Giang Mộ Yên nhìn nhìn bọn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ ngưng mắt, nghiêm túc nói: "Mục tiêu cao chính là phải đạt được hai mục tiêu thấp và trung bình. Đồng thời còn phải khiến cho Tây Lãnh quốc, Nam Tinh quốc, Bắc Ngung quốc ở bên ngoài cũng phải kiêng kị Bùi gia chúng ta một chút. Trước khi quyết định làm chuyện gì tổn hại đến Đông Vân quốc thì phải nghĩ xem có gây nguy hiểm cho Bùi gia hay không. Nếu liên lụy đến lợi ích của chúng ta, bọn họ cũng sẽ không yên ổn được!"
Lời này vừa nói ra, cho dù Triển Tịch và Nghênh Phong bọn họ có chuẩn bị tâm lý thì vẫn bị dọa đến ngây người. Ghế dưới mông đều ngã ngang, nếu không phải bọn họ học võ nhiều năm, phản ứng nhanh nhạy hơn người bình thường thì sợ đã bị ngã không nhẹ.
"Phu nhân, ngài, ngài không thấy khẩu khí như vậy là hơi lớn hay sao?"
Triển Tịch vốn định nói đâu chỉ hơi, căn bản chính là quá lớn rồi, nhưng khi nói ra miệng, hắn vẫn do dự một chút rồi sửa lại cho uyển chuyển hơn.
Bùi Vũ Khâm cũng thấy Giang Mộ Yên nói vậy có hơi quá vẹn toàn, nhưng hắn lại không nói gì. Dù sao nếu Yên nhi có thể nói ra thì tất nhiên là có đạo lý của nàng. Nàng không phải loại người ăn nói lung tung, dám nói tức là nàng có khả năng làm được. Cho nên hắn chỉ im lặng dùng ánh mắt ủng hộ nàng.
Giang Mộ Yên thấy sự tín nhiệm cùng hoàn toàn ủng hộ trong mắt Bùi Vũ Khâm thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
"Nếu Mộ Yên đã nói vậy thì tất nhiên là có cách thực hiện được mục tiêu. Bây giờ Mộ Yên muốn hỏi là trong ba mục tiêu cao, vừa, thấp, mọi người chọn cái nào?"
"Thấp!" Ba người Triển Tịch, Nghênh Phong và Bùi Phong đồng thanh.
Bùi Vũ Khâm lại im lặng không nói gì.
Giang Mộ Yên không chút ngoài ý muốn với lựa chọn của ba người Triển Tịch, nàng chỉ quay đầu thản nhiên cười với Bùi Vũ Khâm: "Vũ Khâm, chàng thì sao?"
"Trong lòng Yên nhi đã có tính toán rồi, vi phu chắc chắn là sẽ dốc toàn lực cùng tiến cùng lui với Yên nhi. Nàng không cần phải hỏi ta, cho dù nàng lựa chọn cái nào, ta cũng giống nàng."
Giang Mộ Yên nghe vậy thì cười đến mắt híp thành hai vầng trăng, nàng nhịn không được nghiêng đầu lộ ra mấy phần đắc ý: "Nếu ta chọn là mục tiêu cao thì sao?"
"Dù là cái nào cũng y Yên nhi." Bùi Vũ Khâm vẫn là câu đó, trấn định thong dong, mặt không đổi sắc.
Triển Tịch và Nghênh Phong lại nhịn không được mà thầm thở dài trong lòng. Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lão gia này của bọn họ khó qua ải tên Mộ Yên rồi. Này sủng vợ đã sủng đến mức tánh mạng thân gia cũng không thèm quan tâm! Aiz~~! Nhưng bọn họ có thể nói gì đây? Dù sao phu thê người ta đều là kỳ nhân trí tuệ, tài văn phi phàm, trong đầu toàn ngọc châu, vốn không phải người bọn họ có thể hiểu nổi.
Hơn nữa bao nhiêu năm qua, ngoài hai lần Mộ Yên phu nhân bị thương cùng một lần bị bắt thì bọn họ chưa từng thấy lão gia vì bất kỳ chuyện gì mà nhăn mày, rối loạn qua. Cho dù là bây giờ, hành động chiếm đoạt của triều đình lộ liễu như vậy, lão gia hình như cũng không để chút nguy cơ đó vào lòng.
Bây giờ phu thê hai người nghiễm nhiên xem triều đình giống như thiên hạ nhà mình, tuy khiến bọn họ không khỏi cảm thấy lo lắng cùng không thực tế nhưng thật ra cũng có chút hả giận.
Dù sao bọn họ vốn là người trong võ lâm, trước giờ vẫn luôn tự do tản mạn, trong lòng cũng không xem trọng khái niệm quan lại hay Hoàng đế, chỉ là ngại triều đình nắm quân đội trong tay mà thôi. Người trong võ lâm vẫn luôn khinh thường việc giao tiếp với đám quan viên, cho nên võ lâm và triều đình vẫn duy trì cục diện nước sông không phạm nước giếng. Có điều nếu thật sự muốn động võ thì đám người võ lâm năm bè bảy mảng sao có thể chống lại quân đội chính quy cho được?
Vì vậy phàm là người có võ công, mặc kệ có sợ quan gia hay không, khi gặp phải cũng sẽ tránh đi chỗ khác, không vì gì hết, chỉ là sợ chọc phải phiền toái thôi.
Theo Bùi Vũ Khâm lâu như vậy, tuy trên danh nghĩa nói khó nghe một chút chính là thành bảo tiêu cho một nhà thương nhân, nhưng chỉ có chính bọn họ biết, nếu không theo Bùi Vũ Khâm thì bao nhiêu năm qua, bọn họ sao có thể sống bình tĩnh, thoải mái được như vậy?
Tuy nói là bọn họ bảo hộ nhưng thật ra mấy năm nay Bùi Vũ Khâm cũng bảo vệ họ cơ mà.
Nay Bùi gia gặp đại nạn, bọn họ cũng chỉ có thể bất chấp tất cả. Thôi thôi, mặc kệ phu nhân và lão gia lựa chọn cách nào, họ cũng chỉ cần tận tâm làm theo là được. Những cái khác hỏi đến cũng chỉ là thừa
Nghĩ vậy, Triển Tịch và Nghênh Phong cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình cùng trạng thái của bản thân lại.
"Được, nếu đã vậy thì chúng ta liền thi hành theo mục tiêu cao nhất đi!
Mục tiêu thấp dù sao cũng chỉ trị phần ngọn không trị được gốc, vừa thì nhìn giống như trị được cả gốc lẫn ngọn nhưng cũng không phải cách lâu dài. Dù sao chúng ta cũng không thể cam đoan đời tiếp theo cũng có được năng lực cùng cơ trí như Vũ Khâm. Nếu không có thì tình huống như thế này cũng không duy trì được bao lâu. Tình hình hôm nay, vài thập niên nữa sẽ lại tái diễn.
Cho nên chí có thể thi hành mục tiêu cao nhất, dứt khoát trị cả gốc lẫn ngọn, một đao cắt đứt, cắm rễ thật sâu thật chắc thì con cháu đời sau cho dù không bằng chúng ta nhưng đã có rễ sâu thế mạnh, chỉ cần trụ cột vững chắc thì sẽ không sợ bị vặn ngã!
Chỉ là bây giờ chúng ta phải vất vả hơn một chút. Vũ Khâm, chàng thấy sao?"
"Yên nhi, ta thật sự muốn nói nếu luận thao lược thì ta không bằng nàng a! Những lời này của nàng, thật ra trước đây ta cũng từng nghĩ đến rồi, chỉ là bằng sức của một mình ta mà muốn làm được như vậy thật sự không mấy khả thi. Sau đó năm tháng trôi qua, ta cũng dần buông tha.
Giờ nghe nàng nói vậy, trong lòng ta lại cảm thấy thông suốt rồi. Được, hôm nay phu thê chúng ta liền liên thủ dựng nên một sự nghiệp kinh thiên khổng lồ, cũng giúp con cháu đời sau đỡ được phần nào."
Bùi Vũ Khâm lúc này cũng đứng lên, trong đôi mắt phượng chứa đầy khát vọng cùng tia sáng chói mắt, chỉ là khi hắn nhìn Giang Mộ Yên thì trong mắt lại thêm mấy phần áy náy.
"Có điều Yên nhi, nếu như vậy thì nguyện vọng lánh đời, sống cuộc sống yên bình của chúng ta sợ là không thể đạt được. Nàng..."
Giang Mộ Yên lại vô cùng tiêu sái mà cười: "Vũ Khâm, chàng sai rồi. Tuy ẩn cư có thể cho chúng ta cuộc sống bình yên, cũng chính là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời, nếu có thể, ta cũng nguyện ý sống bình thản vô tranh, nhưng ở đời có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.
Chúng ta cố nhiên có thể lánh đời, nhưng những dân chúng cùng khổ bình thường dựa vào Bùi gia kiếm cơm thì sao? Ngàn vạn người đó, người ta cũng có gia đình, có người yêu, có con cái, tương lai bọn họ sẽ như thế nào?
So với họ, cho dù chúng ta có sống bình yên nhưng trong lòng há có thể không cảm thấy thẹn?
Đương nhiên, ta cũng không có rộng rãi đến mức muốn bao dung tất cả người trong thiên hạ. Nói trắng ra, ta nói vậy cũng chỉ là vì muốn vĩ đại hóa Bùi gia, đồng thời cũng tìm một cái cơ cho bản thân mà thôi. Lí do chân chính là Bùi gia là nhà chúng ta, là thứ mà chàng phải vất vả lắm mới giữ được, vì sao phải chắp tay dâng cho người khác?
Ta là một nữ nhân, không có chí lớn như vậy, ta chỉ biết nếu người ta muốn cướp thứ gì đó của chúng ta, muốn cướp sự nghiệp của nam nhân ta yêu, cướp nhà của ta thì chính là không được!
Cho nên ta muốn ăn miếng trả miếng, quăng chuyện ẩn cư vào xó đi. Ai muốn đi ẩn cư chứ? Bà đây đã cắm rễ ở Phỉ Thúy thành rồi. Không những bây giờ mà mấy chục, mấy trăm năm sau, con, cháu, chắt chúng ta vẫn sẽ ở đây. Đây là lí tưởng và mục tiêu của ta!"
Lời này nói ra như chấn động, khiến Tiển Tịch và Nghênh Phong cũng hào hứng hẳn lên. Không ngờ phu nhân nhà thư hương này cũng sẽ kích động mà nói những lời mộc mạc như vậy. Nhưng những lời đó lại tuyệt không có vẻ thô tục mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy tâm huyết dâng trào.
Bùi Phong vốn còn chưa ra khỏi vũng bùn mang tên 'thích người ta', giờ như vậy, hắn không khỏi càng lún sâu, xem ra đời này là không cách nào thoát được rồi.
Mà Bùi Vũ Khâm làm trượng phu Giang Mộ Yên nghe xong thì ánh mắt đều sáng lên. Nhất là câu 'cướp sự nghiệp của nam nhân ta yêu' kia lại càng khiến hắn cảm thấy cả người ngập tràn hạnh phúc. Ánh mắt hắn nhìn Giang Mộ Yên lúc này, nếu có một người trí tưởng tượng hơi phong phú một chút đứng bên cạnh chắc chắn sẽ xem đó là một đôi trái tim đỏ chói.
"Phu nhân, ngài nói thật là hay quá. Được! Liền dựa vào những lời này của phu nhân đừng nói là mục tiêu cao, cho dù phu nhân ngài muốn đổi thành đoạt giang sơn để lão gia làm Hoàng đế, chúng ta cũng bất chấp tất cả mà theo ngài."
Nghênh Phong vốn chính là một hào khách giang hồ, chỉ là mấy năm nay vẫn ở lại Bùi phủ, ở lại bên cạnh Bùi Vũ Khâm nên đã trở nên nhã nhặn cùng ổn trọng không ít mà thôi. Giờ nghe phu nhân thân là nữ nhi cũng đã nói ra lời hào sảng như vậy rồi, một nam nhân như hắn cũng không kiêng dè gì nữa.
Triển Tịch nghe vậy thì hơi nhíu mày nhưng cũng không thể không thừa nhận những lời đó đúng là khiến người ta thoải mái hơn không ít, hắn cũng không nhịn được mà cười lên