Tam sinh tam thế, do ta không an phận, chấp nhận luân hồi.

Ngoảnh mặt quên đi, đã quá nhị thế.

Quay đầu nhìn lại Vong Xuyên hà bên dưới Nại Hà kiều, nước sông tịnh mặc sắc bất phù bất động[1], tĩnh lặng tựa như đã chết, vô sinh vô niệm[2]

Bước đến Vọng Hương Đài, lão phu nhân đã chờ sẵn đưa ta một chén Mạnh Bà Trà.

Không chút ngần ngại, ta tiếp nhận trà từ lão nhân gương mặt từ ái. Cúi đầu ngắm nhìn, nước sông mặc sắc đun thành trà, trong suốt đến tận đáy… vô trần vô ai[3]. Đột nhiên nhớ lại hương vị trà này, kiếp trước cũng đã từng đến, từng uống qua.

“Nhớ được hương vị trà sao?” lời nói như phát ra từ đáy lòng. Ngẩng đầu nhìn, chợt thấy ánh mắt đen không chút ánh sáng của lão phu nhân đang chăm chú nhìn ta.

“Vô sắc vô vị” ta mỉm cười

Lão phu nhân gật đầu “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục[4], uống rồi sẽ quên hết mọi chuyện tiền sinh”

“Ta có tam sinh, hiện đã quá hai kiếp…” nước trong chén nổi lên gợn sóng, tâm đã bình lặng, tình lại long đong.

_______________________

Ta vốn là một cây nến trên đài thờ Phật, được thần độ hóa mà thành tinh. Vốn nên tiếp tục tu luyện trở thành tiên phật. Vậy mà, do tương phùng người, chỉ trong trong nháy mắt động lòng, tâm đã không còn là của mình.

Nguyệt trầm nhật thăng [5] , ta suốt ngày ngóng trông, lệ trên khóe mắt cũng đã cạn khô.

Đấu chuyển tinh di [6] , ta cuối cùng lại biến thành khối thạch, người đời gọi là bàn thạch.

Bàn thạch bàn thạch, vô cùng vững bền, kiên quyết không chịu thay đổi.

Thần thở dài, nhìn ta mắng “Nghiệt!”

Ta khóc cầu, cho ta được tái kiến người, dù chỉ là một lần.

“Ngươi là tinh, hắn là nhân, ngươi canh gác ngàn năm hắn đã luân hồi mười lần. Giờ này khắc này hắn đã trở thành một lão nhân già yếu, ngươi cũng gặp?”

“Gặp!” dù cho sống hay chết, ta cũng muốn gặp, chẳng sợ nhân khứ vật phi [7].

Một chữ gặp, khuynh tẫn si vọng ngàn năm bất biến của ta.

“Ngươi a ngươi!” Thần bất đắc dĩ, cuối cũng vung tay “Thôi thôi thôi, tùy ngươi!”

“Niệm tình ngươi thành tâm hướng Phật. Ta ban ngươi tam sinh, tam sinh qua rồi, cạn một chén Vong Xuyên thủy, quên đi thị phi nhân sinh, trở về cõi Phật tiếp tục làm một cây nến tinh nho nhỏ!”

Thần vừa dứt lời, thân ta nhanh chóng rơi xuống Hoàng Tuyền lộ, trở thành một mạt du hồn, đi qua Nại Hà tiến đến Vọng Hương. Uống cạn Mạnh Bà Trà, nghênh đón nhất sinh của ta.

Nhất sinh, ta đã quên đi hết thảy. Tuy cùng hắn sống trong một tòa thành, vô số lần lướt qua nhau, cũng có lúc ngoái đầu nhìn lại ngóng nhìn, nhưng cuối cùng không có kết quả.

Nhị thế, hắn đứng đầu tam quân anh dũng, Đại Tướng Quân Bạc Vân Thiên. Còn ta chỉ là sĩ binh dưới trướng hắn. Trên chiến trường, vì hắn vào sinh ra tử, không oán không hối…

Lần luân hồi tiếp theo— ta phải làm thế nào để cùng hắn tương kiến?

Thần cho ta tam sinh, tam sinh tam thế, chỉ được nhìn thấy hắn, ở cạnh hắn hắn.

Ta vốn nên tự thấy đủ, nhưng tình này đã ăn vào tận xương tủy phải làm thế nào xóa bỏ…

Ta biết mình tham lam, nhưng quả thật… tình bất do kỷ [8]

Nhất sinh nhất thế [9] cũng được, chí ít cũng phải để cho phần tình này có được một kết cục.

“Đã đến lúc rồi”

Lão phu nhân nhỏ nhẹ thì thầm, ta cười chỉ phía sau nàng hỏi “Đó là gì vậy?”

Nàng quay đầu, ta đem Vong Xuyên thủy đã được nấu thành Mạnh Bà Trà trút xuống lòng sông…

Ta biết mình không nên, nhưng ta chỉ còn lại một lần luân hồi, ta mong cầu một kết thúc.

Mặc kệ phạm vào luật trời, mặc kệ hồn phiêu phách tán—

—cứ để ta ôm mối tình không nên có này, tan thành mây khói.

_______________________

“Lão gia! Lão gia! Phu nhân sinh rồi, là tiểu thiếu gia!”

Thanh âm vui sướng của nha hoàn từ trong phòng lọt vào tai của Trịnh Kỳ Uyên đang lo lắng chờ đợi bên ngoài khiến y mừng rỡ.

“Tốt… Thật tốt quá!” do hưng phấn mà nói năng có hơi lộn xộn, y muốn bước vào phòng để nhìn hài nhi cùng thê tử, nhưng lại nhớ tới đã được nhắc nhở không nên vào, bước chân y chùn lại.

“Lão gia, bây giờ người có thể đi vào nhìn phu nhân cùng tiểu thiếu gia rồi!” nha hoàn thấy y như thế, che miệng cười trộm.

“Nga, nga!” Trịnh Kỳ Uyên trước giờ luôn nghiêm túc bình tĩnh cũng không khỏi ngại ngùng cười cười rồi bước vào trong phòng.

“Phu nhân—”

Bước vào trong, vượt qua bức bình phong, y cất giọng yêu thương khẽ gọi ái thê vừa vất vả sau cơn hoài sinh đang nằm nghỉ trên giường, vốn đang hoan hỉ chợt nhìn lại thấy gương mặt sầu khóc của thê tử, y cảm thấy có điểm không đúng.

“Tướng công” thê tử vừa thấy y, lại càng sầu khổ hơn.

“Xảy ra chuyện gì?” y bước đến gần thê tử, nắm đôi tay lạnh lẽo đang run lên của nàng

“Hài tử…” mới nói được hai từ, thê tử đã lại khóc không thành tiếng.

“Hài tử?” y nhìn bà mụ bên cạnh ôm hài tử lắc đầu thở dài.

“Hài tử của chúng ta… nó, nó không khóc cũng không nháo…”

“Này—” nói mới chợt nhớ, quả thật y vẫn chưa nghe tiếng khóc nháo của hài tử vừa sinh ra.

“Như vậy là sao?” y hỏi bà mụ.

“Trịnh lão gia, lão đỡ sinh trước giờ, lần đầu tận mắt thấy chuyện như vậy— lão cũng không biết” ôm hài tử vừa mới sinh vô thanh vô tức, sản mụ cũng cảm thấy băn khoăn khó hiểu.

“Tướng công… tướng công… hài tử, có phải… có phải…”

Cơ thể thê tử trong lòng y run rẩy liên hồi, giúp nàng lau lệ bi thương tràn trên mặt, ynói “Đừng nóng vội, để vi phu xem đã”

Buông thê tử ra, chuyển hướng đến sản mụ, y đưa tay đón nhận hài tử.

Hài tử nãy giờ vẫn đang im lặng như đang ngủ mở toang mi mắt, ánh mắt đen láy như đang nhìn y. Hồi lâu nó gào khóc thật lớn, âm thanh hài tử vang vọng trong đêm lạnh tĩnh mịch.

“Phu nhân, phu nhân nàng xem, khóc rồi, hài tử khóc rồi!” Y kinh hỉ, vội đem hài tử đến trước mặt thê tử.

Thấy đứa nhỏ khóc lên, thê tử y cuối cùng cũng rưng rưng cười “Phải, phải… khóc rồi, hài tử đã khóc rồi, thật tốt quá!”

Đương trong lúc cực độ vui mừng, phu thê hai người hoàn toàn không chú ý đến, trên gương mặt non nớt của hài tử đang khóc kia đọng nét buồn bã thống khổ thương tâm—

Y đang khóc, y khóc thật sự, khóc thương tiếc cho vận mệnh buồn bã của chính mình.

Vi phạm ý trời đổ Mạnh Bà Trà đi, rơi xuống nhân sinh, vừa mở mắt ra, nhìn thấy người mình yêu lại trở thành sinh thân chi phụ [10]!

Đáng buồn, đáng tiếc, đáng hận, đáng oán, đáng giận, trời xanh sao lại thích đùa cợt—

Hối hận lúc ấy sao lại đổ đi Mạnh Bà Trà. Đã định trước phải ôm ấp tình yêu không nên có mà đau khổ ca đời!

______________________

Đại thiếu gia của Thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, Trường Tiếu.

Trường tiếu trường tiếu, trường an vĩnh tiếu [11], nhưng Trường Tiếu lại không cười

Trường Tiếu không chỉ không cười, không khóc cũng không nháo, tĩnh lặng như đá.

Trường Tiếu năm lên bảy cũng chưa từng mở miệng  nói một lời, Trịnh thị phu phụ dùng trọng kim thỉnh danh y chữa bệnh cho hắn.

Mỗi bậc danh y đều lắc đầu, bảo: Trường Tiếu không có bệnh.

Không bệnh tại sao không nói, không bệnh sao lại không cười, không bệnh cũng không khóc, không bệnh nhưng lúc nào cũng ngẩn ngơ…

Mẫu thân Trường Tếu ôm y mà khóc, lấy nước mắt rửa mặt. Phụ thân Trường Tếu ôm y suốt ngày thở dài.

Trường Tiếu, Trường Tiếu, vì sao không cười?

Trường Tiếu khóc, lần thứ hai từ sau khi sinh ra khắn khóc, lúc đó y được bảy tuổi rưỡi.

Thân phụ tìm đến vu y giỏi nhất, vu y bảo có cách trị cho Trường Tiếu, chỉ cần dùng máu phụ thân Trường Tiếu mỗi ngày ba lượt cho y uống, Trường Tiếu tự sẽ có thể khóc cười.

Phụ thân y nhẫn đau cắt tay, tích huyết rót vào chén, Trường Tiếu cũng không chịu uống, đẩy chén rơi xuống đất vỡ tan, lệ tuôn như suối trào.

Trường Tiếu khóc, Trường Tiếu cười. Nói chuyện, gọi phụ thân đa, gọi mẫu thân nương, cùng những hài tử khác chơi đùa.

Trường Tiếu thực thông minh, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, mi thanh mục tú, ai ai cũng khen y giống phụ thân.

Nhưng mà, Trường Tiếu ơi Trường Tiếu, thật là có thể trường tiếu sao?

_______________________

Nhắc đến Tô Châu, nhất định sẽ nhớ đến một câu nói

“Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô – Hàng” [12]

Đến đất Tô Châu, người người thường kinh thán lẫn tán thưởng.

So với Hàng Châu tú khí linh lung, Tô Châu duy mĩ tinh trí, là vùng đất nơi các đại quan nhân cùng nhân gia dòng dõi hoàng tộc xây phủ đệ.

Dạo bước ngắm nhìn, khắp nơi đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, này thanh hồ như kính, linh thạch tú sơn, thanh trúc lục liễu, kia phồn hoa thốc cảnh, biểu lộ sự khéo léo tinh xảo cùng xa hoa.

Không chỉ có thế, Tô Châu còn nổi tiếng khắp nước, là nơi tụ tập thương doanh.

Tại nơi này, thương nhân tề tụ, xe thuyền như nước, náo nhiệt sầm uất tạo nên cảnh tượng phồn hoa. Thành Tô Châu song song cả thủy lẫn bộ, hà nhai [13] kề cận, ven sông nhà dân san sát nối tiếp nhau. Dạo bước sâu vào phố nhỏ, sẽ nghe thấy tiếng cười vui thanh thúy của nhà nhà, thanh âm rao hàng của thương phiến, rộn ràng khiến người say mê, bày ra trước mắt một vùng sông nước Giang Nam nhất phái phong thổ nhân tình giàu có, sung túc.

Bạch Thanh Ẩn đương đi thuyền trôi trên sông nhỏ, dọc hai bên bờ là nhà cửa san sát. Lần đầu tiên hắn đến Tô Châu, nhìn thấy trước mắt cảnh tượng phồn hoa động dung. Vốn là thương nhân sinh trưởng ở kinh thành, trước giờ sự nghiệp của hắn chủ yếu tập trung ở kinh thành mà bỏ qua vùng phụ cận này.

Về sau sinh ý càng ngày càng mở rộng, hắn mới bèn nghĩ đến chuyện mở thêm thương hào ở Giang Nam, tính toán bước đầu tiên nên tạo chút ít tiếng tăm ở Tô Châu rồi mới khai mở xuống Giang Nam.

Lần này đến vốn để xem quyết định này có khả năng hay không, nhưng sau khi thân lâm kỳ cảnh [14] hắn mới biết, không khai mở sinh ý ở Tô Châu quả là tổn thất lớn.

Tiểu thuyền đi nửa canh giờ, cuối cùng đỗ lại tại một dòng chảy xiết trôi vào cập trước bến đò nhỏ. Bạch Thanh Ẩn đứng ở đầu thuyền suốt từ nãy đến giờ, cùng gã tùy tùng đi theo vừa rời khỏi thuyền. Đột nhiên trong dòng người phía trước mặt truyền đến thanh âm xôn xao. Bạch Thanh Ẩn vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thân ảnh bạch y lao người về phía hắn.

Hắn trong lòng cả kinh, theo bản năng tránh sang. Thân ảnh bạch y thuận đà ngay lập tức liền thẳng hướng đến lòng sông mà bổ nhào xuống.

“A, cứu mạng—”

Nói thì chậm mà xảy ra thì chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Thanh Ẩn vốn muốn tránh đi lại thấy người kia cứ tiếp tục sẽ rơi xuống sông liền duỗi tay giữ lại, toàn thân vận khí định bộ, ngay lúc đã đứng vững rồi liền thuận tay kéo người kia vào lòng.

Khoảnh khắc thấy rõ gương mặt của người trước mắt, Bạch Thanh Ẩn nhất thời ngây dại. Vốn dĩ đứng giữa đám đông đầy thanh âm xôn xao, nhưng lại như chỉ còn hắn cùng với nữ tử trước mặt. Thanh âm hoàn toàn biến mất, tĩnh lặng đến mức ngay cả âm thanh đập trong ***g ngực cũng có thể nghe rõ ràng.

Trong đáy mắt hắn phảng phất dung mạo thoát tục của nàng, điểm một chút kinh loạn, nàng nhìn hắn bằng đôi nhãn mâu trong trẻo thấu triệt.

Thời gian như dừng lại, cả hai người vẫn nhìn nhau, như thể cả thế gian chỉ còn lại bọn họ,  tâm tư cùng thần hồn không dung bất kỳ ai.

Người ngã vào Bạch Thanh Ẩn chợt thản nhiên mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, đưa tay vỗ vỗ ngực hắn, tươi cười nói “Vị công tử này, vừa mỡi nãy thật sự cảm ơn nhiều, bằng không ngã xuống sông thì thực mất mặt! Ta có việc đi trước, hữu duyên tái kiến [15]!”

Thấy nàng xoay người muốn đi, Bạch Thanh Ẩn lập tức đưa tay giữ lại “Cô nương, đợi một lát!”

“Cô nương?” nàng hoang mang nhìn hắn, rồi như chợt nhớ điều gì cúi đầu nhìn lại mình một thân ăn mặc như nữ nhân, mới giật mình ra sức gật đầu “Phải phải, là cô nương, cô nương!”

Bạch Thanh Ẩn không nghĩ nhiều, nho nhã lễ độ hướng nàng hỏi “Thứ lỗi tại hạ có điểm mạo muội, có thể cho tại hạ biết phương danh cô nương”

“Ngươi muốn hỏi tên của ta a?” nữ tử nháy mắt mấy cái, tỉ mỉ quan sát Bạch Thanh Ẩn một hồi mới mỉm cười “Được a, coi như là đáp tạ ơn cứu mạng mới nãy của ngươi vậy! Ngươi phải nghe cho rõ ràng nha, ta là nhi nữ của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, gọi là Trịnh—”

“Tiểu thư, chạy mau a, bọn họ truy tới rồi!”

“Không được! Ta phải đi rồi, hữu duyên tái kiến!” lời chưa dứt, nữ tử chợt nghe nam thanh trong đám người truyền đến liền biến sắc, vội vàng bỏ lại một câu đã xoay người hướng đám đông chạy trốn. Tốc độ nhanh đến mức Bạch Thanh Ẩn không kịp đuổi theo, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của nàng trôi đi trong dòng người. Theo sau nàng là tên thư đồng ăn mặc như thiếu niên, là người vừa mới lên tiếng lúc nãy.

Bạch Thanh Ẩn vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ, nếu không phải người hầu ở phía sau kêu to, sợ là hắn vẫn tiếp tục đứng ngây ra nữa.

____________________________________

[1] Bất phù bất động : không di chuyển, tuyệt đối tĩnh

[2] Vô sinh vô niệm : không có sức sống, không có ý niệm

[3] Vô trần vô ai : không dính chút bụi trần

[4] Vô sắc vô vị, vô tình vô dục : không sắc không vị, không tình cảm cũng không có dục vọng

[5] Nguyệt trầm nhật thăng: ngày lên đêm xuống

[6] Đấu chuyển tinh di : vật đổi sao dời

[7] Nhân khứ vật phi : người đời rời bỏ, thế sự chê cười

[8] Tình bất do kỷ : ái tình bản thân không thể điều khiển được

[9] Nhất sinh nhất thế : Một đời một kiếp

[10] Sinh thân chi phụ : cha ruột

[11] Trường an vĩnh tiếu : mãi mãi có thể tươi cười. Câu này là giải thích cho tên của Trường Tiếu, Trường trong trường an (mãi mãi, bất tận) Tiếu trong vĩnh tiếu (luôn luôn tươi cười)

[12] Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô – Hàng : ý là trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô (Châu) – Hàng (Châu)

[13] Hà nhai : hà (sông), nhai (phố phường, chợ). Ý là một bên sông, một bên phố phường kề cận nhau, chỉ cuộc sống gắn liền với sông nước.

[14] Thân lâm kỳ cảnh : lạc vào cảnh sắc kỳ lạ, ám chỉ ảnh bơi vào vùng này rồi thấy nơi này sao mà náo nhiệt, sầm uất như vậy, lúc trước lại không nghĩ như thế nên khi thấy rồi liền cảm thấy bất ngờ khó tin.

[15] Hữu duyên tái kiến : có duyên gặp lại, câu này mấy đại hiệp hay dùng với nhau a~