*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chớp mắt mấy cái, trong lòng đã có chút suy tính, lại chỉ hỏi: “Kì nhi, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Kì nhi lắc lắc đầu, đắc ý nói: “Trước tiên, có hai Văn Mặc Ngọc e là không sai. Còn thứ hai, người ngoài đều nói Trạng Nguyên gia Văn Mặc Ngọc tao nhã, rộng lượng khéo léo, nô tì thấy không hẳn. Ngự tiền tặng tranh, khéo léo cự tuyệt công chúa những việc này đều là do Văn Mặc Ngọc giả làm, Văn Mặc Ngọc thật, tuy rằng tài hoa xuất chúng, nhưng chúng ta cũng nhìn thấy hắn là một người…thối tha vô cùng, so với người đồn đại trong triều đình nói không chừng không phải dịu dàng như thế, chẳng qua là do mọi người lo ngại Thất Hoàng tử đứng sau lưng nên mới không dám xàm ngôn.”

“Mà Văn Mặc Ngọc giả này, lại thuận tiện lợi dụng thân phận, trợ giúp Văn Mặc Ngọc gom góp quan hệ trong triều đình, trợ giúp Thất hoàng tử Huyền Nguyệt đả thông tư tưởng, chủ mưu cướp ngôi vị hoàng đế cũng không chừng!”

Điểm này, Kì nhi nói thật ra rất trúng ý của tôi.

Văn Mặc Ngọc giả này, nhất định là do thân phận không tiện, cho nên chỉ có thể lấy thân phận của Văn Mặc Ngọc ở khắp nơi giả danh lừa bịp, cùng Mặc Ngọc thật và Huyền Nguyệt nội ứng ngoại hợp, đang mưu tính chuyện gì. Rốt cuộc mưu tính chuyện gì thì không cần nói cũng biết, thái tử vô năng, hoàng đế ngu ngốc, còn có thể âm mưu gì đây?

Chỉ có điều, lúc tôi mới vừa xuyên tới đây, Văn Mặc Ngọc nhìn thấy rốt cuộc là thật hay giả? Vì sao hắn lại luôn mồm nói muốn dẫn tôi rời khỏi Mục vương phủ?

Việc đã đến nước này, tôi thật sự giấu không được Kì nhi, liền kể đầu đuôi ngắn gọn chuyện Văn Mặc Ngọc lẻn vào phòng tôi thế nào, muốn dẫn tôi bỏ trốn ra sao nói ra hết, đương nhiên, còn chuyện hô hấp nhân tạo trước đó tự động lược bỏ.

Kì nhi sau khi nghe xong, ngạc nhiên nói: “Công chúa vẫn chưa có người yêu, nên càng không thể là Văn Mặc Ngọc.”

Tôi chậc lưỡi, một hình ảnh đột nhiên xẹt qua trong đầu, tôi cả kinh nói không nên lời.

Vừa đúng là cảnh hay trong bộ phim “Đường Bá Hổ Diễm Thu Hương” nổi tiếng năm đó, lão phu nhân đồng ý gả Thu Hương cho Đường Bá Hổ, nhưng điều kiện là Đường Bá Hổ phải trong hai mươi nữ tử đội khăn trùm, dáng người giống nhau nhận ra ai là Thu Hương, Đường Bá Hổ bất đắc dĩ, vận công tạo thành một trận gió to, ai ngờ lão phu nhân phía sau còn có chiêu cao, mỗi tân nương tử trên mặt còn mang theo một cái mặt nạ.

Văn Mặc Ngọc giả này vô cùng thông minh, sợ đôi mắt sắc của tôi nhận ra nửa khuôn mặt kia của hắn, trước khi che mặt còn dịch dung thành khuôn mặt của Văn Mặc Ngọc, như thế, tôi vẫn cứ ngây ngốc mà cho rằng mắt phượng đẹp trai là Văn Mặc Ngọc.

Ô hô thương thay!

Đây đúng thật là một mưu tính rất rất rất lớn!

Tôi tức giận đến run người, Kì nhi nói: “Công chúa, ngươi nói xem Văn Mặc Ngọc giả này rốt cuộc là ai?”

Tôi hừ lạnh: “Còn ai vô đây, người muốn hại ta thì có mấy người chứ?”

Kì nhi liếc mắt nhìn quanh, cười nói: “Công chúa, hai người chúng ta khoan hãy nói ra đối tượng hoài nghi, trước tiên viết ra đã.”

Tôi theo giao ước mà làm, cùng Kì nhi trao đổi giấy, trên giấy cô ấy viết rất rõ ràng: “An Lăng Nhiên, Huyền Nguyệt”

Mà trên giấy của tôi chỉ viết có mỗi “An Lăng Nhiên.”

Kì nhi quả thực thông minh, so với tôi còn nghĩ sâu thêm một chút.

Tôi chỉ hoài nghi tiểu ngu ngốc vướng bận thân phận tên ngốc, vì phụ thân và mẫu thân mình là bè phái của thái tử, cho nên giả dạng Văn Mặc Ngọc ra ngoài gạt người, cùng Văn Mặc Ngọc, Huyền Nguyệt nội ứng ngoại hợp, mưu tính đại sự.

Hôm ở Lạc Nhạn lâu, quả thật không phải là cố tình, nói không chừng là do Mặc Ngọc thật thích đùa giỡn, cùng Trương Thế Nhân cố ý chỉnh tôi, hoặc là nói chỉnh tiểu ngu ngốc, khiến cho hắn nhẫn tâm chẳng được, đành phải lén đi tìm Trương Thế Nhân trả tiền. Ai ngờ cái lão khốn khiếp Trương Thế Nhân kia, lừa tôi còn không nói, còn định lừa tiếp tiểu ngu ngốc, cố ý hẹn tôi tới, khiến cho tôi nghĩ Văn Mặc Ngọc thích tôi, để cho Văn Mặc Ngọc có ân với tôi, cho nên ngày đó tiểu ngu ngốc nhìn thấy tôi, sắc mặt vô cùng không tốt.

Tự mình thay lão bà trả tiền, nhân tình còn lại ghi lên trên đầu Văn Mặc Ngọc.

Cho nên tôi đã nói rồi, Văn Mặc Ngọc là loại người lòng dạ hẹp hòi không thể đắc tội, hắn nhất định là hận An Lăng Nhiên cả ngày dùng khuôn mặt của hắn đi khắp nơi gạt người, cho nên mới bày ra trò này.

Nhưng Kì nhi còn nghĩ sâu sắc hơn cả tôi, An Lăng Nhiên có thể chỉ là người bị tình nghi, Huyền Nguyệt, nam nhân này lúc đầu tôi nên nghĩ tới mới đúng, Huyền Nguyệt có lẽ là lấy bộ dạng thị dân của Văn Mặc Ngọc, hi vọng có thể đoạt tôi ngược trở về, tranh giành binh quyền làm nhu cầu cấp bách cho chuyện tạo phản.

Tôi nói: “Nếu người bị tình nghi đã tìm được rồi, ta cũng không tin là không bắt được.”

Vốn tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, lại càng không nguyện quản cái gì mà bè phái Thái tử, bè phái Huyền Nguyệt, thế nhưng bọn họ lại dám đùa giỡn trên đầu tôi, vậy là không được rồi!

Lão nương không phát huy, bọn họ quả thật khi tôi là Hello Kitty! [1]

Kì nhi hỏi: “Công chúa bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tôi cười lạnh: “Tìm Trương đại phu chứ sao, hắn không phải là không gì không biết, không gì không làm được sao?”

Dẫn Mặc Ngọc giả ra, đối với Trương đại phu đâu phải việc gì khó?

[1] Chắc là cái này: