Tiểu ngu ngốc lặng lặng mà nằm đó một đêm.

Gương mặt ôn hòa, yên tĩnh tốt lành.

Mà một đêm này, Mục vương phủ gà bay chó sủa, xảy ra một vài chuyện vặt vãnh không lớn cũng không nhỏ.

Việc vặt vãnh này, thì phải nói đến Thất điện hạ Huyền Nguyệt trước tiên.

Trăng sáng đầy sao, tụ hội ở đại sảnh Mục vương phủ cũng đã rượu quá ba tuần, tiêu sáo vang trời, chủ khách thỏa thuê, đang tới chỗ cao trào. Lúc này, Thất điện hạ lại đột nhiên hỏi thăm Mục vương phi về Vương Uyển Dung, nói mấy tháng không gặp, thật có hơi nhớ.

Hóa ra là, có quan hệ thân thích với Vương gia, chính là nhà mẹ đẻ của Mẫu phi Huyền Nguyệt.

Mẫu thân Huyền Nguyệt là thứ xuất, nhưng dựa vào nhan sắc động lòng người, tính tình nhu tình như nước cũng được mấy năm ân sủng của Lạc Diên đế, lúc vừa được sủng ái đến đỉnh điểm cũng là lúc, hương tiêu ngọc vẫn. Vả lại cho dù mẫu thân Huyền Nguyệt có nhiễm bệnh mà chết hay là có người đố kỵ âm thầm động tay động chân, thì Lạc Diên đế cũng lấy nguyên tắc “Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất” đem nữ nhân này chôn sâu tận đáy lòng.

Từ đó, một người đắc đạo, gà cho thăng thiên.

Vương gia nhờ con gái được ân sủng, từng bước lên mây, một lèo leo tới vị trí đại học sĩ. Luận vai vế, Huyền Nguyệt cũng phải gọi Vương Uyển Dung một tiếng “dì”.

Tôi vốn cũng không biết rõ ngọn ngành như thế, nhưng hôm đó vừa vặn đi Văn phủ, Huyền Nguyệt điện hạ liền cho bản công chúa biết, vở kịch này cũng do hắn đạo diễn, lại vô cùng thích hợp.

Cho nên, giờ phút này, câu hỏi thăm bình thường này của Huyền Nguyệt cũng không khiến cho Điểu lão đầu có chút xíu hoài nghi nào.

Túc Phượng chỉ nói: “Hôm nay muội muội hình như không được khỏe, cho nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Huyền Nguyệt biết thời biết thế, nói muốn đi thăm hỏi, Túc Phượng không tìm được lý do từ chối, đành phải ưng thuận.

Một câu ưng thuận này, đổi lại một đống lớn phiền toái.

Trong chốc lát, Đông viện liền truyền tới tiếng gầm gừ giống như dã thú bị tập kích tổn thương, mọi người đều không biết Thất hoàng tử bất ngờ xuất hiện, vội đến Đông viện kiểm tra. Vừa nhìn đã sợ chết khiếp, chỉ thấy Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc cùng với Lý Đình Chính đang chật vật không chịu nổi tay đấm chân đá, Vương Uyển Dung ánh mắt dại ra mà lui chân, quần áo không ngay ngắn trốn trong góc.

Lý Đình Chính đang cùng với Vương Uyển Dung yêu đương vụng trộm, lại bị cháu trai Huyền Nguyệt và Văn Mặc Ngọc vừa vặn tới thăm.

Thấy đám người An Lăng Tiêu và Túc Phượng đến, Thất điện hạ dần dần trấn định lại, khoanh tay nói: “Mục vương, Mục vương phi, chuyện xảy ra ở vương phủ của các ngươi, dì ta, mặt mũi của toàn bộ Vương gia ta coi như đã bị vứt tới Trảo Oa quốc rồi, ngươi định xử trí thế nào đây?”

An Lăng Tiêu nào còn dám nói nửa chữ, một hồi lâu mới dám chắp tay nói: “Toàn bộ đều nghe theo Thất điện hạ xử trí.”

“Lý Đình Chính nhanh chóng cưới dì ta về phủ, cũng cách đi chức Hàn Lâm, hết thảy công trạng, vĩnh viễn không được vào triều!”

Mục vương phi chấn kinh, chỉ lặng người trợn mắt nhìn Huyền Nguyệt phân xử.

Tôi đứng ở phía sau cùng, im lặng không nói.

Vở này coi như xong, tuy Huyền Nguyệt là diễn viên chính, nhưng bản công chúa mới chính là người đứng phía sau bố trí.