Edit: Ring.

Bùi Huyền lúc này đúng là hoàn toàn không khống chế được mà biểu hiện lên mặt vẻ kinh ngạc không thôi. Hôm nay chẳng lẽ trời đổ mưa đỏ sao?

Nương từ trước đến giờ chỉ có bị đại nương chọc giận, khi nào thì mang vẻ tươi cười trở về như vậy?

“Đúng vậy, công tử, tiểu nhân cũng cảm thấy rất kì quái, bất quả chỉ cần tâm tình di nương tốt là được, chuyện khác không quan trọng. Lát nữa công tử sang bên kia cần phải nói thêm nhiều lời để di nương vui vẻ hơn nữa.”

Tiểu Thuận một bên thấp giọng nói, một bên còn không yên tâm thúc đẩy Bùi Huyền.

Biết công tử này rất nhân hậu, chỉ sợ lại chọc di nương không vui, sau đó bản thân mình cũng khổ sở trong lòng, cho nên tuy hắn thân là nô bộc không có tư cách gì nói lời này với chủ tử, nhưng công tử làm người nhân hậu, trước giờ chưa hề trách móc nặng nề gì bọn họ, tiểu Thuận cũng nhiệt tình kính dâng toàn bộ trung thành của mình ra.

Trên mặt Bùi Huyền quả nhiên không có thái độ tức giận, thậm chí còn có vẻ rất cảm động nhìn tiểu Thuận “Cám ơn ngươi, tiểu Thuận. Mấy năm nay ít nhiều cũng nhờ ngươi. Ta sẽ nhớ kỹ không chọc nương tức giận, chúng ta đi nhanh đi thôi, nếu không mẫu thân chờ lâu sẽ không vui!”

“Công tử ngài quá khách khí, còn cám ơn cái gì với tiểu nhân a. Tiểu nhân bất quá chỉ là một nô bộc, nếu không phải mấy năm nay di nương cùng công tử không chê tiểu Thuận hầu hạ, còn để tiểu Thuận cưới vợ lập gia đình, tiểu Thuận cảm kích còn không kịp. Không biết tiểu Thuận tu mấy đời mới có được chủ tử tốt như công tử cùng di nương!”

“Được rồi, tiểu Thuận, chúng ta đều là người một nhà, không cần nói lời khách khí này. Về sau chỗ nương ta còn phải nhờ ngươi chăm sóc nhiều hơn!”

“Dạ, công tử. Công tử yên tâm, tiểu nhân biết.”

~

“Nương, người tìm con?” Bùi Huyền vừa vào cửa đã nhanh chóng bước lên hành lễ với nữ tử ngồi ngay giữa phòng.

“Huyền nhi, con đã đến rồi? Lại đây đi! Nương có chuyện nói với con.”

Trên mặt Vân Ái Liễu quả nhiên tràn đầy tươi cười, mà tươi cười này, Bùi Huyền đúng là đã nhiều năm không nhìn tới. Cư nhiên còn gọi hắn Huyền nhi?

Bùi Huyền nhớ rõ ràng, bắt đầu từ năm bảy tuổi hắn khiến mẫu thân bị đại nương chê cười, mẫu thân từ đó gặp hắn cũng không gọi Huyền nhi nữa mà mỗi lần đều mang cả tên họ ra gọi hắn Bùi Huyền.

Nhưng là hôm nay, không biết nữ nhân Lâm Quỳnh Hoa kia nói gì với nương hắn mà nương lại mở miệng gọi hắn Huyền nhi, còn bày ra bộ dáng dịu dàng như vậy, khiến Bùi Huyền cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Dạ, nương!”

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy nương tươi cười, muốn hắn như thế nào cũng được. Nhiều năm như vậy, tất cả những cố gắng của hắn không phải là vì có thể khiến nương được vui vẻ về sau sao?

“Huyền nhi, gần đây con vẫn chong đèn đọc sách mỗi đêm sao?”

“Dạ, đúng vậy, nương. Huyền nhi vô dụng, nhiều năm qua thi cả ba lần cũng không được một chức quan gì, khiến nương cũng bị người khinh bỉ theo!”

“Huyền nhi ngốc, công danh lợi lộc sao có thể dễ dàng thi được như vậy chứ? Nếu dễ, không phải người đời đều đi học hành thi cử hết rồi sao? Làm gì còn có ai làm ruộng hay kinh thương? Cho nên không cần quá cố chấp. Con còn trẻ, lại thông minh mẫn tuệ, thi đậu công danh cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Nương –”

Trong mắt Bùi Huyền có vẻ cảm động sâu sắc, nhưng trong lòng hắn cũng nổi lên nghi ngờ.

Lấy hiểu biết của hắn với mẫu thân, mẫu thân căn bản không thể nói ra được lời ý tứ sâu xa như vậy. Nếu không, nhiều năm qua, hắn cũng đã không phải khổ tâm giấu diếm nương dã tâm của hắn.

Là vì biết nương không phải một người khôn khéo, trong phủ này, bí mật đó nếu để nàng biết là không thể giấu được, sẽ rất dễ dàng bị người khác nhìn ra dấu vết.

Nhưng bây giờ nương lại nói với hắn lời ấm lòng như vậy, thật sự là khiến Bùi Huyền không biết nói sao cho phải.

Nhưng sự cảm động của hắn cũng không duy trì được bao lâu đã nghe được Vân Ái Liễu hỏi “Huyền nhi, con cảm thấy tiểu thư Vương gia như thế nào?”

“Tiểu thư Vương gia? Tiểu thư Vương gia nào?”

Trong lòng Bùi Huyền sửng sốt, nương đây là muốn vào đề sao?

“Phỉ Thúy thành này còn có tiểu thư Vương gia nào nữa, tất nhiên là tiểu thư nhà Vương ngự sử a! Con sẽ không nói với nương là con căn bản không biết tiểu thư nhà Vương đại nhân chứ?”

Vân Ái Liễu tựa hồ cảm thấy không vui vì con lúc này còn giả vờ với người làm nương là nàng.

Bùi Huyền kinh ngạc, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tiểu thư nhà Vương ngự sử trong lời của nương hắn là người như thế nào. Chính là nữ nhân vừa xấu vừa lùn, lại béo nục béo nịch hắn không cẩn thận đã gặp qua một lần ngay trước cửa thư cục sao?

Hình như lúc đó hắn đã nghe được nàng giới thiệu mình gọi là Vương cái gì đó, bất quá hắn nhiều lắm cũng chỉ gặp mặt nữ nhân đó một lần, mẫu thân đột nhiên hỏi chuyện này là có ý gì?

Bùi Huyền không khỏi cẩn thận lựa lời nói “Nương, Huyền nhi đúng là biết tiểu thư Vương gia, không, bất quá cũng chỉ gặp qua nàng một lần, mẫu thân người hỏi chuyện này là –“

“Vậy cũng được, Huyền nhi, mẫu thân biết con mấy năm nay vẫn rất cố gắng học hành, nhưng mấy công danh lợi lộc này không phải chỉ cần cố gắng là được, cơ duyên cũng rất quan trọng. Con hiểu chưa?”

“Nương, con hiểu được, nương ngài muốn nói cái gì, liền nói thẳng đi!” Trong lòng Bùi Huyền đã mơ hồ hiểu được kế tiếp mẫu thân hắn định nói gì.

Quả nhiên –

“Tiểu thư Vương gia kia sau khi biết được Huyền nhi là một người biết cố gắng thì vừa gặp đã yêu Huyền nhi. Ngày hôm qua Vương gia đã phái người đến chuyển lời nhắn, đại khái là có ý muốn kết thân với chúng ta!

Huyền nhi, Vương ngự sử chỉ có một nữ nhi này, vẫn luôn thương yêu không thôi. Tuy dung mạo của tiểu thư Vương gia, nương cũng đã cho người hỏi thăm, đúng là có chút ủy khuất cho con ta, bất quá cưới vợ phải cưới người hiền. Không phải tiểu thúc thúc của con cũng vì muốn thân phận cao quý hơn một chút mà để Dạ Tập thú Giang Mộ Yên, nữ nhi của Giang thị lang Giang Huy Sơn đã mất kia làm vị hôn thê sao?”