“Đại nhân, vừa rồi lúc ngài còn đang nói chuyện với Bùi lão gia thì thuộc hạ đã phái người đi hỏi rồi. Người của chúng ta hai ngày nay vì che dấu tung tích nên căn bản không hề bước ra khỏi cửa. Phu nhân Bùi gia thật sự không phải do người của chúng ta bắt.”

“Ngươi xác định?”

“Thuộc hạ vô cùng xác định!”

“Vậy bản quan cũng không quản. Nếu không phải chúng ta bắt vậy đi tìm kẻ bắt cóc đó ra cho bản quan. Vô liêm sỉ! Tức chết bản quan!”

“Đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ nhiều lời, nhưng có lẽ nào đây là khổ nhục kế của Bùi Vũ Khâm hay không? Phỏng chừng hắn đã giấu phu nhân của mình đi, sau đó hắt chậu nước bẩn đó lên đầu chúng ta?”

“Thôi đi! Ngươi đừng tự cho mình là thông minh. Bộ dạng vừa rồi của Bùi Vũ Khâm, ngươi không thấy sao? Ánh mắt cũng đỏ lên luôn rồi, hoàn toàn chính là lục thân không nhận. Bộ dáng như vậy mà là khổ nhục kế tùy tiện là có thể giả trang ra thì chúng ta ở đây đừng có ai mong đấu thắng hắn được. Đừng dây dưa ở đây nữa, nhanh đi thăm dò cho ta!”

“Dạ, đại nhân. Thuộc hạ nói lỡ. Thuộc hạ lập tức đi ngay.”

~

Bùi Vũ Khâm vừa bước ra khỏi trang viên, hai chân hắn thiếu chút nữa đã không chống nổi sức nặng thân thể mà khuỵu xuống. Nếu không phải kịp thời đưa tay vịn lại, chắc hắn đã ngã ngồi dưới đất.

Yên nhi không có ở đây!

Từ ánh mắt của người nọ vừa rồi, hắn đã nhìn ra đáp án. Nếu Yên nhi ở đây, người nọ đã không hổn hển đến vậy. Hiển nhiên người bắt Yên nhi đi thật sự không phải bọn họ.

Vậy Yên nhi của hắn ở đâu?

Hắn là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân nổi tiếng nhất ở Đông Vân quốc. Nếu đã là thương nhân, khẳng định sẽ không thể nào hoàn toàn không đắc tội ai. Chỉ là người đã không tiếc mạo hiểm mà tỉ mỉ bày ra kế hoạch bắt Yên nhi này, một từ đắc tội tuyệt đối không thể nào bao quát hết. Đây là việc mà người có thù hận rất lớn với hắn mới có thể làm.

Nhưng Bùi Vũ Khâm hắn tự nghĩ từ trước đến giờ đều chừa lại cho người ta một con đường, trên chuyện kinh doanh cũng chưa bao giờ hại ai cửa nát nhà tan, vợ con ly tán, hơn nữa vẫn luôn khéo léo đưa đẩy để chu toàn hết các mặt. Vậy là ai mà lại hận hắn đến vậy?

Hơn nữa theo tình trạng ở hiện trường mà Triển Tịch và Nghênh Phong thăm dò được thì bọn bắt cóc tuyệt đối là cao thủ võ lâm, ít nhất là khinh công hắn không tệ.

Như vậy người này không thể nào là người hắn đã đắc tội trong khi làm ăn. Đối thủ của hắn, trong lòng hắn đều rất rõ ràng, không có ai có khả năng và quyết đoán để đối địch với hắn như vậy.

Duy nhất có hiềm nghi chính là người trong trạch viện này cùng chủ tử đứng sau bọn họ.

Nhưng bây giờ lại chứng thật là người không nằm trong tay họ, Bùi Vũ Khâm thật hoàn toàn không biết nên tìm Yên nhi của hắn ở đâu nữa.

~

Bùi Vũ Khâm mang vẻ mặt tái nhợt ngồi trong thư phòng.

Ngồi cạnh bàn là Bùi Phong và Bùi Huyền, mà trên ghế ở gần đó còn có cả Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu.

Triển Tịch và Nghênh Phong làm thân tín, lúc này cũng đứng phía sau Bùi Vũ Khâm.

Trên bàn có bốn hộp gỗ, mỗi hộp đều đóng kín nên không thể biết bên trong có gì, nhưng chỉ đoán cũng biết không thể nào là hộp rỗng.

Đây là ngày thứ bảy sau khi Giang Mộ Yên mất tích.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên không thấy nàng, Bùi Vũ Khâm đã không ngủ lấy một lần. Ngoại trừ hôm đó hắn ra ngoài một chuyến, trở về liền tự nhốt mình trong thư phòng, bất luận kẻ nào cũng không cho tiến vào, ba bữa đều do Hồng Nguyệt đưa đến tận cửa, mà mỗi lần hắn chỉ ăn một chút.

Tình huống như vậy khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng loạn.

Càng khiến người ta bất an là bảy ngày này, cửa hàng Bùi gia các nơi xảy ra ‘chuyện ngoài ý muốn’ vẫn không ngừng gia tăng, tình thế rõ ràng đang phát triển theo chiều hướng ngày càng ác liệt. Nhưng gia chủ Bùi gia là Bùi Vũ Khâm lại như không chút sốt ruột, cũng không hề đưa ra cách giải quyết, khiến những người liên quan gấp đến đỏ mắt.

Sáng sớm hôm nay, Bùi Vũ Khâm lại mang thái độ khác thường triệu tập mọi người đến thư phòng, giống như muốn dặn dò, phân phó điều gì. Nhưng khi mọi người đã có mặt đầy đủ, hắn lại không vội mở miệng nói chuyện, khiến trong lòng mọi người lo lắng không thôi.

“Thúc thúc, ngài…” Bùi Huyền cuối cùng cũng nhịn không được.

Hắn thừa nhận hắn cũng không nhìn thấu quyết định của Bùi Vũ Khâm. Chẳng lẽ y thật sự vì chuyện Giang Mộ Yên mất tích mà hỏng mất như hắn mong muốn sao? Nếu không thì vì sao tình thế Bùi gia đã nguy cấp như vậy mà y còn chưa làm gì để đáp trả? Bây giờ còn mang thái độ khác thường gọi mọi người vào thư phòng rốt cuộc là muốn làm gì nha? Có phải đã đến lúc mình ngả bài với hắn rồi không?

“À, thật xin lỗi, ta thất thần!” Bùi Vũ Khâm nghe tiếng Bùi Huyền thì lập tức thu lại ánh mắt không biết vừa đi đến đâu, nhẹ giọng nói.

Bơi vì mấy ngày nay gần như không hề chợp mắt cũng như ăn uống đàng hoàng nên cổ họng hắn lúc này đã khàn khàn, nghe vào tai người khác giống như ông già đã tám chín mươi tuổi. Mặc dù Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu chưa bao giờ thích Giang Mộ Yên nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy đau lòng vì hắn.

“Lão gia, Mộ Yên mất tích, mọi người chúng ta cũng rất khó khăn. Bất quá thân thể ngài quan trọng hơn a, sao có thể không chăm sóc bản thân cho tốt?”

“Đa tạ tẩu tử!” Bùi Vũ Khâm cúi đầu cảm tạ một tiếng. Giọng điệu hắn vô cùng bình thản, nếu không phải bề ngoài thật sự rất tiều tụy thì bọn họ gần như đã cho rằng Bùi Vũ Khâm hiện tại không có gì khác với Bùi Vũ Khâm thường ngày.

“Hôm nay gọi mọi người đến là có chuyện muốn thông báo. Từ khi Bùi gia có được gia nghiệp này đến giờ, suốt năm đời cũng đã trải qua không ít sóng gió cùng kiếp nạn. Đến hôm nay, Bùi gia đã từng vinh quang, cũng đã từng thất bại. Bây giờ, Bùi gia lại gặp đại nạn, chuyện cửa hàng các nơi, tin chắc mọi người cũng có nghe nói.”

“Thúc thúc, người đừng khổ sở. Còn có chúng ta mà!”

Bộ dáng Bùi Phong cũng thực dọa người, bất quá so với Bùi Vũ Khâm, hắn vẫn đỡ hơn nhiều. Biết nỗi khổ trong lòng Bùi Vũ Khâm, cho nên cùng là nam nhân yêu Giang Mộ Yên, hắn không nhịn được mà lên tiếng an ủi.

Bùi Vũ Khâm tựa hồ thật cảm thấy được an ủi mà gật đầu với Bùi Phong.

“Phong nhi, Huyền nhi, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, đều là những người có thể tự đảm đương một phía rồi. Tuy những gì hai đứa được học còn chưa toàn diện nhưng so với ta khi gánh vác Bùi gia năm đó đã xem như trác tuyệt hơn nhiều. Cho nên ta tin tưởng con đường sau này của hai đứa sẽ dễ dàng hơn ta nhiều.”

“Thúc thúc, người trăm ngàn lần đừng nói vậy, người đây là…”

“Đừng ngắt ngang, nghe ta nói. Các ngươi yên tâm, ta không phải muốn tìm cái chết, cũng không phải đang dặn dò hậu sự. Ta chỉ là cảm thấy mệt mỏi thôi.

Bao nhiêu năm qua, ngày đêm vùi đầu vào đám sổ sách chồng chất này, ta đã xem nhẹ rất nhiều những điều tốt đẹp trong cuộc đời người. Nếu không quen biết Yên nhi, ta nghĩ mình có thể vẫn còn tiếp tục như vậy, mãi đến khi chết mới thôi.

Nhưng may mắn là cuối cùng ta lại gặp được Yên nhi. Thật ra ta đã sớm nên buông tay mấy thứ này giao cho các ngươi, nhưng dù sao cũng là cơ nghiệp tâm huyết nửa đời người một tay ta vất vả tạo dựng, trong lòng cũng có mấy phần luyến tiếc.

Giờ nghĩ lại, quả nhiên làm người không thể quá tham lam. Ta chính là quá tham, chỉ muốn sự nghiệp cùng tình yêu đều hoàn mỹ cho nên mới rơi vào cảnh này. Đúng là báo ứng.

Dạ Tập dù sao cũng đã rời khỏi Bùi gia, không xem như con cháu Bùi gia nữa. Bùi Ngu đến Trác Châu, nhưng ta cũng đã an bày cho nó rồi. Còn lại ở đây, Huyền nhi, đây là của con. Phong nhi, cái này của con. Hai phần còn lại là của hai vị tẩu tử. Đây là tất cả sản nghiệp mà Bùi gia còn giữ được. Những sản nghiệp này đều là kinh doanh ngầm, không phải chính thức. Về phần những sản nghiệp chính thức, tình huống mấy ngày nay chắc mọi người cũng thấy rồi, sợ là không thể giữ được, cho nên không cần quản chúng.

Ta chia hết sản nghiệp ngầm này thành năm phần. Bốn người ở đây mỗi người một phần, Bùi Ngu cũng có. Đều tự cất giữ cho tốt, đừng để ai biết. Cầm lấy nó rồi, mọi người tự đi đi. Rời khỏi Bùi gia, đi thật xa, đừng để ai tìm được. Thứ này có thể cho các ngươi cả đời cơm áo không lo hệt trước kia. Đương nhiên nếu có thể kinh doanh thì vẫn sẽ có được sản nghiệp giàu có ba đời.

Tình huống Bùi gia bây giờ rất xấu. Có lẽ các ngươi cũng thắc mắc vì sao ta rõ ràng biết có người đang phá rối nhưng lại không đáp trả để cứu lấy sản nghiệp nhà mình, chỉ để mặc người ta chiếm lấy, mặc người ta xác nhập?”

“Thúc thúc, vì sao?”

“Có câu ‘người sợ nổi danh, heo sợ mập’, cũng có câu ‘cây to đón gió’. Đạo lý này, các ngươi nên hiểu được. Bùi gia chúng ta dù có giàu có đến đâu đi nữa, dù có là nhà thương nhân đệ nhất thiên hạ đi nữa cũng có người không thể đắc tội. Mà hiện tại, tình huống của chúng ta chính là như vậy.”