Edit: Ring

Sổ sách? Sổ sách gì?

Trong lòng Giang Mộ Yên tất nhiên là hoàn toàn không biết, nhưng lại nghĩ nếu là tính sổ thì cũng không ngoài mấy phép tính cộng trừ nhân chia, tốt xấu gì nàng cũng là một người hiện đại, kiến thức này nọ cũng đã học qua, không đến mức hoàn toàn không biết tính toán.

Nàng không khỏi chần chờ một chút, buông chén trà, hơi nhíu mày “Đầu Mộ Yên có chút đau, vốn là định nói tiếng cáo từ với bá nương về nghỉ ngơi, bất quá nếu bá nương đã nói người ta đang chờ, Mộ Yên cũng không thể để bá nương khó xử. Vậy Mộ Yên sẽ xem một chút!”

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt nhị phu nhân nhất thời trở nên thoải mái, liền nâng váy đứng lên, cao hứng nói “Như thế rất tốt, Mộ Yên con cũng đừng sốt ruột, hôm nay có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, không cần gấp, thân thể quan trọng hơn. Lát nữa xem xong một hai bản, ta sẽ cho người dùng kiệu nhỏ đưa con về, cũng đừng lấy thân mình mà tức giận. Đường xa như vậy cư nhiên chỉ để một mình nha đầu Hồng Nguyệt kia giúp đỡ đã đi tới, cho dù tức giận thế nào cũng phải chú ý thân thể, cần gì phải đấu khí với loại nữ nhân không hiểu chuyện như vậy chứ?”

Giang Mộ Yên vừa nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức tự mắng bản thân, cứ tự cho mình là thông minh, thì ra từ chỗ nàng ở đến Phi Hoa viện này, ngày thường căn bản không phải tự nàng đi.

Vậy mà hôm nay nàng cứ một đường đi tới?

Cũng may mọi người đều cho rằng hôm qua có người tìm đến viện của nàng quậy nên tâm tình không thoải mái, vì phát tiết mới hùng hổ đi một mạch tới như vậy, nếu để người ta biết nàng căn bản không biết có thể dùng kiệu nên mới đi, vậy không phải là lộ chân tướng rồi sao?

Nghe vậy, Giang Mộ Yên cũng không dám tùy tiện nói gì nữa, chỉ gật đầu ‘dạ’ một tiếng.

Có lẽ là sợ lãng phí thêm nhiều thời gian nên nhị phu nhân cũng không tiếp tục nói mấy lời khách sáo nữa mà là bước tới dắt tay nàng đi hướng cửa chính đại sảnh, đến hành lang liền đi về hướng Đông. Mà Tương di cũng đi theo bọn họ.

Ba người không mang một tùy tùng, nha hoàn nào lướt qua hành lang thật dài, tiếp tục đi về hướng Đông.

Rất nhanh, Giang Mộ Yên đã thấy được một cái hồ lớn, còn ngửi được mùi hoa sen thoang thoảng trên mặt hồ truyền đến, nâng mắt nhìn lại mới thấy bọn họ lúc này đang bước đến gần hành lang bên hồ. Một cây cầu dài hoàn toàn bằng gỗ rộng khoảng ba thước được tạo thành từ những tấm ván xếp liên tiếp nhau xuất hiện trước mắt Giang Mộ Yên .

Mà đầu bên kia của cây cầu chính là một tòa bát bảo lương đình* nằm ngay trung tâm hồ lớn.

Mà xung quanh lương đình kia lúc này đã được che lại bằng lụa mỏng màu tím nhạt và hồng nhạt, hai nha hoàn thanh tú đang đứng bên ngoài, còn bên trong đình có gì, lúc này Giang Mộ Yên còn chưa nhìn ra.

Nhìn quang cảnh này cũng đã có vẻ thơ mộng, nhưng nàng lại không rõ nếu muốn xem sổ sách, vì sao lại phải đến nơi này?

Chẳng lẽ nhị phu nhân cùng Tương di này là muốn nàng ở đây mà xem sao?

Bất quá nghĩ lại một chút, Giang Mộ Yên lại không khỏi cảm thấy nơi này là một lựa chọn tuyệt hảo.

Thứ nhất, đình này nằm ngay giữa hồ, đường ra chỉ có cây cầu gỗ này, không còn đường nào khác, chỉ cần phái nha hoàn đứng ngay đầu cầu, người bình thường căn bản không có khả năng đến nghe lén.

Thứ hai là lụa mỏng xung quanh, người bên ngoài chưa hẳn đã thấy được chính xác bên trong đang làm gì, nhưng ở trong lại có thể nhìn được bên ngoài có người đến hay không. Nếu thật sự có người đến thì hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn nhất mà thu dọn, giả vờ như chỉ là mấy phụ nhân đang ở đây ngắm cảnh thưởng trà, tất nhiên cũng không ai hoài nghi bọn họ đang làm chuyện gì khác.

Như thế, vừa che dấu bí mật, vừa không để người ta bắt được điểm yếu gì, quả là một công đôi việc.

Giang Mộ Yên không bội phục cũng không được.

Đến gần lương đình, Giang Mộ Yên mới thấy được phía trên là một tấm biển, trên đó có ba chữ ‘Yên Ba đình’, Giang Mộ Yên không khỏi giật mình hơi dừng bước.