Edit: Ring.

“Ngươi cảm thấy có thể sao? Một người ngừng thở tất nhiên là có thể giấu diếm người khác được nhất thời nhưng chẳng lẽ ngay cả mạch và tim cũng ngừng đập luôn sao? Hơn nữa lúc đó ngươi thấy Giang Mộ Yên như vậy chẳng lẽ không có kiểm tra xem nàng đã chết thật hay chưa?” Giang Mộ Yên hỏi lại.

“Sao lại không chứ!” Bùi Dạ Tập lập tức phản bác theo bản năng. Bản thân hắn chính là người luyện võ, không thể nào không biết sự khác nhau giữa người sống và người chết được.

Lúc ấy hắn cũng rất khiếp sợ vì Giang Mộ Yên chết rồi, cũng có chút không tin nên đã cẩn thận kiểm tra hơi thở cùng mạch đập của nàng, xác định đều không có mới thật sự khẳng định nàng đã chết. Bằng không hắn cũng đã chẳng hoảng sợ mà bối rối chạy ra.

Bây giờ bị Giang Mộ Yên hỏi ngược lại như vậy, hắn lập tức nhìn thẳng nàng nói: “Ngươi từng học quy tức đại pháp sao*?”

*R: nôm na là cách nín thở lâu.

Đây là lí do duy nhất có thể giải thích được chuyện này.

“Giang Mộ Yên chắc cũng hy vọng mình từng học qua, đáng tiếc là không, nàng không biết, cho nên ngươi thật sự đã nhìn thấy người chết! Hơn nữa nếu ra đoán không nhầm thì lúc ngươi kiểm tra thân thể nàng, nhất định phát hiện thân thể nàng đã lạnh rồi, đúng không?”

“Ngươi… ngươi là ai?” Bùi Dạ Tập cuối cùng cũng nghe ra chỗ không thích hợp. Hắn rốt cuộc chú ý đến từ đầu tới giờ, Giang Mộ Yên trước mắt vẫn luôn xưng là ‘Giang Mộ Yên’, giống như đang nói chuyện của người khác vậy. Hơn nữa nàng còn tin tưởng rằng lúc đó những gì hắn nhìn thấy là thật, Giang Mộ Yên đã chết!

Nhưng mà nàng bây giờ lại đang yên ổn ngồi trước mặt hắn, rõ ràng còn sống sờ sờ, vậy nghĩa là sao?

Nghĩa là nàng không phải Giang Mộ Yên. Hoặc là nói nàng căn bản không phải Giang Mộ Yên chân chính mà là một thứ gì đó đang nhập trong thi thể Giang Mộ Yên?

Có điều chuyện lỳ kỳ khó tin như vậy có thể là thật sao?

“Ta đương nhiên là Giang Mộ Yên a!”

Giang Mộ Yên cuối cùng cũng thấy được vẻ sợ hãi cùng kiêng kị trên gương mặt đáng đánh đòn của Bùi Dạ Tập như ý muốn. Đáy lòng nàng không khỏi âm thầm đắc ý, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười ra thành tiếng.

“Không đúng, ngươi không phải Giang Mộ Yên!” Bùi Dạ Tập trừng mắt nhìn Giang Mộ Yên. Hai bàn tay vốn đang thả lỏng trên bàn cũng gần như ngay lập tức nắm thành hai đấm vì sợ hãi. Đôi vai hắn cũng nháy mắt căng cứng, dường như chỉ cần Giang Mộ Yên có động tác gì là hắn sẽ lập tức bùng nổ sức mạnh liều mạng với nàng.

“Cuối cùng ngươi cũng tin ta không phải Giang Mộ Yên rồi sao? Ta từng nói với ngươi không chỉ một lần, ta không phải Giang Mộ Yên trước đây. Đáng tiếc ngươi vẫn không tin, bây giờ thì chịu tin rồi?”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là Giang Mộ Yên, có điều không phải người từng có hôn ước với ngươi. Ta là một linh hồn đến từ thế giới khác đang nhập trong thân thể này. Đời trước ta cũng tên là Giang Mộ Yên, hơn nữa trùng hợp là dung mạo hay tên phụ thân của thân thể này đều vô cùng giống với ta đời trước. Ta nghĩ đó chính là nguyên nhân vì sao ta có thể trở thành chủ nhân mới của thân thể này, sống lại một lần nữa.”

“Ngươi, ngươi, ngươi… Cha, nàng…nàng…”

Đáng thương cho Bùi Dạ Tập đã quá mức chấn kinh. Hắn không muốn tin lời nàng, nhưng vẻ chắc chắn cùng nụ cười mỉm trên gương mặt Giang Mộ Yên nhìn thế nào cũng khiến hắn cảm thấy lạnh run cả người.

Không phải hắn chưa từng giết người. Tuy thường nói người chết rồi sẽ biến thành quỷ nhưng hắn vẫn chưa gặp quỷ thật sự bao giờ. Mấy lời đồn về quỷ thần này nọ, hắn cũng không tin.

Nhưng mà bây giờ lại để hắn tận mắt gặp được một nữ quỷ mượn xác hoàn hồn ngay khi còn sống. Dù là Bùi Dạ Tập không sợ trời không sợ đất, không để bất cứ ai vào mắt thì bây giờ cũng không cuồng ngạo nổi nữa.

“Ta biết, ta đã sớm biết! Người ta yêu chính là nàng, không phải bất kỳ ai khác!” Bùi Vũ Khâm điềm tĩnh nói một câu.

Bùi Dạ Tập hoàn toàn không thốt nên lời.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao cha lại không để ý luân thường, không để ý lời đồn đãi khắp thiên hạ cũng muốn cố ý hủy bỏ hôn ước của nàng với hắn, để cha có thể quang minh chính đại cưới nàng vào cửa.

Thì ra từ đầu tới cuối, người cha hắn thích chính là nữ quỷ Giang Mộ Yên đang nhập trong thân thể Giang Mộ Yên trước kia này đây.

Điên rồi!

Có phải cha trúng tà rồi hay không? Nữ nhân này, nàng là quỷ a. Sao cha có thể thích nàng cho được?

“Nàng là quỷ, hơn nữa còn là con quỷ không rõ lai lịch!” Vẻ mặt khẩn trương và giọng điệu ngạc nhiên của Bùi Dạ Tập lập tức khiến Giang Mộ Yên cảm thấy mới mẻ. Nàng nhất thời đứng dậy, đưa mặt qua hỏi hắn: “Dạ Tập, ngươi sợ ta?”

Bùi Dạ Tập không ngờ nàng lại đột nhiên nhào qua, liền sợ tới mức ngửa người ra phía sau. Kết quả hắn quên mất loại ghế tròn này không có tựa lưng, lập tức té ngửa trên mặt đất, khiến Giang Mộ Yên thấy vậy nhịn không được mà phá lên cười.

Thật sự là quá buồn cười, cũng quá thú vị!

Nếu sớm biết cái tên nhìn có vẻ rất đáng đánh đòn, lại luôn trưng mặt lạnh khiến người ta cảm thấy hắn rất hung hiểm này vậy mà lại sợ quỷ thì nàng còn phải tốn nhiều công sức như vậy làm gì? Sớm nói cho hắn biết chân tướng thì đã thu phục xong lâu rồi, cũng đã chẳng kéo theo nhiều chuyện rắc rối đến vậy!

Đúng là không ai ngờ tới a!

Bùi Vũ Khâm thấy Bùi Dạ Tập bị dọa đến như vậy hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn. Có điều hắn lại không cười mà chỉ đỡ con dậy rồi sủng nịch nhìn Giang Mộ Yên.

“Yên nhi, đừng đùa nữa, nàng làm Dạ Tập sợ rồi.”