Edit: Ring.

Đương nhiên, sự ‘khó xử’ đó cũng không phải tự Vương Ngự sử nghĩ ra mà là Bùi Vũ Khâm vừa kịch liệt ho khan vừa nói cho hắn.

Bùi Vũ Khâm nói Hoàng Thượng tuy nhân từ, giành lại hết cửa hàng cho hắn nhưng mà những hàng hóa và tiền trong cửa hàng đã bị kẻ xấu lấy sạch hết rồi. Đưa cho hắn mấy cửa hàng trống rỗng đó thì có ích lợi gì chứ?

Ngụ ý chính là nói Hoàng Thượng đoạt tiền và hàng hóa của hắn, trả hắn cái cửa hàng không thì làm được gì?

Dù sao trong lòng Hoàng đế và Bùi Vũ Khâm đều biết rõ, ‘kẻ xấu’ căn bản không tồn tại kia chính là bản thân Hoàng đế.

Vì vậy, Vương Ngự sử vừa chuyển lời xong, Đông Vân đế liền nổi trận lôi đình.

“Bùi Vũ Khâm chết tiệt, hắn đây là đang tống tiền trẫm. Hắn dám tống tiền trẫm? Thật sự là buồn cười! Trẫm muốn giết hắn!”

Trong cửa hàng của hắn làm khỉ gì có hàng hóa hay tiền bạc gì giá trị chứ? Sau khi phái người chiếm đoạt, hắn liền phát hiện hơn trăm cửa hàng kia đều là cái xác rỗng, gần như chẳng có gì hết.

Giờ Bùi Vũ Khâm lại đổ món nợ này lên đầu hắn? Cái gì mà trả lại cửa hàng trống không? Thứ hắn đưa không phải cũng là cửa hàng trống không hay sao?

Nhưng mà nói thì nói vậy, nhưng nỗi oan động trời này, Đông Vân đế có thể kêu lên sao?

Tất nhiên là không!

Nếu hắn mở miệng ra nói trong đám cửa hàng đó căn bản chẳng có cái gì thì không phải là chưa đánh đã khai sao? Thừa nhận mình đường đường Thiên Tử một nước lại vì ham tiền mà dùng thủ đoạn phi pháp đi chiếm đoạt tài sản của con dân chính mình trước mặt tất cả thần dân?

Cho nên Đông Vân đế không thể kêu oan. Mà không kêu oan được thì cũng chỉ có thể ráng nuốt nỗi oán khí đó vào bụng. Nhưng hắn là Hoàng đế a, vì sao phải chịu đựng cơn tức như vậy?

Vương Ngự sử thấy Đông Vân đế tức giận đến muốn bốc khói thì trong lòng tuy sợ hãi nhưng cũng không lùi bước.

Dù sao Bùi Vũ Khâm bây giờ đã bệnh thành như vậy, trong Bùi gia lại còn bất hòa, mâu thuẫn kịch liệt. Đó không phải giả vờ mà đều là thật sự. Vậy thì tất nhiên là mỗi lời Bùi Vũ Khâm nói với hắn cũng là phát ra từ đáy lòng. Nói theo lời Bùi Vũ Khâm thì bây giờ hắn bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng chẳng những liên quan đến sự tồn vong của Bùi gia mà lại càng ảnh hưởng đến sự an nguy của cả Đông Vân quốc, đó mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần xử lý viên mãn được chuyện này thì hắn chính là đại công thần của triều đình, cũng là đại ân nhân của Bùi gia rồi. Sau này còn sợ không được sống an dật đến già sao?

Huống chi Hoàng Thượng nếu đã phái ba vị thượng thư đi chiếm đoạt Bùi gia, bây giờ lại không cam tâm tình nguyện nhả ra trả lại cho Bùi gia như vậy, thế chẳng phải làm cả ngày, cuối cùng công dã tràng sao? Chuyện như vậy mà lộ ra đừng nói bọn họ không tin mà bất cứ ai trong thiên hạ này cũng sẽ không tin.

Cũng chính vì vậy mà Vương Ngự sử nghĩ tiền bạc và hàng hóa trong cửa hàng của Bùi Vũ Khâm chắc chắn đã bị Hoàng Thượng nuốt rồi.

Bây giờ Hoàng Thượng càng tức giận thì chính là càng chột dạ. Dù sao bộ dạng dấu đầu lòi đuôi không phải cũng giống như Hoàng Thượng trước mắt hay sao?

Nhưng Vương Ngự sử lại không ngờ lần này Đông Vân đế thật sự bị oan! Hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn bị Bùi Vũ Khâm đùa giỡn. Đáng tiếc, nói ra chắc ngoại trừ hắn thì chẳng ai thèm tin.

Cũng chính vì vậy mà Đông Vân đế mới càng không nói được. Cơn tức trong bụng lại xông thẳng lên đầu.

Mà Vương Ngự sử hiên nhiên còn chưa bẩm báo xong.

Mắt thấy Đông Vân đế đập long án, lục bộ đại thần đều kinh hãi, nhưng Vương Ngự sử vẫn tiếp tục: “Hoàng Thượng, sợ là ngài không biết, dù ngài không đi giết Bùi Vũ Khâm thì lấy tình huống của hắn bây giờ chỉ sợ cũng sắp không xong! Bùi Vũ Khâm ho ra máu, bây giờ chỉ còn da bọc xương. Hắn vừa ho là trên khăn tay toàn máu đỏ sậm, sợ là phổi đã hỏng hết rồi. Đây cũng là lí do vì sao đến giờ hắn vẫn chưa vào cung tạ ơn!”

“Hả? Bùi Vũ Khâm bị bệnh?”

“Khó trách, không ngờ lại bệnh thành như vậy…”

“Đúng vậy. Không phải hắn còn trẻ lắm sao? Hình như mới ba mươi mấy tuổi đúng không?”

“…”

Lục bộ đại thần vừa nghe Bùi Vũ Khâm bệnh nặng, sinh mạng đang như chỉ mành treo chuông thì liền kinh ngạc châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận với nhau.

Đông Vân đế nghe thì cũng sửng sốt, sau đó liền cao giọng trút giận: “Chết thì tốt. Kẻ làm càn như vậy chết đi cho khuất mắt! Nếu hắn không chết trẫm cũng sẽ đi giết hắn.”

“Hoàng Thượng a! Bùi Vũ Khâm này là ngàn vạn lần không thể chết a. Không những vậy, thần còn muốn thỉnh Hoàng Thượng phái thái y trong cung đến Bùi gia chữa trị cho Bùi Vũ Khâm. Bất luận thế nào cũng phải giữ cái mạng hắn lại mới được!” Vương Ngự sử quỳ trên đất, nhất thời cao giọng hô to.

Lời này vửa nói ra, quần thần lập tức lặng im. Tất cả đều đang thắc mắc không biết có phải hôm nay Vương Ngự sử điên rồi hay không. Chẳng lẽ hắn không thấy sắc mặt Hoàng Thượng đã khó coi đến mức nào hay sao? Hoàng Thượng hận không thể lập tức hạ chỉ giết Bùi Vũ Khâm mà hắn còn nói phải cứu?

“Vương Trung Vũ, đồ ngu! Ngươi đang nói khùng nói điên cái gì vậy? Bảo trẫm phái ngự y đi chữa trị cho một tiện dân thương nhân như Bùi Vũ Khâm? Ta thấy ngươi nên tìm một đại phu xem xem trong đầu ngươi có phải đóng đầy phân heo rồi hay không trước đi!” Đông Vân đế cười vì đã quá mức tức giận.

Vương Ngự sử thấy Đông Vân đế sắp tức đến điên rồi thì cũng không dám cậy chức cao hơn người khác nữa mà liền quỳ xuống dập đầu, bắt đầu kể lại tất cả những chuyện Bùi Vũ Khâm đã nói với hắn.