Edit: Ring.
Bùi Dạ Tập chẳng thèm nhướn mày, bưng chung trà nhàn nhã nhấp một ngụm. Nhìn vẻ mặt bị chọc tức của Giang Mộ Yên, hắn lại bổ thêm một câu: “Bây giờ Bùi gia khó khăn lắm chứ gì? Cho nên các người mới nhớ đến ta? A, có phải biết ta ở Giang Phủ làm ăn phát đạt nên mấy người gặp khó khăn mới tìm ta về không?
Có điều đúng là khó cho mấy người quá, còn phải bịa ra một câu chuyện cảm động lòng người như vậy. Hay cho nỗi khổ vì bảo vệ huyết mạch Bùi gia nên mới đuổi ta đi. Nếu vậy không tìm ra về chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Bùi Dạ Tập mỉa mai. Lúc biết phụ thân phái người tìm hắn về, trong lòng hắn cũng đã có đề phòng rồi. Vốn định chết cũng không chịu bước vào Phỉ Thúy thành, vào cửa Bùi gia nửa bước, có điều gần đây cửa hàng các nơi đóng cửa, tình huống bất lợi của Bùi gia hắn có nghe nói, cũng cho người tìm hiểu rõ ràng, biết đúng là có người đang cố ý nhắm vào Bùi gia, hơn nưa thế lực còn rất lớn. Bên ngoài đồn đãi là do triều đình, hắn mới đầu cũng cảm thấy đó chỉ là tin đồn vô căn cứ, nhưng sau khi phái người điều tra một chút mới phát hiện triều đình đúng là có hiềm nghi rất lớn. Khó trách cái người khôn khéo, chưa bao giờ gặp khó khăn kia lần này lại thất bại nặng nề như vậy.
Bùi Dạ Tập nghĩ trong lòng Bùi Vũ Khâm hẳn cũng rất khó chịu thì trong lòng không khỏi cũng cảm thấy đồng tình. Dù sao đi nữa thì người đó cũng là phụ thân hắn, người vẫn âm thầm che chở hắn bao nhiêu năm qua. Hắn cũng không phải người không có lương tâm, không biết phân biệt phải trái như Giang Mộ Yên nói.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm khắc của người đó khi đuổi hắn ra khỏi nhà thì sự đồng tình trong lòng Bùi Dạ Tập lại bị một nỗi hận và không phục đánh vỡ. Nhất là khi cha con bọn họ lại trở mặt vì một nữ nhân, ký ức đó đối với hắn càng khó có thể quên được.
Cũng vì vậy mà tình cảm của Bùi Dạ Tập đối với Bùi gia bây giờ rất phức tạp. Vừa hận vừa yêu, muốn trở về nhìn thấy vẻ kinh ngạc của bọn họ, nhưng khi về rồi, trong lòng hắn lại không cảm thấy vui vẻ như mình nghĩ.
Bùi Vũ Khâm cũng không nói gì với hắn, thậm chí ngoại trừ một lần gặp cha ở chính sảnh hôm mới về, mấy ngày nay, Bùi Dạ Tập gần như không có cơ hội nào khác để gặp Bùi Vũ Khâm. Ngẫu nhiên nhìn thấy cũng là cách một khoảng. Bùi Vũ Khâm chưa một lần chủ động muốn tìm hắn nói chuyện, mà Bùi Dạ Tập vì quật cường nên cũng không chủ động đi tìm Bùi Vũ Khâm.
Rõ ràng là cha con nhưng gặp mặt nhau lại khách khí, tương kính như tân hơn cả người xa lạ.
Ngược lại là Giang Mộ Yên, hai ngày nay gần như mỗi ngày đều bỏ thời gian đến nói chuyện với hắn. Đáng tiếc, hắn một chút cũng không muốn nói chuyện với nàng. Hai người nói chuyện với nhau hoàn toàn không được thuận lợi, cuối cùng gần như đều tan rã trong không vui.
Hôm nay, Giang Mộ Yên lại lần nữa tỉ mỉ giải thích nỗi khổ của cha hắn khi đuổi hắn khỏi nhà lúc trước, sau đó lại blah blah một đống thêm nửa ngày mới nói hy vọng hắn trở về Bùi gia, giúp Bùi Vũ Khâm để gia nghiệp càng phát triển, càng vững chắc.
Nhưng mà Giang Mộ Yên nàng có biết hay không, nàng ân cần khuyên bảo như vậy, còn cả khuôn mặt rõ ràng bị hắn chọc tức muốn chết mà vẫn cố kiên cường không tỏ ra tức giận của nàng nữa, mỗi khắc đều khiến Bùi Dạ Tập cảm thấy thật buồn cười và phẫn nộ.
Hắn không thể không nghĩ đến mục đích bọn họ tìm hắn về theo hướng tiêu cực. Cái gì mà muốn cha con hòa hảo, đồng tâm hiệp lực quản lý, phát triển Bùi gia chứ, thật ra đều là giả dối.
Mục đích thật sự chính là Bùi gia bây giờ không có tiền, không chừng ngay cả tiền để trả lương cho hạ nhân cũng không đủ, nếu không sao lại hạ mặt mà tìm hắn về?
Uống công hắn còn từng hy vọng sau khi mình đi rồi, không biết họ có nhớ hay không. Bây giờ xem ra không cần nghĩ nữa!
Mà Giang Mộ Yên bên đây cuối cùng cũng chính thức dùng hết kiên nhẫn. Tên Bùi Dạ Tập này trời sinh chính là lỗ tai trâu, nghe không lọt nổi một câu thật lòng, cũng không lọt nổi một chút ý kiến, hơn nữa còn luôn tự cho là đúng.
Thôi, nói nhỏ nhẹ hắn không chịu nghe, Giang Mộ Yên cũng mặc kệ lời hứa với Bùi Vũ Khâm là nói chuyện đàng hoàng, không cãi nhau. Nàng lập tức đập bàn một cái thật mạnh: “Đủ rồi. Bùi Dạ Tập, ta chịu đủ cái thói ngạo mạn, tự cho là đúng của ngươi rồi. Ai thèm tiền của ngươi chứ?
Còn nữa, ngươi thật sự nghĩ chút gia nghiệp của mình ở Giang Phủ đã là giỏi lắm rồi ư? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải trong lòng Vũ Khâm luyến tiếc, ý định dặn dò người dưới chiếu cố thì ngươi thật sự nghĩ chỉ bằng chút kiến thức kinh doanh nông cạn của mình đã có thể trở thành thiên tài buôn bán trong thời gian ngắn như vậy sao?
Đúng là buồn cười! Nếu thế thì chẳng phải mọi người đều có thể trở thành Bùi Vũ Khâm, trở thành truyền kỳ Đông Vân quốc rồi hay sao?
Ta vốn tưởng lần này ngươi đi ra ngoài ít nhiều có thể trầm ổn, thành thục hơn một chút. Giờ xem ra ngươi chỉ có bề ngoài là đỡ, thật ra bên trong một chút cũng không thay đổi!
Ba ngày, ta tự nói với mình, nếu không phải vì ta, cha con hai người cũng đã không thành như bây giờ, cho nên ta có trách nhiệm làm cho hai người hòa hảo, vì vậy mà ta mới hết sức nhẫn nại sự ngây thơ của ngươi. Nhưng mà Bùi Dạ Tập, bây giờ ta không muốn nhịn nữa.
Sản nghiệp của ngươi ở Giang Phủ, ngươi cứ ôm đó đi. Vũ Khâm không cần, Bùi gia không cần, mà ta lại càng không cần tài sản của ngươi. Cho nên đừng có tự cao cho rằng có chút tiền đó thì chúng ta đã muốn cầu xin ngươi.
Mỗi lời nói với ngươi về nỗi khổ của Vũ Khâm đều là thật, tin hay không tùy ngươi. Bất quá có một chuyện ta có thể cho ngươi biết, chính là nhiều nhất mười ngày, Bùi gia chẳng những trở lại là nhà phú khả địch quốc đệ nhất Đông Vân quốc như trước kia mà sau này lại càng là thế gia vững chắc nhất trong tứ quốc. Đây là ta nói, nếu ngươi không tin thì cứ mở to mắt ra chờ xem!
Xong rồi, hôm nay ngươi đi đi, ta bị ngươi chọc giận no rồi, không có gì nói nữa. Nếu ngươi muốn ở lại trong phủ thì ở, không muốn thì cứ việc ra ngoài, nếu có thể tìm được khách điếm nào còn mở cửa! Hừ!”