Edit: Ring.

“Trường hợp của Bùi gia xảy ra ngay trước mắt, người có tiền tránh còn không kịp, ai lại không biết sống chết mà đưa đầu ra ngay lúc này? Sợ triều đình không chú ý sao?”

Lời Thương Vũ Đồng tuy mang mấy phần mỉa mai nhưng nhất thời khiến Thương Tử Đồng hiểu rõ.

“Đại ca, đệ hiểu rồi. Ý của huynh là nói chỉ cần Bùi đại ca thật sự âm thầm truyền lệnh xuống, từ nay toàn bộ lực lượng chủ chốt của Bùi gia ẩn nấp đi, trăm nghiệp thiên hạ này rất nhanh sẽ vì Bùi gia mà trở nên tiêu điều, là vậy sao?”

“Tử Đồng, cuối cùng đệ cũng hiểu được.” Thương Vũ Đồng thở dài một tiếng: “Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều đóng cửa không kinh doanh, chỉ là tương đối thu liễm mà thôi. Dù sao thương nhân chúng ta coi trọng nhất chữ ‘lợi’, nếu thật sự không kinh doanh, vậy người bị tổn thất không phải là chúng ta sao?

Có khi vì tiền, cho dù phải mất đầu cũng có người làm liều.

Về điểm này, Bùi Vũ Khâm cũng biết, cho nên chiêu rút củi dưới đáy nồi này của hắn ngay từ đầu sợ là đã tính hết rồi. Chỉ cần mấy gia chủ tài phú vô hạn kia hơi thu liễm hoặc đóng cửa vài ngày sau khi hắn thi hành việc ngừng kinh doanh thì cũng đã đủ để hắn đạt được mục đích.

Mà mấy ngày đó cũng sẽ không quá dài, ta đoán chừng nửa tháng thôi là đã đủ để triều đình cảm thấy khẩn trương, nguy cơ khôn cùng rồi.

Có khi loại đấu tranh vô hình này còn khiến giai cấp quyền quý cảm thấy kinh tâm động phách hơn cả dân chúng tạo phản. Dù sao nếu là dân chúng tạo phản thì còn có quân đội để đi trấn áp, đám vương công quý tộc bọn họ cũng có cơm ăn, có quần áo mặc. Nhưng nếu đại bộ phận thương nhân trong thiên hạ không kinh doanh, họ dù có muốn mua chút gạo cũng không biết phải đi đâu. Triều đình hẳn không thể phái đại quân bức bách người ta mở cửa buôn bán đi? Nếu làm vậy thì triều đình này có bao nhiêu quân để phái?”

Thương Tử Đồng đồng ý gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân trong đó. Lúc này rốt cục hắn không thể nào không bội phục suy nghĩ của đại ca và Bùi đại ca. Chỉ một câu mệnh lệnh thôi mà phía sau lại có nhiều thứ lòng vòng rắc rối như vậy, khó trách người ta nói thương trường như chiến trường, xem ra quả không sai!

“Vậy đại ca, theo huynh thấy thì có phải nửa tháng sau là có thể biết kết quả rồi hay không?”

“Vậy thì chưa chắc, phải xem Bùi Vũ Khâm có còn chiêu gì nữa hay không. Mặc kệ thế nào, cho dù nửa tháng sau triều đình thật sự trả hết các cửa hàng lại cho Bùi Vũ Khâm đi nữa thì từ nay về sau, Bùi gia nếu muốn bình yên vô sự thì vẫn không thể không ẩn giấu bớt sản nghiệp vào bóng tối.

Dù sao chúng ta là thương nhân, ngoại trừ tài sản khổng lồ ra thì không có ai để dựa vào nữa, chúng ta phải dùng cái gì để bảo vệ sự an toàn của bản thân đây?

Nếu lần này triều đình có tâm tiểu nhân như vậy, gần như là giơ đuốc cầm gậy cướp bóc thương nhân chúng ta, như vậy đây chắc cũng không phải là lần cuối cùng. Có lẽ chuyện của Bùi Vũ Khâm lần này là lời cảnh báo để Thương gia chúng ta ngẫm lại xem bước tiếp theo nên đi thế nào.”

“Đại ca, huynh đừng lo lắng. Thương gia chúng ta tuy cũng là nhà thương nhân xem như nổi danh nhưng ở Đông Vân quốc còn có mấy gia tộc lớn nổi danh không kém chúng ta, mà luận tài lực chỉ sợ còn hơn. Hoàng đế dù thế nào cũng không nhìn tới chúng ta đâu.”

“Tử Đồng, đệ lại ngây thơ. Đệ cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, đôi khi suy nghĩ phải sâu xa một chút. Đệ biết lần này triều đình cắn Bùi gia không được, ngược lại còn bị chơi một vố, triều đình sẽ không dòm ngó nhà khác sao?

Chính vì Thương gia chúng ta trước kia rất hỗn loạn nên chúng ta mới có vẻ yếu thế hơn mấy gia tộc khác. Nếu triều đình vừa vặn cũng kiêng kị, không dám động tới mấy nhà kia mà nhắm vào chúng ta thì sao?”

“Ơ…”

Thương Tử Đồng nhất thời cứng họng, lúng ta lúng túng không biết phải nói cái gì, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu: “Đại ca, sẽ không khéo như vậy chứ?”

“Thôi, ta nói vậy thôi, đệ đi đi. Tóm lại, mấy ngày nay phát lệnh của ta xuống, dặn tất cả các cửa hàng của chúng ta giấu hết tám phần hàng hóa đi, còn lại hai phần thì mỗi ngày chỉ được bán một hai khách, không cho bán nhiều!

Mặt khác, bắt đầu từ mai, mỗi ngày sẽ tăng giá hàng hóa lên một phần mười, tăng đến khi bán hết hai phần hàng hóa kia mới thôi. Nếu dân chúng oán giận thì cứ nói chúng ta nhập hàng khó khăn, đồ bây giờ hiếm nên rất quý, không cần nhiều lời gì nữa.”

“A? Đại ca, vậy được không? Chuyện, chuyện lên giá như vậy, chúng ta trước giờ chưa từng làm nha. Huynh không sợ làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự sao?”

Thương Tử Đồng kinh ngạc đến mức thiếu chút rớt cằm. Mệnh lệnh trước đại ca muốn giấu tám phần hàng, hắn còn có thể miễn cưỡng hiểu được đại ca là đang tạo thế giúp Bùi đại ca. Nhưng mệnh lệnh sau, mỗi ngày tăng giá một phần mười không phải đồng nghĩa với tống tiền dân chúng sao? Vậy sao được?

Gương mặt rất ít khi cười của Thương Vũ Đồng, hôm nay vì mệnh lệnh của Bùi Vũ Khâm, cũng đã cười không biết bao nhiêu lần. Lúc này sau khi nghe Thương Tử Đồng nói vậy, trên mặt hắn lại xuất hiện ý cười rất nhạt: “Ảnh hưởng danh dự? Yên tâm đi, đệ đệ ngốc. Chỉ sợ không được mấy ngày, dân chúng sẽ phát hiện giá hàng hóa nhà chúng ta là tăng ít nhất. Cửa hàng nhà người khác sẽ còn cao hơn chúng ta nhiều. Hơn nữa kỳ quái là đến lúc đó, dân chúng cảm thấy mua được đồ rẻ còn phải khen chúng ta nữa kìa!

Những chuyện này giờ nói với đệ, đệ cũng không biết đâu. Đệ đi đi, bất quá nếu là Bùi Vũ Khâm ở đây, ta căn bản không cần giải thích nhiều, chỉ cần nói vậy là hắn đã có thể hiểu được đạo lý trong đó rồi!”

Thương Tử Đồng tuy còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dáng không muốn tiếp tục thảo luận của Thương Vũ Đồng nên cũng chỉ có thể mang theo cảm xúc nửa hiểu nửa không mà rời đi.