Edit: Ring.

Quay đầu nhìn vẻ mặt xúc động không ít của con, trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng rất kích động.

Kỳ thật sao chỉ có Dạ Tập, chính hắn bị rung động cũng tuyệt đối không ít hơn Dạ Tập. Bởi vì nhiều năm như vậy, còn có ai rõ hơn hắn đủ loại gian khổ khi theo thương sao?

Hắn cũng không chỉ một lần có suy nghĩ như Giang Mộ Yên, có điều chưa từng nói ra, vì vậy trên đời này không có ai có cùng suy nghĩ như hắn.

Nhưng hôm nay, người đầu tiên có cùng ý niệm với hắn đã xuất hiện, người này chính là Giang Mộ Yên.

Nàng không những nói ra những gì trong lòng hắn muốn hét lên bao năm qua mà còn thẳng thắn hơn, khiến tim hắn từ nãy đến giờ vẫn chấn động chưa thể bình tĩnh lại.

Cái loại cảm giác sống đã nhiều năm, lần đầu tiên mới tìm được người hiểu mình này khiến hắn thiếu chút nữa đã thất thố.

Nếu vừa nãy hắn không dùng một khắc cuối cùng để kiềm chế, trấn định nói tiếng cáo từ, hắn không chút nghi ngờ nếu tiếp tục ở lại, hắn sẽ không khống chế được mà toát ra biểu tình không nên có.

Cho nên đối với vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Dạ Tập, hắn sao lại không hiểu cảm giác linh hồn bị rung động này chứ?

Dạ Tập lúc này có phải đã bắt đầu hối hận mình đã sai lầm mà buông tha cho cơ hội thú nữ tử tốt như vậy làm vợ không?

“Dạ Tập, có nghĩ đến chuyện cứu vãn không? Nếu có, vậy phải cố gắng. Yên nhi không phải người nhẫn tâm tuyệt tình, ba năm này, con bé đối với con như thế nào, cho dù mắt con nhất thời không thấy nhưng trong lòng tổng cũng nên biết. Hiểu biết của con với nàng trước giờ quá ít, chỉ thấy được một mặt là hôn sự này ta áp đặt con nên con liền không muốn, tám phần là chưa từng có ý định tìm hiểu con người của nàng!”

Bùi Vũ Khâm nói xong, chính hắn cũng không nhịn được mà thở dài một hơi “Kỳ thật ta nói con như vậy, nhưng ta cũng đâu có hiểu biết con bé được bao nhiêu. Từ trên xuống dưới cái nhà này, bao gồm cả con đều cảm thấy ta thiên vị Yên nhi, yêu thương con bé không thôi, nhưng ta ngoại trừ để nàng không phải lo chuyện cơm áo thì đã làm dược gì cho nàng đâu?”

“Cha!”

“Nữ tử tốt như vậy, nếu con không muốn, vẫn còn nhiều người muốn. Cha nói hết lời như vậy!”

Bùi Vũ Khâm nói xong liền bước nhanh lên trước. Thanh Thư bị tụt lại mấy bước cũng vội vàng đuổi theo Bùi Vũ Khâm rời đi, chỉ còn lại một mình Bùi Dạ Tập ngơ ngác đứng tại chỗ ngẫm lại câu nói vừa rồi của cha hắn.

‘Nếu con không muốn, vẫn còn nhiều người muốn!’

Trong số ‘nhiều người muốn’ kia, hiện tại không phải đã muốn xuất hiện một Bùi Phong rồi sao?

Đại đường huynh thích kiếm thuật, mê võ công này của hắn, so với hắn còn lớn hơn bốn tuổi, nhưng nhiều năm qua, chưa có thê tử không nói, ngay cả thiếp thất cũng chưa từng nạp một phòng.

Trong nhà cũng không phải không có hạ nhân bàn tán nói đại đường huynh Bùi Phong là đoạn tụ, nhưng ngại vì hắn dù sao cũng là chủ tử nên không ai dám to gan đến nói ngay mặt hắn.

(R: hắn trong này là đang nói Bùi Dạ Tập).

Nhưng ít nhất Bùi Dạ Tập hắn cũng đã nghe qua hạ nhân nói như vậy, hắn cũng từng nghi ngờ đại đường huynh Bùi Phong.

Nhưng lấy tình hình từ hôm qua đến nay mà xem xét, Bùi Phong sao có thể là đoạn tụ? Rõ ràng là vẫn chưa gặp được nữ nhân muốn thú làm vợ nên mới kéo dài đến bây giờ.

Hiện tại, thái độ Bùi Phong đối với Giang Mộ Yên đặc biệt như vậy, thậm chí không ngại có mặt cha cùng hắn mà không kiêng dè nhận lời đáp ứng chuyện Giang Mộ Yên mời ngày khác đến uống trà, vậy có phải đại đường huynh lúc này là thật sự nhìn trúng Giang Mộ Yên, chuẩn bị chen một chân vào hay không?

Dù sao hôm qua lúc hắn viết thư giải trừ hôn ước cho Giang Mộ Yên, đại đường huynh Bùi Phong đã chứng kiến từ đầu đến cuối.

Như vậy hiện tại nếu Bùi Phong muốn theo đuổi Giang Mộ Yên cũng không xem như đoạt vợ của đường đệ là hắn. Bởi vì người không cần Giang Mộ Yên là Bùi Dạ Tập hắn, đại đường huynh cùng lắm sau này chỉ bị người ta nói là muốn nữ nhân đường đệ không cần mà thôi.

Hoặc là nói, đại đường huynh kỳ thật vài năm trước đã có ý niệm muốn Giang Mộ Yên trong đầu, chỉ là ngại cho thân phận nàng là hôn thê của hắn nên mới không có hành động gì thôi.

Mà lúc này đây, hắn rốt cục đã quyết định giải trừ hôn ước, cho nên cơ hội đại đường huynh chờ bao năm qua rốt cuộc cũng đã đến?

Bùi Dạ Tập càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này thật sự rất lớn, sắc mặt hắn cũng càng khó xem hơn.

Tay hắn nắm chặt thành quyền, phút chốc xoay người, định trở lại Yên Vân lâu. Nhưng khi hắn đến trước cửa viện Yên Vân lâu, vừa nghĩ đến khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi của Giang Mộ Yên ban nãy thì liền dừng bước.

Không được!

Sáng sớm hôm qua mới khắc khẩu với Giang Mộ Yên xong, hôm nay vô luận thế nào cũng không thể tái phạm sai lầm như vậy nữa, huống chi Giang Mộ Yên hôm nay tuy làm hắn rung động nhưng dù sao đột nhiên nói thích nàng thì cũng không khỏi quá dối trá.

Huống chi cọc hôn nhân này đã khiến hắn bức bối suốt ba năm, thật vất vả mới giải trừ được, nhưng mà hôm nay cách ngày giải trừ hôn ước còn chưa đến ba hôm, nếu để người ta biết hắn đã hối hận thì không khỏi khiến người ta buồn cười đến cực điểm.

Còn không bằng trở về cẩn thận ngẫm lại, hắn rốt cuộc có thật sự bài xích cuộc hôn nhân này hay không!

Bùi Dạ Tập nghĩ vậy liền xoay người rời đi.

Mà Bùi Phong đã đi trước một bước, đúng là sau khi nghe được những lời Giang Mộ Yên nói, tâm tư vốn có chút mông lung cùng dị thường cũng đột nhiên trở nên rõ ràng.

Hắn biết hắn có hảo cảm với nữ tử ba năm vẫn làm đệ muội của hắn này!

Tuy đối với thân phận nàng từng là hôn thê của Dạ Tập vẫn còn chút cố kỵ, bất quá nếu Dạ Tập đã không thích nàng, mà yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vì sao không thể đổi một người khác biết quý trọng đến đối xử tốt với nàng chứ?

Hơn nữa Mộ Yên tựa hồ cũng không quá bài xích hắn. Trong lòng Bùi Phong nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy vui vẻ hẳn lên, bước chân trở về cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.