Tôi chấn kinh, nổi hết cả da gà. Tôi chỉ biết, tiểu ngu ngốc là con sói, tình hình này coi bộ, là con sói nóng tính thì đúng hơn.

Tôi trầm giọng nói: “An Lăng Nhiên, ngươi chừa cho ta chút tôn nghiêm đi!”

Nghe vậy, tiểu ngu ngốc bỉu môi, đôi mắt phủ sương, dáng vẻ đau lòng muốn chết.

“Nương tử rất hung dữ với ta, hu hu!”

Tôi liếc mắt xem thường, dứt khoát lột bộ mặt hắn xuống nói: “An Lăng Nhiên, đừng ở trước mặt ta mà giả ngốc, mau lăn xuống cho ta!”

Tiểu ngu ngốc tựa như không ngờ tới tôi sẽ hung hãn đến mức này, ngược lại thu lại vẻ bong đùa, lát sau mới thanh giọng nói: “Liêm Chi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Tôi im lặng, có chuyện muốn nói bộ phải bò lên giường người ta, đè lên mình người ta rồi mới nói được sao?

Tiểu ngu ngốc thấy tôi không mở miệng, lại nói tiếp: “Ba ngày nữa, chính là Thất tịch.”

Tôi vẫn không trả lời, muốn nghe xem tiểu ngu ngốc có thể nói ra được cái lý do gì.

Tiểu ngu ngốc nhíu chặt lông mày, muốn nói lại thôi.

“Lễ thất tịch…ta có chút chuyện quan trọng muốn kể cho nàng, đến lúc đó…nàng có thể giận ta…nhưng là, ta chỉ muốn nói cho nàng, tấm lòng của ta đối với nàng chưa từng thay đổi, càng không nói tới chuyện trêu đùa, hết thảy, hết thảy đều có nỗi khổ tâm.”

Tôi giật mình, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nói thế là ý gì?

Chẳng lẽ đêm thất tịch tiểu ngu ngốc định ngả bài với tôi sao, nói mình giả làm thân phận Mặc Ngọc? Tiểu ngu ngốc lường trước đến lúc đó tôi nổi trận lôi đình, cho nên mới chích cho tôi một mũi dự phòng, biểu lộ tấm lòng?

Nghĩ tới điểm này, tôi hết sức chấn động.

Thật là không xảo có thể nào thành sách, tiểu ngu ngốc thành tâm khẩn thiết, tính toán đến lễ thất tịch ngã bài với tôi, tặng cho bản công chúa một cái bất ngờ, vậy tôi cũng có một cái kinh hỉ muốn tặng ngược lại cho tiểu ngu ngốc.

Nhưng là không biết, hai cái kinh hỉ này, ai mới kinh hơn, ai mới hỉ hơn đây?