọi một cú điện thoại về công ty dăn dò công việc cho Đinh Tiểu Đại, sau đó đun nóng sữa đặt lên bàn, sau đó đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Lúc ăn Chiếm Nam Huyền nhìn cô, ánh mắt sâu đậm:”Bảo bối.”

“Hả?”

“Ôn Nhu dặn em hôm nay đừng ra khỏi nhà.”

“Tại sao?”

“Bởi vì sáng nay em lên đầu đề tất cả các báo.”

Cô sửng sốt:”Sao có thể?” Làm bình hoa cũ nhất giá trị nhất bên người Chu Lâm Lộ, cô đã lâu không xuất hiện trong làng giải trí, tại sao bỗng dưng lại lên bìa tạp chí?

Chiếm Nam Huyền ngẩng đầu lên, phút chốc cô cảm thấy nụ cười nhạt trên mặt anh có chút bất thường, đáy lòng không khỏi nổi lên chút cảnh giác, cô nghi ngờ đi qua mở laptop, vào báo mạng giải trí, vài giây sau nhìn rõ ràng trên màn hình hai hàng chữ to màu đỏ tươi như sét đánh.

“Bạc Nhất Tâm ra nước ngoài chụp ảnh chưa về, Chiếm Nam Huyền cùng thư kí xem bóng công khai hôn môi.”

Đi xuống là một bài viết thanh sắc đều đủ cả, đầu tiên là rất nhiều ảnh chụp hai người họ thì thầm to nhỏ và hôn nhau ở sân bóng, bên cạnh còn có những lời lẽ hết sức phiến diện. Ngay sau đó chuyện cũ của cô và Chu Lâm Lộ cũng bị lật lại, ngay cả chị cô Ôn Nhu một trong mười người phụ nữ đẹp nhất thành phố cũng không may mắn thoát khỏi vụ này, đến cô cũng không biết mình có cái ảnh chụp chung với Ôn Nhu đẹp như vậy từ khi nào.

Bên cạnh còn có một cái đầu đề bắt mắt, “Duyên phận ba năm đã đi đến hồi kết”, cô click vào.

Lọt vào trong tầm mắt là:”Ngay sau khi Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền công khai hôn môi ở sân bóng, sáng nay khi Chu Lâm Lộ chấp nhận cho phóng viên phỏng vấn đã hào phóng thừa nhận, từ nửa tháng trước đã chia tay hòa bình với Ôn Noãn, nhưng nhấn mạnh rằng nguyên nhân chia tay không liên quan đến Chiếm Nam Huyền…” Cô bịt chặt miệng.

Tiếp theo còn viết:”Khi phóng viên kết nối liên lạc với Bạc Nhất Tâm ở Thụy Sĩ, người đại diện của cô nói nữ minh tinh này hoàn toàn không hay biết gì cả, cho nên tạm thời không thể trả lời.”

Cả trang báo, tất cả mọi thứ đều là hình ảnh hoặc bài viết liên quan đến chuyện này, giống như trong một đêm toàn thành phố bỗng sôi trào, chỉ có đương sự cô vẫn ngồi im lặng trong không gian nhỏ bé của mình, mông lung không biết bên ngoài sớm đã trời long đất lở.

Cô cầm điều khiển từ xa mở TV, trong kênh giải trí biên tập viên đang nói:’Phóng viên theo dõi hiện tại vẫn chưa liên lạc được với Chiếm Nam Huyền, không biết người luôn kín tiếng như anh sẽ giải thích chuyện này ra sao, nhưng có người biết chuyện đã nói, đêm qua nhìn thấy anh vào nhà Ôn Noãn ở Nhã Trúc Viên số 10 đường Sâm Lâm, theo phỏng đoán của đồng nghiệp của chúng tôi ở hiện trường, hiện nay bên ngoài Nhã Trúc Viên có khoảng bốn mươi năm mươi phóng viên các đài và trang tin tức lớn bao quanh.” Ôn Noãn vùi mặt vào trong lòng bàn tay, hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy.

Chiếm Nam Huyền vỗ vỗ vai cô:”Sẽ qua nhanh thôi. Lát nữa Cao Phóng sẽ tới đây, anh bảo cậu ta đưa em đến chỗ Ôn Nhu vài ngày.”

Cô tránh tay anh, không, không, không phải, có chỗ nào đó không đúng, để cô suy nghĩ kĩ một chút.

Một lát sau cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói:”Anh đã thấy đơn xin từ chức của em?”

Nụ cười của anh hơi co lại:”Phong thư màu trắng dễ thấy như thế, không muốn nhìn cũng khó.”

Cô gật đầu, giống như vỡ lẽ:”Anh bảo em chia tay với Chu Lâm Lộ, em lại muốn từ chức.” Cho nên mọi việc hẳn là thế này: Cho dù đêm qua Chu Lâm Lộ không tình cờ đến đây, thì sáng mai khi báo chí ra, anh tất nhiên không thể không công khai tuyên bố đã chia tay với cô từ trước, nếu không sẽ vì chuyện này mà phải đội sừng xanh, nhưng mà dù vậy địa vị xã hội và sự tôn nghiêm nam giới của anh cũng không tránh khỏi bị hao tổn.

“Anh không cảm thấy anh chơi người ta ác quá rồi sao?” Cô hỏi, cho dù đơn từ chức của cô có chọc giận anh, nhưng đó cũng là chuyện giữa anh và cô, tại sao lại kéo cả Chu Lâm Lộ vào?

Anh cười nửa miệng:’Bây giờ em đang chất vấn anh?”

“Em chỉ muốn biết sự thật.”

“À? Còn muốn chứng thực cái gì? Không phải trong lòng em đã nhận định anh là cố ý rồi sao?”

“Nếu không phải thế, vậy hãy nói cho em biết….”

“Đương nhiên là phải.” Anh chặn họng cô, con ngươi lãnh đạm lạnh lẽo, xa cách như mới quen:”Em chậm chạp kéo dài không chịu chia tay hắn ta, anh đương nhiên chỉ có thể tự mình động thủ———đúng như những gì em nghĩ trong lòng đấy, thì sao nào?”

Cô á khẩu không trả lời được.

Không thể nói rõ mình hiểu lầm anh hay chắc chắn đã nói trúng sự thật, anh cố tình không muốn giải thích, không muốn để cô cảm thấy sâu trong nội tâm của anh lại có một thứ chân thành nhỏ bé nào đó đang tồn tại.

Trong giằng co, chuông cửa vang.

Cô đứng dậy, “Anh đi đi, em không đi đâu cả.”

Anh nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ra cửa.

Anh mở cửa ra, trước mặt Cao Phóng lạnh nhạt nói với cô:”Anh cho em hai sự lựa chọn, một là đi theo cậu ta, hai là theo anh xuống lầu gặp phóng viên.”

Trong lòng như bị nghi vấn đâm trát đến rỉ máu, cô nghe thấy chính mình hoang mang thốt lên:”Có thể nói cho em biết, rốt cuộc tối hôm qua đối với anh mà nói là cái gì?” Là lưỡng tình tương duyệt nước chảy thành sông, hay là vị hôn thê đi vắng nên cô đơn trống trải? Hay là vì hoàn thành cốt lõi cuối cùng của kế hoạch kín đáo này, cái đó chỉ là thuận tiện thôi?

“Em hỏi tôi?” Anh không giận mà bật cười, nụ cười nhạt trước khi lan đến đôi mắt lạnh lùng đã không còn sót lại chút gì:”Tôi không có đáp án cho em, nhưng có thể cho em một tuần nghỉ ngơi, cuối tuần em cũng không cần phải đi làm, chắc cũng đủ thời gian để suy nghĩ rõ ràng cái vấn đề cao thâm này.”

Ngụ ý, trong bảy ngày sắp tới, anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô.

Cô không nói một tiếng đi theo Cao Phóng.