Lúc nãy, tôi với Kỳ Nhi bất quá chỉ là diễn xuất, đề phòng Huyền Nguyệt không tin tưởng bản công chúa, phái người giám thị quá trình tôi bỏ thuốc.

Quả nhiên, Kỳ Nhi mới đi có một chút, Văn Mặc Ngọc liền vào phòng bếp.

Tóc đen như mực, hoa y liêu nhân, từng thứ giống như lần đầu mới gặp.

Tôi cười trộm: “Đêm nay Mặc Ngọc công tử là vai chính, chạy tới chỗ ta làm gì?”

Văn Mặc Ngọc nói: “Xem xem hạ đường thê như cô có khỏe không thôi.”

Tôi giật mình, dẩu môi nói: “Khỏe lắm.” Hi vọng vừa lóe lên trong lòng đã chợt vụt tắt, cái miệng đúng thật là chẳng tha cho ai như thế mà, sao đến lúc này mà tôi còn ngu ngốc mà ngóng trông Mặc Ngọc giả đến thăm tôi chứ?

Văn Mặc Ngọc cố ý liếc nhìn tôi, sau đó lại giận dữ nói: “Liêm Chi, người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân, sao ngươi nỡ hạ thủ hả?”

Tôi cười, “Sao nào, hóa ra Mặc Ngọc công tử không phải đến giám thị ta, mà ngược lại đến để khuyên nhủ ta à?”

Văn Mặc Ngọc gõ gõ cái bàn, nói: “Liêm Chi, cô là người thông minh, Huyền Nguyệt cũng là người thông minh. Sao cô không nghĩ tới hắn còn có sau chiêu hả?”

Nghe xong lời này, tim tôi không khỏi vang lên “lộp bộp”.

“Có ý gì?”

Văn Mặc Ngọc nói tiếp: “Liêm Chi ơi Liêm Chi, cô đúng là thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời. Huyền Nguyệt đã có thể nhận ra cô là người có tình, thì càng có thể đoán ra cô đối với tên An Lăng tiểu tử còn có nghĩa, không nỡ xuống tay. Cái gì mà muốn hợp tác với cô đều là mấy lời vô sĩ để lừa quỷ, cử động như vậy, chẳng qua là vì muốn ngăn chặn cô thôi!”

Tôi kinh hãi, lập tức bật dậy khỏi ghế, cắn răng nói: “Văn Mặc Ngọc! Ngươi tốt nhất nên nói cho rõ ràng…”

Văn Mặc Ngọc lắc lắc đầu, ngóng nhìn ánh trăng trên cao nói: “Sợ là… không còn kịp rồi.”

(Ở đây tác giả chơi chữ, từ Huyền Nguyệt của anh Thất điện hạ là玄玥 phát âm là ‘xuán yuè’ chắc là bí ẩn trong truyền thuyết (cũng như anh nói anh là truyền thuyết ấy), còn từ ‘huyền nguyệt’ (có nghĩa là ‘ánh trăng trên cao’ ở trên) 悬月 phát âm cũng là ‘xuán yuè’.)