Vị tù nhân vô cùng biết tự làm mình vui này nghe vậy ngẩn người, nhờ chút ánh sáng mờ mờ quan sát Chu Phỉ hồi lâu, bỗng nhiên “a” một tiếng:

- Cô không phải là tiểu nha đầu trong 48 trại kia sao? Chu…

- Chu Phỉ.

Vị láng giềng vừa nãy còn ba hoa như vẹt trở nên im lặng, chọc ghẹo đến trên đầu người quen đại khái cũng hơi lúng túng.

Hai người im lặng chốc lát trong hoàn cảnh kỳ lạ thế này, sau đó, Chu Phỉ thấy láng giềng của nàng hơi lùi về sau, hắng hắng giọng, nghiêm nghị nói:

- Tạ Nấm Mốc là ban đầu ta trêu cô chơi, ta tên Tạ Doãn____sao cô chạy đến nơi này?

Chu Phỉ thầm nhủ, chuyện này nói rất dài dòng, bởi vậy nàng tóm gọn lại:

- Bọn ta xuống núi làm ít chuyện, nhóm người này bắt ca ca ta.

Tạ Doãn kinh ngạc nói:

- Sao lần nào ta gặp cô, cô và tên huynh trưởng xúi quẩy kia của cô đều xảy ra chuyện vậy?

Chu Phỉ nghe câu tổng kết này, tức thì giận mà không chỗ phát tiết.

Bởi lần nào cũng tại tên khốn Lý Thịnh ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện!

Nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Chu Phỉ lột da rút gân Lý Thịnh một phen trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn im lặng, nghiêm mặt không nói tiếng nào.

Tạ Doãn nói:

- Không sao, ta đã bị nhốt ở đây hơn hai tháng rồi, có ăn có uống vô cùng tốt, ca ca của cô trong thời gian ngắn sẽ không sao đâu.

Chu Phỉ đang định nói gì đó thì tai chợt động đậy, vụt người vào góc tường, cùng lúc đó, Tạ Doãn giơ tay lấy tảng đá che cái lỗ ấy lại, tầm mắt Chu Phỉ bị cản trở nhưng âm thanh vẫn truyền tới, hình như có tiếng thứ gì đó bằng sắt va vào đá. Một lát sau, Tạ Doãn dỡ tảng đá xuống, vẫy tay với Chu Phỉ, nói:

- Người đưa cơm tới__cô có đói không?

Chu Phỉ nhảy tới nhảy lui cả đêm, sớm đã bụng đói lép kẹp nhưng ngại xin đồ ăn từ người khác, bèn hơi khựng lại, nói rất uyển chuyển:

- Tàm tạm.

Vừa nói xong thì hương cơm có ý đồ xấu chui vào trong hang đá, dọc đường ăn gió nằm sương, trừ lúc ở khách điếm ra, nàng cũng không ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng, chợt ngửi được mùi cơm canh nóng hổi, nàng vô thức nuốt nước miếng, có chút thèm.

Kết quả, Tạ Doãn lại nói:

- Nếu cô không đói thì ta ăn trước, còn nếu cô cũng đói… thì ta chắn cái lỗ lại rồi ăn.

Chu Phỉ chậm rãi vuốt chuôi đao của mình, phun ra một câu từ kẽ răng:

- Không cần khách sáo, cứ tự nhiên…

Tạ Doãn quả thực “tự nhiên”, cầm bánh bao cắn một cái, nhai hai cái, tiếp đó vẫn lấy đá che lỗ thủng lại, nói:

- Rất xin lỗi, chắn lại chút đi. Sau này có cơ hội, ta sẽ mời cô đến tửu lâu tốt nhất của Kim Lăng, haiz, từ sau Nam thiên (1), mười phần mỹ vị trong thiên hạ có năm phần là đến Kim Lăng.

(1) Nam thiên: dời về Nam, ý nói triều đình gặp phản loạn, ấu chúa chạy về Nam lập ra Nam triều, Bắc triều do bọn phản loạn tự lên ngôi nên trong truyện mọi người hay gọi là ngụy triều (ngụy: giả, mang ý chửi).

Chu Phỉ thực sự không muốn phản ứng hắn.

Tạ Doãn lại nói:

- Bữa này hôm nay ta không tiện chiêu đãi cô, trong đó có bỏ thuốc.

Chu Phỉ giật mình:

- Cái gì?

Tạ Doãn ung dung nói:

- “Ôn Nhu Tán”, có nghe nói chưa? Nghĩ chắc là cô chưa nghe, đều là thủ đoạn hạ đẳng của bọn tà ma ngoại đạo, là một loại thuốc mê chuyên dùng cho ngựa___không thể dùng thuốc mê bình thường để đối phó với các anh hùng hảo hán, dùng loại thuốc cho ngựa này là vừa hợp, một bát cơm xuống bụng là nửa ngày không dậy nổi, công phu nội ngoại càng không cần phải nói.

Chu Phỉ ngạc nhiên nói:

- Vậy sao ngươi còn ăn?

- Bởi vì ta không phải lạc đà cũng không phải rùa.

Tạ Doãn thở dài sâu kín:

- Ăn một bát thì nửa ngày không dậy nổi, còn không ăn thì vĩnh viễn không dậy nổi.

Chu Phỉ duỗi chuôi đao đẩy hòn đá chắn giữa hai gian hang đá xuống, nói với Tạ Doãn đang ăn từng ngụm thuốc mê:

- Ơ Tạ công tử…

Tạ Doãn khoát tay:

- Chúng ta tuy bèo nước gặp nhau nhưng lần nào cũng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, xem như nửa giao tình sinh tử, cô gọi ta một tiếng đại ca đi.

Hắn quen mồm mép trơn tru, nếu phòng bên thay bằng một cô nương khác, đại khái là hắn lại bắt đầu một vòng không đứng đắn mới. Nhưng không biết có phải hình ảnh năm xưa Chu Phỉ cầm đao chắn trước mặt hắn để lại ấn tượng quá sâu hay không, Tạ Doãn luôn cảm thấy nàng vẫn là cô bé ba năm trước. Nói hươu nói vượn với “đại cô nương” là phong lưu, nhưng đối diện với “cô bé”, hắn liền không kiềm được mà nghiêm chỉnh hơn một chút… Tuy chỉ là một chút, nhưng ít nhiều cũng ra dáng con người rồi.

Chu Phỉ hỏi:

- Vừa nãy ta hỏi ngươi chủ nhân nơi này, ngươi tránh không trả lời là có gì không tiện nói sao?

Tạ Doãn bưng một cái bát, chậm rãi uống một hớp canh, trầm ngâm chốc lát.

Một người bị nhốt trong hang đá hai tháng, dù là thiên tiên thì hình tượng cũng chẳng còn đẹp đẽ gì, Chu Phỉ chú ý thấy hắn tuy nói năng thoải mái nhưng kỳ thực chỉ ăn nửa cái bánh bao nhỏ, gảy gảy ăn vài miếng thức ăn, thực sự không phải là lượng ăn của một nam tử trưởng thành, đại khái chỉ miễn cưỡng duy trì tính mạng, hai má hắn gầy tóp lại, môi khô nứt, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhưng lúc hắn ngồi ngay ngắn không nói chuyện, kỳ lạ là vẫn giống một công tử_____một công tử hơi lôi thôi lếch thếch.

- Cũng không phải.

Tạ Doãn khẽ nói:

- Chỉ là ban nãy ta không biết cô là ai, trong này dính líu quá rộng, không tiện nhiều lời. Ta nghe nói Lý lão trại chủ từng cùng Hoắc Trường Phong Hoắc lão gia kết bái huynh đệ, cô đến gần Nhạc Dương, có phải đã đi bái phỏng?

Chu Phỉ lắc đầu.

- Ồ.

Tạ Doãn gật nhẹ đầu:

- Việc này phải nói từ hơn hai tháng trước, Hoắc lão gia năm nay đại thọ 70, mời đông đảo bạn bè thân thích, ông ấy từ nhỏ đã dựa vào thối pháp của Hoắc gia mà độc bộ thiên hạ, làm người lại trung can nghĩa đảm, hay làm việc thiện, giao du rất rộng, rất nhiều người khi sa cơ lỡ vận đều được ông giúp đỡ, thế nên thiếp mời vừa phát ra, khách mời đương nhiên đều đến ủng hộ, việc này có lẽ cô không biết.

Chu Phỉ quả thực chưa từng nghe nói.

Tạ Doãn nói tiếp:

- Bọn họ chưa chắc dám phát thiếp mời cho 48 trại, lỡ như thật sự mời được Lý đại đương gia tới sẽ không tiện thu dọn tàn cuộc. Lúc đó ta theo cố chủ (2) của ta tới, vừa tới đây, ta nhìn khắp nơi không thấy người của 48 trại, ngay cả người đưa quà mừng thay cũng không có liền cảm thấy không ổn. Chậc, tiếc là vị cố chủ nhiều tiền ngốc nghếch kia của ta không chịu nghe ta, ta không tiện bỏ họ lại mà chạy, đành cùng bị bắt giam vào ngục.

(2) Cố chủ: chủ thuê.

Chu Phỉ hỏi:

- Ngươi gặp Hoắc bảo chủ rồi?

- Gặp rồi.

Tạ Doãn hơi dừng lại rồi mới nói:

- Nhưng mà đã bị ngốc rồi.

Chu Phỉ:

- …Cái gì?

- Ông ấy căn bản không nhận ra được người, ngay cả mình tên gì cũng không rõ, lúc thì gọi Trường Phong lúc thì gọi Phi Phong, không xác định.

Tạ Doãn thổn thức:

- Nghe nói mấy năm trước ông ấy bệnh nặng một trận, sau đó càng ngày càng tệ, bây giờ lúc nào cũng phải có người trông nom, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, giống như trẻ sơ sinh vậy, nhớ năm xưa ông ấy cũng là một nhân vật phong vân một thời, khiến người ta nhìn mà trong lòng khổ sở… Từ khi Hoắc lão gia không thể can dự vào công việc, Hoắc gia bảo do đệ đệ ông ấy là Hoắc Liên Đào định đoạt, haiz, người này về sau cô mà gặp thì tốt nhất tránh xa một chút, ta thấy tướng mạo ông ta mắt không ra mắt mũi không ra mũi, e là người tâm địa bất chính.

Chu Phỉ:

- …

Nàng cảm thấy tiêu chuẩn đánh giá người khác của Tạ Doãn hình như có chút vấn đề.

- Tên Hoắc Liên Đào này dã tâm bừng bừng, dùng danh nghĩa của huynh trưởng tụ tập một nhóm lớn người tới đương nhiên không phải vì tổ chức sinh nhật cho ca ca ngốc của hắn ta mà là muốn ký kết minh ước, tạo thành một thế lực, tự lập làm vương.

Tạ Doãn giải thích:

- Họ nói với bên ngoài là muốn tái lập một “48 trại”.

Chu Phỉ há hốc mồm nói:

- Rồi bắt nhốt hết những người không đồng ý?

Có phải đầu óc có vấn đề không?

Tạ Doãn lắc đầu:

- Tuy na ná vậy nhưng không hoàn toàn giống như cô nghĩ, chuyện này nói ra càng dài, ba năm trước, Cam Đường tiên sinh xuống núi…

Chu Phỉ chợt nghe tin tức cha mình thì lập tức thẳng người lên.

- Ông tiếp nhận thế lực mà Lương Thiệu vất vả gầy dựng cả đời, dùng sức một người áp chế những kẻ ngu xuẩn rục rịch ngóc đầu dậy của Nam triều, khiến chúng lặng lẽ ngủ đông, đồng thời tin tức ngụy đế bệnh nặng đã quấy nhiễu trong ngoài nam bắc sôi sùng sục, lúc đó còn loạn hơn cả bây giờ, phổ biến nhất là dựng một cây cờ lớn, rắc nước tiểu dưới núi đánh dấu mình đã chiếm một ngọn núi, anh hùng cẩu hùng người này hát xong người kia lên sân khấu, đều bị Tào ngụy đế dụ ra từng người một, suýt hốt gọn cả lũ, may mà có cha cô ở phía sau tương kế tựu kế, vây khốn đại tướng dưới trướng ngụy đế, chém “Liêm Trinh” của Bắc Đẩu, treo đầu trên cổng thành ba ngày, Bắc triều thiệt hại nặng.

Chu Phỉ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Trận chiến đó, ngụy đế đại thương nguyên khí, các đại môn phái bị cuốn vào hỗn loạn không thể không lo thân mình, “hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm” (3), cha cô chắc là cũng có chút cố ý.

(3) Tư tưởng của Hàn Phi Tử: “nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm”, ông rất phản cảm những văn nhân hiệp khách như vậy, cho rằng họ làm rối loạn trật tự xã hội.

Tạ Doãn nói:

- Mấy năm sau đó, đại bộ phận môn phái và thế gia trong võ lâm chia bè chia mảng, thế đạo quả thực yên ổn hơn không ít, nhưng phân lâu ắt hợp, vùng Động Đình lấy Hoắc gia bảo làm thủ lĩnh, rất nhiều người đã có ý hợp lại thành thế lực từ lâu, người Hoắc gia mời phần lớn đều cùng chung chí hướng, chỉ có số ít người hồ đồ không rõ sự tình hoặc vì mặt mũi mà không thể không qua quýt.

Chu Phỉ:

- Đều ở đây hả?

Tạ Doãn gật đầu:

- Ừ, có điều chuyện thấp kém như vậy không nhất định là người Hoắc gia làm, bằng không họ che hết mặt mũi mà vẫn dùng thối pháp của Hoắc gia, chẳng phải là cởi quần hay sao? Người giang hồ vùng Động Đình phần lớn đều quy thuận Hoắc gia bảo, trong đó ngư long hỗn tạp, có một vài…

Hắn hơi dừng lại, Chu Phỉ buột miệng nói ra từ mới mình vừa học:

- Tà ma ngoại đạo.

- …Một vài bằng hữu giang hồ không quá thể diện.

Tạ Doãn vô cùng khách khí nói:

- Lúc đó Hoắc gia bảo nhiều lần giữ bọn ta lại, một ngày ba bữa dùng lễ đối đãi, dùng tình cảm lay động, đáng tiếc mấy người bọn ta rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người ta cuối cùng không cưỡng ép nữa, lịch sự tiễn bọn ta đi, nào ngờ vừa rời khỏi Hoắc gia bảo thì bị đánh lén rồi luôn bị giam ở đây, chỉ cần bọn ta hứa đồng ý với hội minh Động Đình sẽ thả bọn ta ra ngoài.

Chu Phỉ nhớ tới kẻ chết dưới đao mình trong thôn hoang vắng nọ thì nỗi nghi ngờ trong lòng lóe lên, thầm nghĩ: “Thối pháp có thể làm giả không? Chân giò hun khói thô to như vậy có thể một sớm một chiều ra được sao?”

Tức thì nàng lại nghĩ, “chân giò hun khói” này lúc đó hình như đúng là không hề đánh ra thối công trước mặt Vương lão phu nhân.

Nàng càng nghĩ càng không hiểu, toàn bộ những biến ảo khôn lường của giang hồ mới lộ ra một góc tảng băng chìm trước mặt nàng, Chu Phỉ đã cảm thấy hoa mắt, nàng buột miệng:

- Thôi đi, ra ngoài hẵng nói.

Tạ Doãn cười lớn:

- Sau đó ai nói lời không giữ lời là cún con à? Không được, dù một lời hứa không đáng giá nghìn vàng cũng không thể trở mặt, danh tiếng thay đổi thất thường truyền ra ngoài, tương lai làm sao có chỗ đặt chân trên đời? Huống hồ vô duyên vô cớ bị người ta nhốt ở đây, nếu cứ chịu thua như thế thì mặt mũi để đâu?

Dựa vào tuổi tác của Chu Phỉ vẫn chưa lĩnh hội được rằng mặt mũi của anh hùng hảo hán còn lớn hơn trời, nhưng nàng rất có chí khí “cầu đồng tồn dị” (4), không hiểu sẽ không cãi lý với người ta, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Vậy ta nghĩ cách thả mọi người ra.

(4) Tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được bản sắc riêng.

Tạ Doãn nhìn nàng:

- Muội muội à, nghe lời huynh, về nhà tìm trưởng bối trong nhà đưa bái thiếp đến Hoắc gia bảo, nói là để lạc mất một người, nhờ Hoắc gia bảo giúp đỡ tìm kiếm.

Chu Phỉ cau mày nói:

- Không phải ngươi mới nói nhà lao này không phải ý đồ của Hoắc gia bảo sao?

- Nước quá trong ắt không có cá.

Tạ Doãn dựa vào vách đá trong hang, uể oải nói:

- Tiểu quỷ không hiểu đạo lý như cô, nhất thiết ép ta nói lời thật ư?

Chu Phỉ chỉ dăm ba câu đã giảm giá từ “mỹ nhân” thành “tiểu quỷ”.

Tuy nàng là lần đầu xuống núi, vô cùng không rành thế sự nhưng có sự nhạy bén vừa chỉ ra liền hiểu, lập tức hiểu ngay hàm ý của Tạ Doãn_____Hoắc gia bảo mở một mắt nhắm một mắt nói không chừng là có dính dáng đến con cháu chính tông nào đó, tà ma ngoại đạo có công dụng của tà ma ngoại đạo, lỡ xảy ra chuyện gì thì đẩy những bằng hữu “không thể diện” ra ngoài gánh trách nhiệm là được!

Đây là đạo lý chó má gì vậy?