Edit: Ring.

“Mặc kệ, Thanh Thư, ngươi cứ cho người mời Lâm đại phu đến, chúng ta qua chỗ Yên nhi!”

Bùi Vũ Khâm nhanh chóng hạ quyết định, sau đó bước ra cửa phòng.

“Dạ, lão gia!” Thanh Thư cũng vội vàng lên tiếng trả lời, vừa đi vừa hỏi “Chúng ta có đi báo cáo tình hình của thiếu phu nhân với đại thiếu gia không?”

Bùi Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời “Trên người Dạ Tập còn có thương, cần tịnh dưỡng, chuyện của Yên nhi không cần nói cho nó, để nó an tâm dưỡng thương là được.”

“Dạ, lão gia!”

Nghênh Phong cùng Triển Tịch nghe chủ tớ bọn họ nói chuyện thì cũng không có phản ứng gì, chỉ theo thói quen Bùi Vũ Khâm đi đâu, bọn họ liền theo đến đó.

~

Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ, mơ mơ màng màng rất khó chịu, thân thể cũng nóng như đang bị thiêu đốt vậy.

Trong đầu nàng đều là bóng tối, nàng không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình muốn đi đâu. Nàng chỉ biết mình rất hoang mang, rất cô đơn. Tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình nàng với bóng tối.

Nàng cuộn người lại, bắt đầu gọi không ngừng “Papa –”

Nhưng không ai lên tiếng trả lời. Nàng cũng gọi Bùi Vũ Khâm, gọi Hồng Nguyệt, gọi tên tất cả mọi người nàng quen biết, nhưng vẫn không ai đến cứu nàng.

Giang Mộ Yên không biết mình đang bị làm sao. Chẳng lẽ nàng đã chìm vào vô thức, hay là lại chết một lần nữa?

Mà bên giường, Bùi Vũ Khâm lại nhìn nàng không ngừng nói mê sảng nhưng vẫn bất tỉnh mà lo lắng không thôi “Lâm đại phu, vì sao Yên nhi sốt cao lâu như vậy vẫn không giảm? Thuốc cùng đã cho uống ba bát, cứ tiếp tục như vậy sẽ ra sao?”

“Lão gia, hỏa tính của thiếu phu nhân rất thịnh, lại tích tụ quá sâu. Nhìn bề ngoài có vẻ không sao, kì thực trong thân thể đã có bệnh. Mấy ngày trước thiếu phu nhân đột nhiên choáng váng chính là một biểu hiện phát bệnh. Thân thể như vậy cẫn phải ngưng thần tĩnh tâm, tịnh dưỡng mới đúng a!

Lại không ngờ gặp hai lần kinh hách, còn ngâm lâu trong nước lạnh, tâm khí chưa tản ra đã để gió lạnh thấm vào người, sao có thể không bệnh như núi đổ?”

(R: xin chân thành cám ơn thầy dạy Hóa hữu cơ học kì 1 đã nói nhảm một đống về đông y để em edit được đoạn này, đồng thời cũng vô vàn xin lỗi vì giờ học rồi thi rồi mà em vẫn k nhớ được tên thầy).

“Lâm đại phu, ông nói những điều này ta đều hiểu được. Hiện tại vấn đề là làm sao mới có thể để Yên nhi hạ sốt. Cứ tiếp tục như vậy, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến đầu óc của nàng.”

Đôi mày xưa nay trấn định thong dong của Bùi Vũ Khâm lúc này rõ ràng đã chau lên, giọng điệu cũng mất kiên nhân hiếm thấy.

Lâm đại phu đã tiếp xúc với chủ tử lớn nhỏ của Bùi gia đã nhiều năm, cũng ít nhiều hiểu biết tính tình bọn họ. Trong đó, gia chủ Bùi gia Bùi Vũ Khâm nhìn có vẻ dễ ở chung nhất, nhưng thật ra hắn lại là người không thể động nhất, cũng chính là lão gia trẻ tuổi trước mắt này.

Cho nên lúc này thấy hắn nhíu mày, đôi mi chau nhẹ, giọng nói cũng hơi hơi tức giận, Lâm đại phu sao còn dám dong dài?

Hắn lập tức nói “Trước mắt ngoại trừ dùng nước đá chườm trán cho thiếu phu nhân để hạ nhiệt độ thì chỉ còn hy vọng thiếu phu nhân mau tỉnh lại. Thiếu phu nhân hiện giờ nói mê sảng không ngừng, tất nhiên là ý thức tâm trí đã bị mất phương hướng, cho nên cũng không có ý chí muốn sống. Nếu có thể đánh thức ý thức của thiếu phu nhân thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Đánh thức Yên nhi? Lâm đại phu, ông cũng thấy đấy, từ đầu đến giờ ta vẫn không ngừng gọi nàng, nếu Yên nhi có thể tỉnh, thuốc này cần gì phải ép uống?”

Bùi Vũ Khâm lúc này cũng không thể không hoài nghi y thuật của Lâm đại phu này.

Hắn hướng về phía ba người vẫn đứng hầu cạnh cửa, cũng là những đại phu phục vụ ở Bùi gia mấy năm qua, phân phó “Việc cấp bách bây giờ không phải là Yên nhi có thể tỉnh lại hay không mà là phải nhanh chóng hạ nhiệt độ cơ thể của nàng. Các ngươi đều là đại phu, nhanh chóng thảo luận xem có cách gì không!”

“Dạ, dạ!” Mấy đại phu cũng nhanh chóng khúm núm trả lời, sau đó đều ghé đầu vào nhau, bắt đầu bàn tán.

Có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình, không người nào đi về phía Lâm đại phu, cũng không ai gọi lão cùng qua thương thảo. Chuyện này khiến nét mặt già nua của Lâm đại phu không nén được tức giận.

Nhưng nhìn đến khuôn mặt âm trầm của Bùi Vũ Khâm, Lâm đại phu biết lúc này nếu không thể chữa khỏi cho Giang Mộ Yên, sau này lão ở Bùi gia, ở Phỉ Thúy thành sợ là sẽ không thể yên ổn.

Lâm đại phu không nhịn được mà đổ mồ hôi đầy đầu, sau đó tựa như đã hạ một quyết định quan trọng, lão cao giọng nói “Lão gia, lão hủ còn một phương pháp, cam đoan có thể hạ sốt cho thiếu phu nhân, chỉ là –”

“Chỉ là cái gì?”

Bùi Vũ Khâm bây giờ chỉ muốn nhanh chóng hạ sốt cho Giang Mộ Yên, vì cho dù hắn không hiểu y thuật nhưng cũng biết nếu cứ để nàng tiếp tục sốt cao như vậy, cho dù có tỉnh lại, đầu óc nàng cũng có thể vì nhiệt độ quá cao mà trở nên ngu ngốc.

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Cho nên lúc này nghe Lâm đại phu nói còn cách khác, hắn liền vội vàng nói “Cứ nói ra đi. Nếu cần thứ gì, chỉ cần Bùi phủ có thì cứ việc dùng!”

“Cũng không phải! Thiếu phu nhân sốt cao không giảm, thứ nhất tất nhiên là vì thân thể thiếu phu nhân bị phong hàn chưa khỏi nên càng nặng hơn, mặt khác là vì tinh thần thiếu phu nhân đã bị kích thích không nhỏ nên ý chí muốn sống không mạnh. Mà phương thuốc này của lão hủ là dùng để kích thích tinh thần thiếu phu nhân, để thiếu phu nhân tỉnh lại, sau đó phối hợp với phương pháp châm cứu độc môn của lão hủ, tin tưởng chắc chắn có thể đẩy lui nhiệt độ của thiếu phu nhân.”

“Nếu đã vậy, Lâm đại phu liền nhanh chóng viết phương thuốc cho hạ nhân đi nấu để Yên nhi mau chóng tỉnh lại, có thể để Lâm đại phu thi châm!”

“Lão gia, chuyện này nếu đơn giản, lão hủ cũng sẽ không nghẹn đến bây giờ mới nói. Phương thuốc này có mấy vị vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận một chút sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đại phu nào lại dám hạ phương thuốc mạnh như vậy với bệnh nhân chứ?”