Edit: Ring.

Giang Mộ Yên tất nhiên là một người yêu sách, mà toàn bộ sách trong thư phòng này lại được phân loại rõ ràng nên rất nhanh nàng đã tìm được quyển mình muốn.

Dặn Hồng Nguyệt đừng tùy tiện đến quấy rầy, thậm chí muốn cô bé đến giờ ăn cơm chỉ cần mang thức ăn để trước của là được, Giang Mộ Yên liền một mình vùi trong gian thư phòng tràn đầy tri thức này.

Giống như một miếng bọt biển, nàng lẳng lặng hút vào rất nhiều những thông tin có liên quan đến thế giới này.

Nàng chỉ hận thứ mình muốn xem, muốn hiểu quá nhiều, mà thời gian của nàng lại quá ít.

Mà Bùi Dạ Tập nhịn một buổi tối vẫn chưa dập được ngọn lửa trong lòng sáng sớm đã đến Yên Vân lâu của Giang Mộ Yên tìm nàng hỏi tội.

Nhưng vừa bước đến cửa viện đã bị chăn lại.

“Thực xin lỗi, đại thiếu gia. Thiếu phu, ắc, tiểu thư hôm nay không tiếp khách! Mời đại thiếu gia trở về đi!”

“Làm càn! Ta là khách sao?” Sắc mặt vốn âm trầm của Bùi Dạ Tập lại càng trở nên khó coi.

Nha hoàn đứng thủ vệ e ngại vẻ hung ác của Bùi Dạ Tập, không khỏi rùng mình một cái. Mà lúc này Hồng Nguyệt ở bên trong cũng nghe được tiếng Bùi Dạ Tập, nhanh chóng bước ra, sau đó cung kính hành lễ “Nô tỳ tham kiến đại thiếu gia. Tiểu thư hôm qua sau khi trở về, thân mình bị lạnh nên cảm thấy không thoải mái, cần phải tĩnh dưỡng nên phân phó nô tỳ, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng nửa tháng, tiểu thư không gặp bất kì ai, bao gồm cả lão gia!”

Lời nói của Hồng Nguyệt rất khách khí, rất cung kính, nhưng Bùi Dạ Tập nghe được lại càng hỏa bạo!

Không gặp bất kì ai? Còn bao gồm cả lão gia? Nghe thử xem, lời này không phải đang nói với hắn, cho dù cha hắn đến đây, Giang Mộ Yên nàng cũng không tiếp, càng miễn bàn đến hắn người làm con này, tất nhiên sẽ càng không gặp sao?

“Hồng Nguyệt, ngươi đây là muốn cản ta? Lời bổn thiếu gia nói với ngươi hôm qua ngươi không nhớ rõ sao?”

Hồng Nguyệt nghe vậy cũng không sợ. Nàng là nha hoàn của Giang Mộ Yên, tất nhiên chỉ nghe lời một mình tiểu thư Giang Mộ Yên. Về phần đại thiếu gia này, cho tới bây giờ không những không thích, khinh thường, mà còn không tôn trọng tiểu thư. Nàng tuy chỉ là một nha hoàn nhưng trong lòng cũng rất bất mãn với hắn.

Nhưng tiểu thư răn dạy cũng đúng, nàng dù sao cũng chỉ là nha hoàn, quá mức vô lễ với chủ tử sẽ khiến tiểu thư bị người ta bắt được điểm yếu, cho nên lúc này vừa thấy Bùi Dạ Tập định lấy thân phận đại thiếu gia ra dọa, Hồng Nguyệt liền ‘bộp’ một tiếng, hai đầu gối đập mạnh xuống đất “Đại thiếu gia, tiểu thư đã sinh bệnh, cần tĩnh dưỡng. Tiểu thư phân phó nô tỳ như vậy, nô tỳ chỉ truyền lời thay tiểu thư. Nếu là đắc tội đại thiếu gia, nô tỳ nguyện chịu đánh chịu phạt, chỉ là vi phạm mệnh lệnh của tiểu thư để đại thiếu gia đi vào cũng là tuyệt đối không được!”

“Tốt! Tốt lắm! Giỏi cho một nha hoàn trung tâm vì chủ, cũng giỏi cho một Giang Mộ Yên! Ngươi thực sự cho rằng tường viện này có thể ngăn được ta sao? Ta lại cố ý muốn vào xem ngươi làm được gì?”

Bùi Dạ Tập quả thực là giận quá mà cười. Giang Mộ Yên này đúng là có thể châm lên ngọn lửa ở nơi sâu nhất trong lòng hắn a!

Hồng Nguyệt vẫn giữ bộ dáng cúi đầu cung kính như trước “Đại thiếu gia nếu thật sự muốn bay qua tường xông thẳng vào, nô tỳ bất lực, chỉ có thể lấy chết tạ tội với tiểu thư!”

“Giang Mộ Yên, ngươi đúng là rất giỏi a! Cư nhiên có thể dạy nha hoàn này lấy chết ngăn ta vào! Ta cũng không tin ngươi thực sự bị bệnh. Hôm qua không phải trả treo rất lợi hại sao? Thế nào mà sáng sớm hôm nay lại như rùa rút đầu rồi?”

Bùi Dạ Tập cười lạnh một tiếng, nhất thời đề cao giọng, dùng tới vài phần nội lực, để giọng nói của hắn rõ ràng truyền vào trong viện.

Giang Mộ Yên trong phòng lúc này đang chăm chú xem một quyển sách sử Đông Vân quốc, nghe được lời của Bùi Dạ Tập như vậy thì nhất thời ngẩn ra, sau đó cười cười. Bùi Dạ Tập này đúng là quá nhàm chán, quả nhiên nam nhân hai mươi tuổi vẫn là đứa nhỏ a.

Hôm qua vừa đấu võ mồm bị thua, sáng sớm hôm nay đã tới đây náo loạn, khích tướng nàng?

Giang Mộ Yên cười lắc đầu, coi như không nghe thấy gì. Nếu hắn thích, về sau nàng còn có nhiều cơ hội để phụng bồi, lúc này thời gian của nàng cũng không có nhiều, để đọc sách còn không đủ, không rảnh để ý hắn.

Nếu nha đầu Hồng Nguyệt kia đã lấy cái chết ngăn cản hắn tiến vào, vậy nàng còn quản hắn làm cái gì?

Giang Mộ Yên liền không để ý nữa mà nhập tâm vào đọc sách, mặc kệ Bùi Dạ Tập ở bên ngoài khiêu khích như thế nào.

Hồng Nguyệt vẫn quỳ như trước, hai nha hoàn canh ở cửa viện thấy vậy cũng quỳ xuống theo.

Bùi Dạ Tập thấy không có phản ứng gì lại kêu gào thêm mấy câu khó nghe. Hắn nghĩ lấy tính tình thanh ngạo của nữ nhân Giang Mộ Yên kia, khẳng định sẽ nhịn không được mà đi ra phản phúng hắn.

Nhưng đợi một lúc lâu sau, điều khiến hắn không thể không thất vọng chính là bên trong một chút động tĩnh cũng không có, ngược lại một mình hắn đứng trước viện của người ta mà kêu gào giống một nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Chuyện này khiến Bùi Dạ Tập tức giận đến muốn bốc khói.

Mà ngay sau đó, nhị phu nhân một đêm không ngủ vì lo lắng chuyện sổ sách cũng tự mình đi đến Yên Vân lâu.

Vừa đến cửa đã thấy được Bùi Dạ Tập đang đứng ngay cửa viện mắng lời rất khó nghe thì nhất thời nhíu mày, bước xuống kiệu nhỏ, nhanh chóng tiến lên “Ôi, Dạ Tập, đại thiếu gia của ta, tiểu tổ tông này, còn không ngừng lại? Con nghe xem đây là đang nói cái gì a. Dạ Tập, để cha con nghe được, còn không đánh gãy chân con sao?”

Bùi Dạ Tập xoay người thấy được nhị phu nhân, biểu tình trên mặt tuy vẫn khó coi nhưng cũng biết lễ nói “Bá nương, sao ngài cũng đến đây?”

“Ta đến xem nha đầu Mộ Yên. Hôm qua thấy sắc mặt nó không được tốt nên lo lắng không biết nó có bị bệnh không. Vừa tới cửa đã nghe con nói những lời này. Dạ Tập, không phải bá nương muốn cậy già lên mặt nói con, Mộ Yên này tốt xấu cũng là nữ nhi, Giang đại nhân lại mất sớm, một mình nó đã đủ đáng thương. Con xưa nay không thích nó, bá nương cũng biết. Nhưng cho dù con không thích nó đến mức nào đi nữa, nó cũng là thê tử tương lai của con. Con mới sáng tinh mơ đã đứng ngay cửa mắng người ta khó nghe như vậy, lỡ như nó ở trong nghe được, cảm thấy ủy khuất rồi nghĩ quẫn, vậy nên làm thế nào cho phải?”