Edit: Ring.

“Chuyện lớn như vậy, chỉ một câu ‘con quyết định’ liền hủy bỏ sao?”

Giọng nói không lớn của Bùi Vũ Khâm vang vọng trong phòng, chính là lúc này Bùi Dạ Tập lại không hề lên tiếng phản bác.

“Thúc thúc, ngài đừng nóng giận, đều là hiểu lầm. Dạ Tập hiểu lầm con cùng đệ muội cho nên mới nhất thời xúc động, nói ra lời muốn giải trừ hôn ước.

Kỳ thật con cùng đệ muội thật sự không có gì. Phong nhi có thể thề, thật là đệ muội vô ý rơi xuống hồ, Phong nhi cứu muội ấy, sợ bị người ta nhìn đến rồi gièm pha nên mới mang đệ muội đến nơi này để muội ở trong phòng con thay quần áo khác. Chỉ có như vậy mà thôi. Thúc thúc, xin ngài tin tưởng, giữa chúng con là hoàn toàn trong sạch.”

Bùi Phong lúc này đột nhiên tiến lên một bước, giọng mềm nhẹ lại kiên định làm sáng tỏ hiểu lầm giữa hắn và Giang Mộ Yên.

Tuy rằng hắn cảm thấy Dạ Tập căn bản không quý trọng Giang Mộ Yên chút nào, hôn ước như vậy nếu không giải trừ, đối với Giang Mộ Yên mà nói cũng là một loại bất hạnh.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể để Giang Mộ Yên lưng mang tội danh ‘bất trinh’, ‘hồng hạnh ra tường’ mà bị Bùi gia hưu.

Trong mắt hắn, bọn họ tuy chưa chính thức thành hôn nhưng toàn bộ Bùi gia cũng đã đều biết Giang Mộ Yên là thiếu phu nhân. Nếu bây giờ đột nhiên giải trừ hôn ước, vậy trong mắt những người không hiểu rõ mọi chuyện chính là Giang Mộ Yên bị Bùi gia hưu.

Chuyện này đối với danh dự của một nữ tử chính là tổn hại rất lớn, phải chịu vạn người phỉ nhổ. Nếu như vậy, hắn thà hôn ước giữa bọn họ không giải trừ cũng muốn đứng ra vì Giang Mộ Yên đòi lại trong sạch cùng công bằng.

Đương nhiên, bởi vì người hại Giang Mộ Yên bị Bùi Dạ Tập ghét bỏ là hắn. Trong mắt Dạ Tập, hắn là ‘gian phu’ nên cũng đừng mơ có thể trốn tránh trách nhiệm. Cho nên mặc kệ là vì bản thân hay là vì Giang Mộ Yên, hắn không giải thích rõ ràng với thúc thúc là không được.

Bùi Vũ Khâm nghe xong lời của Bùi Phong, ngoài miệng tuy chưa nói gì nhưng ánh mắt nhìn về phía Bùi Phong lại có mấy phần vui mừng cùng đồng ý. Điều này ngược lại khiến Bùi Phong có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Hắn nghĩ xem ra trong lòng thúc thúc vốn là tin tưởng hắn cùng Giang Mộ Yên là trong sạch.

Đang suy nghĩ, chợt hắn nghe được Bùi Vũ Khâm dùng giọng mềm nhẹ hỏi Giang Mộ Yên “Yên nhi, con thì sao? Con có lời gì muốn nói? Không cần lo lắng, cha ở đây, có ủy khuất gì cứ nói rõ với cha, cha tất nhiên sẽ làm chủ cho con!”

Lời này vừa nói ra, Giang Mộ Yên là giật mình không thôi, nhưng Bùi Phong cùng Bùi Dạ Tập cũng là một chút cũng không bất ngờ. Dù sao toàn bộ từ trên xuống dưới ở Bùi gia, ai chẳng biết cho đến bây giờ, Bùi Vũ Khâm đối với Giang Mộ Yên đều là yêu thương cùng coi trọng?

Xem nàng bất quá chỉ là một bé gái mồ côi, nhưng Bùi Vũ Khâm lại bắt Bùi Dạ Tập, người có khả năng lên làm gia chủ Bùi gia đời tiếp theo nhất, thú Giang Mộ Yên làm chính thất thiếu phu nhân, cả đời không cho phép mang tiểu thiếp bên ngoài về nhà lớn liền biết Bùi Vũ Khâm thiên vị Giang Mộ Yên đến mức nào.

Vậy cũng khó trách Bùi Dạ Tập thân làm con ruột vừa kiêng kị lại ghen tị oán hận đối với Giang Mộ Yên trước đây.

Nhưng trên thực tế, Bùi Vũ Khâm thật sự thiên vị Giang Mộ Yên như những gì hắn biểu hiện ra ngoài sao? Kỳ thật cũng không phải, dù sao mọi chuyện rất nhiều lúc là không thể chỉ nhìn mặt ngoài.

Mà Giang Mộ Yên hiện tại bởi vì linh hồn bên trong căn bản đã thay đổi thành một người khác cho nên đối với mối quan hệ phức tạp của bọn họ trước đây, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng biết, nhìn thấy, cảm nhận được cũng chỉ là những chuyện trước mắt mà thôi.

Giang Mộ Yên không hiểu thái độ hiện tại của Bùi Vũ Khâm đối với mình, hắn không phải đã nhận ra nàng có chỗ không thích hợp sao? Vì sao còn không vạch trần nàng? Không gọi người bắt nàng lại âm thầm tra hỏi một chút, ngược lại lại dùng giọng điệu rõ ràng thiên vị như vậy mà nói chuyện với nàng?

Hắn, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?