Edit: Ring.

“Hửm? Có chuyện như vậy sao?”

Bùi Vũ Khâm hơi dừng tay, ngẩng đầu nói. Trong giọng hắn tuy có mấy phần kinh ngạc nhưng lại không hề nghiêm trọng, giống như tình cảnh như vậy cũng không hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Giang Mộ Yên cũng nghe được, bất quá so với Bùi Vũ Khâm, biểu tình của nàng lại càng bình tĩnh, chỉ cười cười: “Bùi Phong, ngươi không cần lo lắng, không sao đâu. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn định thôi, dân chúng sẽ hiểu nỗi khó xử của chúng ta.”

Bùi Phong thừa nhận hắn không phải người quen mưu kế, tính toán, hắn chỉ cảm thấy không khí mấy ngày nay thật sự rất kỳ lạ mà thôi. Mặc kệ là trong Phỉ Thúy thành hay là trong nhà, hắn vẫn luôn cảm thấy giống như thúc thúc và Mộ Yên đã làm chuyện kinh thiên động địa gì đó nhưng lại không nói cho hắn.

Nhưng mà mấy ngày qua, cố tình không ai rõ ràng hai người họ làm gì hơn hắn, bởi vì họ cái gì cũng không có làm. Mỗi ngày không phải ngắm hoa thì chính là ngâm thơ viết chữ, không thì uống trà tán chuyện, đọc sách, vân vân.

Mấy ngày trước, tốt xấu gì thúc thúc còn để ý đến sổ sách, nhưng mấy hôm nay thì ngay cả sổ sách cũng không động đến.

Thanh Thư thật ra lại bề bộn nhiều việc, bất quá cũng không phải bận vì đi làm chuyện thúc thúc giao mà là đang vội vàng bố trí tân phòng, bởi vì Giang Mộ Yên cho người đến xem ngày nói ba hôm sau là ngày tốt, thích hợp thành thân cưới gả.

Vừa vặn mới trải qua sự kiện ‘ngủ như chết’ kia, vô luận là Thanh Thư hay Hồng Nguyệt đều hy vọng có thể nhanh chóng thành thân. Vì vậy tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng Hồng Nguyệt làm tân nương tử đã không có ý kiến, Thanh Thư tất nhiên lại càng khẩn trương. Cho nên hai ngày nay, hắn đều đang lu bu vì chuyện đó.

Mà Triển Tịch cùng Nghênh Phong, từ sau khi Mộ Yên được cứu về, bọn họ lại rất tận tâm. Bây giờ họ gần như là không bước ra khỏi cửa Lưu Vân tiểu túc lấy một bước, cả ngày đều ở bên cạnh thư phòng. Nói cho hay thì chính là bảo vệ thúc thúc và Mộ Yên, trên thực tế, lần nào hắn đến cũng thấy hai người bọn họ đang đánh cờ dưới tán cây liễu, hai bên chém giết đến quên trời quên đất.

Còn những hạ nhân khác, chỉ cần Bùi gia còn trả tiền công, chỉ cần không ai đến xét nhà, bọn họ liền vui tươi hớn hở như hoàn toàn không biết bên ngoài đang biến hóa thế nào, khiến Bùi Phong thấy mà tức đến dậm chân.

Giống như trong toàn bộ Bùi gia này, người sốt ruột chỉ có một mình hắn vậy.

Bây giờ nghe có chuyện bạo động, thúc thúc không khẩn trương thì thôi, Mộ Yên lại còn bâng quơ nói rằng dân chúng sẽ hiểu, tình hình sẽ ổn thôi? Như vậy bảo Bùi Phong sao có thể nghe tiếp cho được?

“Mộ Yên, nàng không nghe ta nói gì sao? Dân chúng Phỉ Thúy thành đều tụ tập lại mà đập phá cửa hàng của chúng ta, yêu cầu chúng ta mở cửa buôn bán. Có chưởng quầy và tiểu nhị của hai hiệu buôn vì uyển chuyển cự tuyệt mà giờ đã bị thương. Chuyện này rất nghiêm trọng, nàng hiểu không?” Nếu tiếp tục như vậy thì sẽ đại loạn đó.

Bùi Phong lại vội vàng báo cáo.

Giang Mộ Yên lắc lắc đầu: “Bùi Phong, ngươi thật đúng là quá nôn nóng. Aiz, ngồi xuống đi! Ngươi nghe ta nói, mọi chuyện không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Dân chúng kêu ca, phẫn nộ là bình thường, bất quá chuyện đó liên quan gì đến Bùi gia chúng ta?

Người trong thiên hạ đều biết cơ nghiệp từ sông Yên Ba của chúng ta gần như đã mất hết rồi, chỉ còn mấy cửa hàng phía nam mà thôi, còn có thể không tận lực giữ gìn sao?

Tiền tới cửa ai mà không muốn kiếm chứ? Chỉ là chúng ta phải có hàng hóa mới được, không phải sao? Nếu không có hàng, ngươi bảo chúng ta bán cái gì đây a?”

“Mộ Yên, sao chúng ta lại không có hàng hóa chứ? Chúng ta rõ ràng có hàng mà, chỉ là thúc thúc hạ lệnh không mở cửa buôn bán mà thôi!”

Bùi Phong nói lời này ra, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm nhất thời dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một chút, sau đó hai người lại nhìn nhau rồi không tự chủ được mà thở dài.

Trong lòng Giang Mộ Yên cảm thấy bất đắc dĩ. Bùi Phong thành thật như vậy, xem ra đúng là không có khiếu làm ăn a.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng nàng vẫn tận lực giải thích, dẫn dắt suy nghĩ của hắn đi theo hướng đúng: “Bùi Phong, chúng ta sao lại có hàng hóa đây? Được rồi, cứ cho là có đi, nhưng lấy tình hình hiện tại, mua bán cũng không phải kiếm tiền cho chúng ta mà đều rơi vào túi triều đình. Như vậy vì sao chúng ta còn phải buôn bán chứ? Kiếm tiền sao? Kiếm cho ai?”

“Nhưng, nhưng chẳng lẽ chúng ta không làm gì hết sao? Không phải thúc thúc và Mộ Yên nói đi con đường đến mục tiêu cao ư? Hai người bây giờ lại chẳng làm gì hết. Mắt thấy tình huống càng lúc càng nguy cấp rồi, đừng nói là đoạt lại những cửa hàng bị mất, bây giờ ngay cả những cửa hàng ở Phỉ Thúy thành còn nguy hiểm, nói cái gì mà mục tiêu cao nữa chứ?”

“Bùi Phong, sao ngươi biết chúng ta không làm gì? Có lẽ chúng ta đã làm xong hết rồi nên mới nhàn nhã như vậy nha.”

“Mộ Yên, rốt cuộc nàng và thúc thúc đang làm cái quỷ gì? Hai người có thể nói cho ta biết hay không, đỡ phải khiến một mình ta lo lắng như vậy?”

Bùi Phong thật có chút không vui. Trước hắn còn thấy dù không thể cùng Mộ Yên làm tình nhân nhưng ít nhất theo lời nàng thì cũng là tri kỷ, bằng hữu cả đời. Nhưng mấy ngày nay, hắn lại cảm thấy mình căn bản không hiểu trong lòng Mộ Yên rốt cuộc nghĩ cái gì. Giống như khoảng cách giữa nàng và hắn đột nhiên trở nên rất xa vậy. Điều này khiến hắn cảm thấy rất bất an!

Giang Mộ Yên không khỏi ngưng mắt nhìn kỹ Bùi Phong, phát hiện chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn quả thật đã tiều tụy không ít, trong lòng cũng không nhịn được mà mềm nhũn.

Vừa định cẩn thận giải thích cho hắn nghe thì Hồng Nguyệt đã nhanh chân bước tới cửa, vừa thở dốc lại vừa kích động nói: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia đã trở lại!”

“A? Dạ Tập đã trở lại?”

Một câu thông báo này khiến hai người Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều không nhịn được mà đứng dậy, ngay cả Bùi Phong cũng kinh ngạc và vui mừng đến mức nuốt cả miệng nghi vấn vào bụng lại mà quay người qua nhìn Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt gật đầu, vẻ mặt phức tạp, giọng nói cũng có vẻ do dự: “Dạ, đúng vậy. Bây giờ đại thiếu gia đang ở đại đường chính sảnh! Cái kia, đại thiếu gia hắn, hắn…”