Edit: Ring.
“Muốn biết? Vậy trước tiên hãy nghe ta nói xong cố sự đã!” Hướng Nhật cuối cùng cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt lần đầu tiên từ khi hai người gặp mặt. Hắn giật áo lại, sau đó không hề sợ hãi mà phun ra một câu: “Thật ra người nên báo thù là ta mới phải. Đệ đệ của ngươi đã giết nữ nhân lòng ta yêu nhất!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Giang Mộ Yên không phải còn sống sờ sờ sao? Ngươi cũng vậy, tuy bộ dạng kéo dài hơi tàn rất thê thảm nhưng đó là bởi vì Giang Mộ Yên cuối cùng cũng được gả cho Bùi Vũ Khâm như ý nguyện mà ngươi thì bị vứt bỏ. Bây giờ còn muốn đổ tội danh đó lên đầu Tinh hay sao?”
Bùi Thương tức giận không gì sánh được, nhưng vẫn chưa vượt quá sự nhẫn nại của ý chí. Hắn chỉ đảo ánh mắt sắc bén như đao kiếm nhìn thẳng Hướng Nhật.
Hướng Nhật lại phá lên cười: “Giang Mộ Yên đúng là còn sống sờ sờ, nhưng nàng đã không phải Mộ Yên ta muốn nữa rồi. Giang Mộ Yên đã chết từ lâu, người hôm nay chỉ là một kẻ giả mạo thôi. Ngay cả nàng thật sự là ai ta còn không biết thì nàng gả cho ai có liên quan gì đến ta?
Đệ đệ ngoan của ngươi đã làm chuyện tốt rồi. Tối hôm đó ta thấy một mình hắn phiêu đãng bên hồ như du hồn còn tưởng rằng hắn bị làm sao nên liền âm thầm đi theo. Rốt cuộc thấy hắn thất hồn lạc phách ngồi trên tảng đá cạnh hồ cả buổi trời, cuối cùng ôm một khối đá trực tiếp nhảy xuống.
Mới đầu ta còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó liền biết là hắn muốn tự sát.
Khi đó, ta cũng có thể cứu hắn, nhưng mà dùng lí do gì đây? Người đệ đệ ngươi hận nhất chắc là ta. Nếu ta không xuất hiện, hắn còn có thể hối hận giữa chừng mà lên bờ lại. Nếu ta xuất hiện, hắn khẳng định sẽ liều mạng với ta.
Vì ý niệm đó, ta vẫn không bước ra cứu. Cho nên có thể nói là ta tận mắt thấy hắn ôm đá nhảy vào hồ, nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy lên.”
“Hướng Nhật, ngươi thật đáng chết!”
Tuy đã sớm biết Tinh không còn nhưng hắn không ngờ nó lại chết như vậy. Tinh ngốc của hắn, cư nhiên lại ôm đá nhảy xuống hồ tự sát.
Khó trách cuối thư nó nói nhớ Thanh Hồ ở quê hương. Thì ra đó là cách nó ám chỉ nơi yên nghỉ cuối cùng mình chọn, chỉ là người làm ca ca là hắn không nghĩ đến mà thôi.
Nhưng điều hắn không ngờ đâu chỉ có vậy. Càng khó tin hơn chính là thì ra lúc Tinh quyết định tự sát, Hướng Nhật lại đang đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả.
Y thấy Tinh lựa chọn phí hoài bản thân nhưng lại không đứng ra ngăn cản, cứu Tinh lại. Chỉ điểm này thôi cũng đã đủ để hắn không thể nào tha cho Hướng Nhật được rồi.
“Ta đáng chết? Ta đúng là đáng chết. Nếu biết trước khi hắn chọn nhảy hồ tự sát đã giết Mộ Yên của ta thì ta căn bản đã không để hắn chết thống khoái như vậy rồi. Ta sẽ khiến hắn không được chết tử tế, khiến hắn sống không bằng chết nhìn ta và Mộ Yên nắm tay nhau trên đường đến Hoàng Tuyền.
Ngươi có biết tối hôm đó, trước khi chết, hắn đã lẻn vào phòng Mộ Yên giết nàng trước rồi không? Ngươi có biết hay không? Ngươi không biết, ta không biết, Bùi Dạ Tập không biết, mọi người cũng không biết. Không ai biết đêm đó, Mộ Yên của ta đã lẳng lặng biến mất trên cõi đời.
Nàng chết uất ức như vậy, oan uổng như vậy. Mắt thấy ước mơ của nàng đã sắp hoàn thành rồi nhưng đệ đệ tốt của ngươi vì muốn độc chiếm nàng mà thật sự xuống tay giết hại Mộ Yên của ta.
Buồn cười là ban đầu ta còn âm thầm cảm thấy vui vẻ. Tuy tiểu tử này thích Mộ Yên nhưng Mộ Yên dù sao cũng là vị hôn thê của ta. Bất luận nam nhân nào cũng sẽ không thích bên cạnh nữ nhân của mình có một nam nhân khác. Đệ đệ của ngươi cũng không ngoại lệ. Chỉ là ngại Mộ Yên còn cần hắn giúp đỡ nên ta mới không tiện đối phó trực tiếp mà thôi.
Nếu hắn đã lựa chọn tự sát, vậy không phải gãi đúng chỗ ngứa của ta sao? Cho nên ta không những không cứu hắn mà còn âm thầm vui vẻ mấy ngày.
Ta đúng là tên ngốc! Đúng là đại ngu ngốc mà! Sao lúc đó ta lại không đến phòng Mộ Yên xem nàng như thế nào chứ? Nếu lúc đó ta chạy đến phòng thì không chừng còn có thể nhìn mặt nàng lần cuối.”
Hướng Nhật càng nói càng kích động.
Bùi Thương nhìn bộ dạng y thật sự không giống giả vờ mà như đang thật sự nhớ lại, thật sự phẫn nộ và thống hận Tinh của hắn.
“Mộ Yên của ta đã bị đệ đệ tốt của ngươi dùng gối đầu làm nghẹt thở chết.”
“Giang Mộ Yên còn sống!”
Hắn cười nhạt nhắc nhở Hướng Nhật, đừng tưởng rằng nói vậy là hắn sẽ buông tha cho Giang Mộ Yên. Nhưng không ngờ Hướng Nhật lại càng cười lớn: “Người đó căn bản không phải Giang Mộ Yên! Nàng căn bản không nhận ra ta, không nhận ra bất luận kẻ nào mà Mộ Yên từng biết. Nàng bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ tá thi hoàn hồn sống lại trong cơ thể Mộ Yên thôi! Nàng ăn cắp thi thể của Mộ Yên mà sống. Buồn cười chính là mọi người còn thật sự cho rằng nàng bị mất trí nhớ sau khi trải qua kinh hách.
Nực cười! Mộ Yên của ta là người kiên cường, ngoan độc đến thế nào chứ? Đừng nói chỉ là một Cửu thiếp của Bùi Dạ Tập, cho dù nữ nhân có lợi hại hơn đi nữa, nàng cũng sẽ không vì mấy câu và một cú đẩy của một tiểu thiếp làm cho kinh hách đến mất trí nhớ. Đó chỉ là một cái cớ để trốn tránh mà thôi.
Đáng tiếc khi đó ta còn tưởng rằng đó là thủ đoạn mới của Mộ Yên, không hề nghi ngờ mà tìm hiểu nàng rõ một chút.
Mãi đến khi Bùi Huyền nói với ta Mộ Yên muốn giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, sau đó còn ở cùng với Bùi Vũ Khâm, ta mới kinh ngạc phát hiện chuyện đã xảy ra biến hóa lớn! Dường như mọi chuyện càng lúc càng không thích hợp!
Nhưng mà ta vẫn lừa mình dối người, tự nhủ với bản thân rằng Mộ Yên làm vậy nhất định là có đạo lý của nàng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Mộ Yên bây giờ đã không phải là Mộ Yên trước kia của ta nữa. Thật đáng buồn đúng không? Haha, thật đáng buồn! Thật đáng buồn! Buồn đến mức Giang Mộ Yên thậm chí đã gả cho Bùi Vũ Khâm rồi mà ta còn chưa chịu tỉnh mông.”