Edit: Ring.

“Ngay trước hôm đại thiếu gia cứu tiểu thư. Nhị phu nhân ngài không biết sao?”

Hồng Nguyệt cũng bất ngờ, nàng vốn nghĩ nhị phu nhân đã biết, dù sao đại công tử là con của nhị phu nhân mà, không phải sao?

Nhưng giờ nhìn bộ dáng nhị phu nhân thì rõ ràng là đại công tử không có nói, cho nên nhị phu nhân mới có thể không hay biết. Hồng Nguyệt không khỏi lo lắng, không biết nàng có lỡ nói lời gì không phải rồi không, rắc rối rồi!

Mà Tần Hồng Diệp lúc này cũng không vui nổi nữa.

Nhớ lại khi nãy Dạ Tập nói chuyện với nàng, Tần Hồng Diệp vẫn khôn khéo không thôi, chưa bao giờ biết chịu thua lúc này có một cảm giác giống như là đã rơi vào bẫy của Dạ Tập.

Khó trách Dạ Tập lại ngạo mạn trước, khiêm nhường sau, rõ ràng mấy ngày trước hắn còn chết không hối cải tình nguyện chịu gia pháp cũng không chịu thừa nhận đã vô lễ với nàng, làm sao có thể mới qua mấy ngày mà đã có thể nói lời thân thiết đến vậy chứ.

Không ngờ đã giăng bẫy chờ nàng ở đây!

Như vậy xem ra tâm tình hiện tại của Mộ Yên đã thay đổi rất nghiêm trọng, nếu không, Dạ Tập tùy ý không thôi cần gì phải nhờ nàng nói giúp?

“Hồng Nguyệt, trừ chuyện đó ra, hai ngày nay còn xảy ra chuyện gì nữa không?”

Hồng Nguyệt lắc đầu “Hồi nhị phu nhân, ngoại trừ tiểu thư ở trong phòng hai lần gặp thích khách ra thì cũng không có chuyện gì khác thường.”

“Ừ, tốt, ta đã biết. Như vậy đi, Hồng Nguyệt, ta bây giờ đi về trước, chờ thân thể Mộ Yên tốt lên thì ngươi liền nói với nàng là ta muốn gặp nàng nói chuyện một chút.”

“Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định thay nhị phu nhân chuyển lời với tiểu thư!”

“Nha đầu ngoan!” Nhị phu nhân vừa lòng gật đầu với Hồng Nguyệt, sau đó quay lại mỉm cười nói với Lãm Nguyệt “Chúng ta đi thôi!”

“Cung tiễn nhị phu nhân!”

Hồng Nguyệt vẫn là cúi người tiễn nhị phu nhân đi như trước, cho nên nàng cũng không thấy được nhị phu nhân Tần Hồng Diệp vừa quay đầu thì một chút mỉm cười trên mặt cũng lập tức biến mất.

“Lãm Nguyệt, lát nữa ngươi đi tìm Phong nhi đến, ta phải hỏi nó xem đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Chuyện giữa Dạ Tập cùng Mộ Yên này khi nào thì có nó chen một chân vào? Thật sự là chê tình hình bây giờ còn chưa đủ loạn sao?”

“Phu nhân ngài đừng vội tức giận, có lẽ đại công tử cũng có chủ trương riêng. Nô tỳ sẽ lập tức đi mời đại công tử đến phòng nhị phu nhân để ngài hỏi cặn kẽ!”

“Chủ trương riêng? Ngươi đã thấy nó có dã tâm bao giờ chưa? Ngươi xem con của hai nữ nhân bên tam phòng kia, đứa nào cũng không phải dễ bắt nạt, chỉ có mình con ta là suốt ngày khiến ta khổ tâm. Khó trách Dạ Tập vừa rồi lại vô cớ nói vậy, không chừng trong lòng nó cũng đã hận Phong nhi rồi!”

“Nhị phu nhân, sẽ không. Đại công tử cũng không phải không biết thiếu phu nhân là vị hôn thê của đại thiếu gia. Là nặng hay nhẹ, đại công tử vẫn biết phân biệt!”

“Biết thì tốt, chỉ sợ Dạ Tập không phân rõ phải trái, cho dù Phong nhi cây ngay không sợ chết đứng, Dạ Tập cũng sẽ nhân cơ hội này mà nói xấu Phong nhi!”

Tần Hồng Diệp không thể không lo lắng như vậy. Chuyện khác không dám nói, nhưng có một chuyện nàng tuyệt đối có thể khẳng định, đó chính là một thế hệ tiểu bối Bùi gia này, tâm địa Bùi Phong con nàng là thẳng thắn nhất.

Ngay cả Bùi Huyền mà mọi người cho rằng không có tài năng gì, cả ngày chỉ biết đọc sách kia, nàng cũng cảm thấy hắn không yếu đuối, vô dụng như những gì hắn biểu hiện ra.

Chỉ có đứa con này của nàng, tiêu sái, ngay thẳng, hoàn toàn không có tâm cơ.

Nếu không phải thế, nàng cần gì phải sốt ruột thay con đến vậy?

~

“Tương Vân a, biểu muội tế* thật sự bận đến vậy sao? Ngay cả thời gian để gặp ta cũng không có?”

(R: biểu muội tế: chồng của em họ, xa lắc xa lơ, k dính dáng gì hết).

Lục Tứ Di vừa uống trà hương tốt nhất của Bùi gia vừa bất mãn cằn nhằn. Tư thái kia cực kì cao ngạo, người không biết còn tưởng rằng hắn là tể tướng đương triều quang lâm Bùi phủ!

Lí Tương Vân cười lạnh trong lòng. Hắn cũng chỉ dám tỏ thái độ như vậy với Lí Tương Vân nàng, bảo đảm nếu Bùi Vũ Khâm vừa bước từ cửa vào, hắn tuyệt đối sẽ chạy tới vẫy đuôi lấy lòng.

Hừ, bất quá là ỷ vào thân phận biểu ca ở xa của tiểu thư năm đó thôi, hắn thật nghĩ mình là cọng hành gì chứ?

Giờ tiểu thư đã mất hơn mười năm, lão gia không tái hôn có thể là do không thể quên tình với tiểu thư, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là lão gia cũng sẽ thật tình chiếu cố một biểu ca xa lắc xa lơ như hắn!

Nếu không phải nàng nghĩ tình tiểu thư năm đó đối xử rất tốt mà mở cửa cho hắn vào, hắn bây giờ có thể ngồi đây uống trà hương này sao?

Vậy mà còn dám dùng khẩu khí như chủ tử ra lệnh cho hạ nhân nói chuyện với nàng?

Cho dù là Bùi Vũ Khâm đi nữa cũng không vênh mặt hất hàm với nàng như hắn.

Trong lòng Lí Tương Vân phẫn nộ không thôi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nhẫn nại, cúi đầu rũ mắt, cười một chút mới nói “Biểu lão gia nói gì vậy, lão gia tất nhiên là bận việc rồi. Bùi gia lớn như vậy, khoan nói chuyện rất nhiều, cho dù công sự hôm nay đã được xử lí xong, lão gia cũng còn rất nhiều chuyện nhà khác chờ ngài đi giải quyết.”

“Chuyện nhà? Chuyện nhà còn quan trọng hơn chuyện gặp biểu cữu tử* là ta sao?”

(R: biểu cữu tử: anh họ của vợ.).

Lục Tứ Di nhất thời đặt mạnh chén trà trong tay xuống, bộ dáng vô cùng bực bội.

“Biểu lão gia, không phải ngài đã quên qua hai ngày nữa chính là sinh nhật lão gia nhà ta chứ? Mấy ngày nay, quà tặng mừng sinh nhật lão gia đã từ khắp nơi đưa đến không ngớt, hơn nữa rất nhiều chưởng quầy cùng đại quản sự ở các hiệu buôn khắp nơi đều về báo cáo công việc, ngài nói lão gia có bận không?

Tương Vân vốn tưởng rằng lần này biểu lão gia đến sớm là vì chúc mừng ngày sinh của lão gia, thì ra là không phải?”