Khải Nguyên năm thứ bảy.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ ngày nào Giang Mộ Yên mới đến thời đại này, giờ nhoáng một cái đã tám năm. Quả nhiên những ngày hạnh phúc quá ngắn khiến người ta phải oán giận thời gian trôi qua quá nhanh.

Một nhà nàng bây giờ vẫn ở tại Phỉ Thúy thành. Bùi gia vẫn là Bùi gia nhưng khác với trước là Bùi gia bây giờ đã không còn là một nhà thương nhân chỉ có phủ đệ to lớn chứ không được người ta xem trọng nữa.

Bùi gia hôm nay, bất luận một động tác gì cũng đủ để khiến bốn phương dỏng tai nghe ngóng chú ý.

Các thương nhân đều lấy việc được hợp tác làm ăn với Bùi gia làm vinh dự, bởi vì Bùi gia làm việc công bằng, không phân biệt già trẻ. Dù gia nghiệp lớn nhưng trước giờ chưa bao giờ ỷ vào ưu thế bản thân mà bắt nạt người khác, lại càng không chèn ép lợi nhuận của đối phương.

Cho nên nhắc đến sản nghiệp khắp tứ quốc khiến người ta không khỏi hâm mộ của Bùi gia, không một ai nói Bùi gia cậy thế hiếp người hay thiếu công bằng, phân minh.

Mà trong quan gia, danh tiếng Bùi gia lại càng được lưu truyền tốt đẹp.

Kể từ bảy năm trước, Giang Mộ Yên và Vũ Khâm dùng bạc trong quốc khố Đông Vân thành lập tổ chức tình báo ngầm lớn nhất Đông Vân quốc đã điều tra hết lai lịch của gần như tất cả những người cần thiết. Cho nên có thể nói một cách không hề khoa trương là trải qua bảy năm kinh doanh, hôm nay, phàm là những quan viên có tên trong danh sách, không phân biệt phẩm cấp, Bùi gia đều nắm rõ như lòng bàn tay. Độ tỉ mỉ, chi tiết của những tư liệu đó, cho dù đám quan nhân có nhìn thấy cũng phải kinh ngạc mà đổ mồ hôi lạnh.

Tất nhiên, trong đó có quan tốt quan xấu. Quan tốt thì Bùi gia đồng ý cố hết sức giúp đỡ, khiến người ta cảm kích tận đáy lòng. Còn quan tham, Bùi gia sẽ an bày người ngay bên cạnh, khi cần sẽ trực tiếp công bố những chứng cứ thu được ra, quan tham tự nhiên phải hạ đài.

Bùi gia dùng cách như vậy, từng chút từng chút thu phục, hoặc thay đổi, khống chế trong tay, hoặc toàn lực giúp đỡ hay đứng yên quan sát. Cứ như vậy, tất cả động tĩnh gió thổi có lay trong tứ quốc đã sớm được Bùi gia nắm rõ ràng.

Năm đó Bùi Phong bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao nàng và Vũ Khâm phải kiên trì thành lập một tổ chức như vậy, nhưng hôm nay, trải qua bảy năm đã có bao nhiêu nhà sụp đổ, bao nhiêu nhà tai ương, nhưng chỉ có Bùi gia bọn họ, bất luận đến quốc gia nào, gặp ai cũng đều có thể thuận lợi.

Đó là kết quả của sự chuẩn bị từ trước.

Tỷ như vị Thiên Tử trong hoàng cung bảy năm trước từng đối phó với Bùi gia, rốt cuộc bị Bùi gia chơi lại một vố, thời gian qua vẫn còn rất khó chịu. Đã sửa niên hiệu lại thành Khải Nguyên rồi nhưng tiếc là hôm nay đã Khải Nguyên năm thứ bảy nhưng vẫn chưa làm gì Bùi gia được. Ngược lại, nàng lại rõ những chi tiết sinh hoạt mỗi ngày của hắn trong cung như lòng bàn tay, gồm cả hôm nay hắn xuất cung mấy lần, ăn món gì, lâm hạnh phi tử nào.

Nhớ đến Đông Vân đế xui xẻo kia, Giang Mộ Yên lại nhịn không được mà mỉm cười.

Nói thật ra, Đông Vân đế này dù không phải một minh quân lòng dạ rộng rãi nhưng cũng tuyệt đối không phải một hôn quân không thèm để ý đến bách tính muôn dân. Nếu không phải hắn kiên trì muốn chiếm đoạt Bùi gia thì nàng sao có thể không ngừng khiến hắn đau khổ như bây giờ chứ?

Bản tính con người là ích kỷ. Hạnh phúc của nàng không dễ có được, nàng tất nhiên phải bảo vệ.

Về phần Đông Vân đế nghe nói gần đây tức giận đến thổ huyết không ít hơn hai lần. Nếu tình huống này cứ tiếp tục như vậy thì không chừng sẽ tráng niên sớm thệ*.

*R: chết sớm.

Bất quá chuyện này không liên quan đến nàng. Chính hắn làm sai thì oán được ai?

Đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai nàng vang lên một giọng nói: “Nương, Tang nhi viết xong rồi!”

“Nương, Cần nhi cũng viết xong rồi!”

Giang Mộ Yên lập tức thu lại suy nghĩ, quay đầu nhìn hai con trai ngồi trước mặt đang giơ cao tờ giấy.

Hai đứa trẻ nhỏ xíu được sinh ra vào bảy năm trước hôm nay đã trở nên xinh đẹp vô cùng, môi hồng răng trắng. Chỉ là nghĩ đến hai con trai này, Giang Mộ Yên liền nhịn không được mà nhíu mày.

Bùi Tử Tang và Bùi Tử Cần thấy mẹ mình không cầm lấy tờ giấy viết bài phạt mà chỉ nhìn bọn chúng mà nhíu mày thì hai đứa đều hoảng sợ cúi đầu.

Trong nhà này, chúng là hai bảo bối được sủng ái nhất. Mọi người gồm cha, ca ca, hai đường ca và hai bá nương, không ai nỡ lớn tiếng với chúng, ngoại trừ nương.

Thật ra nương cũng chưa bao giờ lớn tiếng. Nhưng chỉ cần nương im lặng nhíu mày nhìn chúng một cái là chúng liền biết mình đã làm chuyện gì sai khiến nương tức giận rồi.

Mà chúng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ duy nhất thấy nương không vui.

Lâu dần, hạ nhân Bùi gia cũng biết trong nhà này, rốt cuộc ai mới là người uy nghiêm nhất.

“Có biết ý nghĩa của khổ thơ hai đứa vừa chép không?”

“Dạ biết, nương!”

“Vậy hai đứa đã biết mình sai ở đâu chưa?”

“Dạ, nương. Tang nhi không nên lãng phí như vậy. Mỗi một hạt gạo đều không dễ có được. Mỗi một đồng bạc đều là cha và nương cực khổ kiếm ra.”

Bùi Tử Tang lập tức cúi đầu nói nhỏ. Miệng dù đang xin lỗi nhưng trong lòng nó lại không nghĩ vậy là đúng. Bùi gia nhà chúng có rất nhiều tiền, nó cũng chỉ mời mấy đứa bạn đến Phỉ Thúy lâu ăn một bữa mà thôi. Vậy mà nương cũng tức giận.

Theo nó thấy thì nương đâu cần phải chuyện bé xé ra to như vậy. Còn nữa, là tên đại chưởng quỹ thối nào đến mách với nương, nếu không làm sao nương biết tụi nó đến Phỉ Thúy lâu ăn xong mà không trả tiền?