Nhưng trên thực tế, lịch đại tổ tiên Bùi gia không biết là thật sự có chút kỳ quái hay là vì quá mức quý trọng thuốc này nên dù có hai vị mắc bệnh nan y chết sớm nhưng cũng không một ai có ý niệm động đến nó.

Chính vì vậy mà khi tất cả mọi người đoán mò, tranh luận thì viên thuốc này lại thật sự được truyền suốt ba trăm năm, tới khi đến tay Bùi Vũ Khâm.

Vì thế Giang Mộ Yên không mấy tin tưởng viên thuốc này, nhưng Bùi Vũ Khâm thì hoàn toàn ngược lại, hắn rất có niềm tin.

Vốn từ lúc Giang Mộ Yên sẩy thai, thiếu chút nữa đã không thể cứu, hắn nhất quyết ôm nàng về nhà chính là muốn dùng viên thuốc này cứu sống nàng. Sau ít nhiều nhờ chuỗi vòng tay huyết ngọc thạch huynh đệ Thương Tử Đồng đưa mà Yên nhi mới chuyển nguy thành an, không cần dùng đến nó.

Nhưng trong lòng Bùi Vũ Khâm, mặc kệ viên thuốc kia là như thế nào, chỉ cần Yên nhi cần, hắn sẽ lập tức mang ra.

Bây giờ Yên nhi đã chịu nhiều đau khổ, lại còn mất đi hai mắt, điều này khiến hắn không thể nào nói mình là một trượng phu tốt được. Đan dược có quý cũng chỉ là vật vô tri, chỉ có người mới là đáng quý trọng.

Vì vậy hắn cũng không cố ý giải thích với Giang Mộ Yên đó là thuốc gì, chỉ đơn giản muốn nàng dùng mà thôi.

Cũng chính vì hành động xem tình yêu như tối thượng này của Bùi Vũ Khâm nên mới giúp cho Giang Mộ Yên rất nhiều vào mấy mươi năm sau.

Mà lúc này, bọn họ chỉ vì yêu mà săn sóc cho đối phương nên viên thuốc giá trị vô hạn kia ngược lại trở thành thứ không mấy quan trọng.

Hồng Nguyệt tốn gần một canh giờ mới mồ hôi nhễ nhãi về đến phòng. Chưa kịp thở một hơi, nàng đã nhanh chóng đưa bình thuốc mà suốt đường đi mình đã nắm chặt trong tay dâng ra.

“Hồng Nguyệt, vất vả cho ngươi rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho ta!”

Bùi Vũ Khâm cảm kích thoáng nhìn qua Hồng Nguyệt, sau đó liền không chút do dự mở nắp bình, đổ một viên thuốc nhỏ màu đen ra. Nháy mắt, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Giang Mộ Yên vừa mở miệng khen “Thơm quá a!” thì đã cảm giác được thứ gì đó được đưa vào miệng mình. Nàng chưa kịp nói gì thì vật đó đã hóa thành một chất lỏng ngọt ngào xuôi xuống cổ họng.

Nàng nhanh chóng nuốt hai cái, để phòng không cẩn thận chảy nước bọt làm lãng phí thứ tốt này.

“Yên nhi, cảm giác thế nào?”

“Thơm quá! Vừa ngửi đã biết là thứ tốt. Bây giờ cảm thấy trong bụng rất ấm áp, dễ chịu. Vốn ta còn cảm thấy hơi lạnh, giờ cũng hết luôn rồi. Đúng là thần kỳ! Vũ Khâm, thứ tốt như vậy lại bị ta nuốt rồi, đúng là có hơi tiếc!”

“Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì đó? Thuốc vốn chính là muốn cho nàng dùng. Hơn nữa, đã là thuốc thì cũng không tốt. Đang yên lành thì ai lại muốn uống thuốc, cho dù có sang quý, hiếm có thế nào đi nữa?”

“Nói thì nói vậy nhưng ta vẫn cảm thấy đáng tiếc.”

“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Bây giờ dược lực chưa phát huy, nàng đói bụng chưa? Có muốn mang chút đồ ăn đến hay không? Ăn một chút rồi đi ngủ, không chừng đến hừng đông ngày mai thì mắt nàng đã nhìn thấy trở lại rồi cũng nên.” Bùi Vũ Khâm tràn đầy tin tưởng.

Giang Mộ Yên lại âm thầm cười khổ tỏng lòng. Làm gì có chuyện thần kỳ đến vậy chứ?

Thuốc này cho dù có mùi thơm ngát nhưng cũng chỉ là một viên thuốc Đông y từ cây cỏ thôi, mà mắt nàng không thấy, theo lời Bùi Huyền thì chính là do trong quá trình bắt cóc đã vô tình làm gáy nàng đụng vào thứ gì đó. Vì đến từ hiện đại, nàng tự nhiên hiểu tất cả những thứ mà Bùi Huyền nói chính là bây giờ trong não nàng đang có một cục máu bầm đè lên dây thần kinh thị giác, cho nên mới khiến tay chân nàng run rẩy, sau đó là mắt cũng nhìn không thấy.

Nếu là ở hiện đại như lúc trước thì có lẽ có thể chụp CT để xác định vị trí khối máu tụ, xem có cách nào phẫu thuật lấy ra hay không. Nhưng ở thời đại này, đó hiển nhiên là chuyện không cần phải nghĩ.

Khối máu tụ kia, nếu có thuốc thích hợp, lại kiên trì dùng thường xuyên thì cũng không phải không thể giải quyết. Có điều mấu chốt là thứ thuốc đó, những đại phu ở cổ đại này hiển nhiên không cách nào biết. Ngay cả Bùi Huyền thân là đệ tử chính thức của Phi Hoa Tu La mà còn bó tay trong việc khôi phục thị lực cho nàng, nàng còn có thẻ trông mong gì vào đám lang băm kia sao?

Tình thế rõ ràng như vậy bày ra trước mắt, cho nên Giang Mộ Yên cũng không ôm hy vọng gì với viên thuốc mà Vũ Khâm vô cùng coi trọng này. Nàng cho rằng nó không cách nào làm cho khối máu tụ chẳng biết là lớn hay nhỏ trong não nàng tan ra chỉ trong một buổi tối, khiến mắt nàng có thể khôi phục thị lực. Đây là chuyện chỉ có thần tiên mới làm được chứ không phải chỉ một viên thuốc.

Nhưng lời bi quan như vậy, lúc này nàng không thể nào nói ra. Không vì cái gì, chỉ cần có thể khiến Vũ Khâm vui vẻ dù chỉ một buổi tối, vậy cũng được rồi.

“Đói thì không đói, chỉ là ta thấy rất mệt mỏi. Mấy hôm nay chàng cũng lao tâm lao lực quá độ rồi. Nghe nói hôm nay chàng lại phun hết thuốc ra!

Hồng Nguyệt, hôm nay em đừng về phòng, đi hâm nóng thuốc của lão gia lại rồi bưng đến đây một chén, sau đó làm chút đồ ăn. Ta và lão gia ăn xong liền ủy khuất em đêm nay ngủ lại gian ngoài đi. Ánh mắt ta không tiện, nếu nửa đêm có muốn đi vệ sinh linh tình thì còn phải nhờ em giúp đỡ!”

“Dạ, phu nhân yên tâm, nô tỳ biết. Bây giờ lão gia bệnh như vậy, thân thể phu nhân cũng vô cùng gầy yếu, cho dù hai người có đuổi nô tỳ về phòng ngủ thì nô tỳ cũng không đi, sao có thể nói là ủy khuất? Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị thức ăn và hâm nóng thuốc mang đến cho lão gia!”

Cứ như vậy, đến khi mọi chuyện hoàn tất thì cũng đã qua canh ba. Đôi người yêu vừa trải qua một phen hoạn nạn là Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.

Một cái ôm thật chặt, cả hai người dựa sát vào nhau. Trong bóng đêm, bóng người trên giường cuối cùng lại có đôi, sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nữa.