Có câu “sông có khúc, người có lúc”, xưa nay họa phúc sớm chiều do trời định, phàm nhân há rõ tận tường?

Hậu Chiêu năm Kiến Nguyên thứ hai mươi hai, vận mệnh phồn vinh thịnh vượng của ngôi sao Tào thị dường như đã đi đến hồi kết.

Tháng giêng, Bắc Đẩu Văn Khúc chết ở thành Vĩnh Châu, mùa hạ năm ấy, Hoàng Hà lại vỡ đê.

Tin tức Bắc đế bệnh nặng lan truyền nhanh chóng, thái tử vô năng, nhi tử của kỹ nữ là Tào Ninh dã tâm bừng bừng, bướng bỉnh không chịu phụng chiếu, tự đưa binh ra trước trận hai quân.

Mà Nam triều đã ngủ đông hơn 20 năm cũng trời long đất lở.

Vào cuối xuân tế tổ ở thái miếu, Kiến Nguyên hoàng đế đột nhiên thề đoạt lại đất đai đã mất, nhất thống bắc nam. Kế đó, ông thay đổi vẻ ôn hòa nhã nhặn trước đây, lộ ra răng nanh đã dùi mài sắc bén.

Mồng ba tháng tư, thái phó Phạm Chính và vây cánh trong triều gồm 13 trọng thần bị xét nhà điều tra không chút điềm báo trước. Ba ngày sau đó, trưởng hoàng tử Khang vương vì tội không nghiêm trước mặt vua, mặc sức nô lệ hành hung, “trong phủ nuôi dưỡng mấy mươi võ sĩ làm môn khách, đao rìu đầy kho, phóng túng không đoan chính, dẫu không thực mưu phản, nhưng há không có tâm vượt quá giới hạn”, bị ngự sử vạch tội đầy đầu, Kiến Nguyên Đế giận dữ, hạ lệnh tước vương vị Khang vương, cấm túc trong phủ chờ xử lý.

Cũng trong đêm đó, mẹ là quý phi Phạm thị tự vẫn sau thành cung.

Chớp mắt, hướng gió ở Nam đô Kim Lăng thay đổi.

Hoàng đế bị đủ quyền thần phức tạp chèn ép hơn hai mươi năm càng chưa thỏa mãn, lục bộ cửu khanh trong vòng nửa tháng đã vơi mất hai, ba phần mười, vô số khuôn mặt bình thường im hơi lặng tiếng nay một bước lên mây. Cuối tháng, thái học sinh thỉnh nguyện ngự tiền, Kiến Nguyên Đế thờ ơ bỏ mặc, cách ngày liền dùng tội danh “dùng lời lẽ gian tà mê hoặc người khác” bắt tám kẻ chủ mưu, liên lụy mấy vị đại thần trong triều.

Một loạt động tác có thể nói là “dò âm mưu, đoạt uy thế, như sấm vang chớp giật” (1).

(1) Trích lời Hàn Phi Tử.

Cả triều trên dưới, bầy quạ im hơi.

Kiến Nguyên hoàng đế khăng khăng xuất quân Bắc phạt, chuyện này đã là chắc chắn.

Tháng chín trong năm, ngọn lửa chiến tranh từ Thục Trung cháy lan ra như nghiêng chậu nước sôi, thế không thể cản làm ngập hơn nửa giang sơn, Tào Ninh và Chu Dĩ Đường đấu tranh trực diện, có thắng có bại, hơn mười thành trì nơi tiền tuyến nhiều lần đổi chủ.

Kể cũng lạ, năm xưa lúc Tào Ninh tập kích 48 trại, bách tính Thục Trung như đại họa lâm đầu, thi nhau bỏ chạy, chỉ lo bị cuốn vào trong chiến hỏa.

Đợi sau đó khi thực sự chiến tranh, mọi người qua cơn kinh hoảng thì cũng giống trấn nhỏ dưới chân Hành Sơn không ai quản lý năm xưa, nhanh chóng thích ứng với thế đạo mới.

Chính là thời bình có cách sống của thời bình, thời loạn có cách sống của thời loạn, chốn chợ búa thôn quê có rất nhiều thủ đoạn lưu manh vô lại, cứ như thiên bẩm, những người đó như cỏ dại dưới đá nơi vách núi cheo leo hiểm trở, tuy không xanh um tươi tốt, nhưng dẫu sao vẫn luôn sống.

Chiến sự tiền tuyến Nam Bắc thình lình căng thẳng, chỉ Tào Ninh có thể khống chế. Chiến sự đã nổi, thời điểm này bất luận thế nào cũng không thể động đến hắn ta, đành trơ mắt nhìn hắn ta làm lớn trong quân. Bắc thái tử như nắm trong tay chó dữ đấu với bầy sói, buông tay cũng không phải, mà không buông tay cũng không phải, không còn cách nào khác, đành vắt óc sai người thu thập đủ loại linh đan diệu dược trong dân gian, chỉ cầu Tào Trọng Côn đừng rời xa nhân thế lúc này.

Bắc Đẩu Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn đi theo quân, còn lại Thẩm Thiên Khu và Đồng Khai Dương phụng mệnh Đông cung Bắc triều, không ngừng lăn lộn trong giang hồ, hận không thể đào ba thước đất, gây nên sóng gió, khiến ai nghe cũng sợ hãi.

Những môn phái nhỏ bé đi khắp nơi tìm kiếm sự che chở, bệnh nặng vái tứ phương, không cần mặt mũi, thậm chí chạy đi nhờ vả ngay cả đại ma đầu.

“Đại ma đầu” này cần phải nói rõ tí.

Kẻ ác nhất võ lâm Trung Nguyên hiện tại sớm đã không còn là mấy đồ cổ núi Hoạt Nhân Tử Nhân nữa.

Tại “chinh Bắc anh hùng hội” năm Kiến Nguyên thứ hai mươi hai, Đinh Khôi thần không biết quỷ không hay chết ngoài thành Vĩnh Châu, Mộc Tiểu Kiều và Phùng Phi Hoa từ đó mai danh ẩn tích, không rõ sống chết, núi Hoạt Nhân Tử Nhân triệt để đi đến hồi kết.

Lớp trước ngã xuống, lớp sau vùng dậy. Danh tiếng của một gã luôn đeo mặt nạ sắt bắt đầu nổi lên.

Gã này chưa từng tiết lộ danh tính thực, người ngoài đều không biết sư môn bằng hữu gã nơi nào, tựa như chui ra từ kẽ đá rồi thình lình đại sát tứ phương.

Gã tự xưng mình là “Thanh Huy chân nhân”, vì võ công gã cực cao, thủ đoạn cực ác nên người đương thời gọi gã là “Thiết diện ma”.

Sở thích Thiết diện ma mới mẻ kỳ lạ, vừa xuất thế liền ra tay xử lý Huyền Vũ chúa Đinh Khôi, sau đó chiếm lấy núi Hoạt Nhân Tử Nhân.

Tin tức này còn chưa khiến những người khắp nơi ghét ác như thù vỗ tay khoái trá thì mọi người liền phát hiện, so với bốn vị trước, Thiết diện ma chỉ hơn chứ không kém, bản lĩnh làm mưa làm gió hoàn toàn là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước”.

Dần dần, mọi người không còn nhắc tới tứ thánh một thời gió tanh mưa máu năm xưa nữa, họ đã có một kẻ thù chung khác để nói lúc trà dư tửu hậu.

Chớp mắt, thoáng đó đã ba năm.

Năm Kiến Nguyên thứ hai mươi lăm, vừa qua tết trung thu.

Tế Nam phủ không biết năm nay sao lại mưa nhiều đến vậy, mưa to đã rơi liên tục một ngày một đêm, mặt đất thấm đầy nước mưa lạnh lẽo, chút nóng ẩm còn sót lại cuối cùng đã không thể trụ tiếp, tan rã chìm xuống lòng đất, nổi lên một lớp lá vàng dày đặc.

Tế Nam phủ tuy thuộc địa giới Bắc triều nhưng trước mắt vẫn xem như thái bình.

Mấy năm nay người có chút đầu óc sẽ nhắm tới tiền tài quốc nạn, không ít kẻ to gan biết chút thủ đoạn giang hồ bắt đầu làm việc mua bán dạo suốt từ nam tới bắc, cái gì cũng bán, lương thực, vải vóc, vũ khí, đồ sắt… thậm chí mấy thứ như muối và dược liệu, chỉ cần dọc đường bình an vô sự thì đi một vòng như vậy, những món đồ bình thường cũng có thể bán với giá trên trời, lợi nhuận lớn đến mức có thể khiến người ta làm càn.

Vì để tránh chiến tranh, những người buôn bán dạo thông thường đều đi theo đường duyên hải phía đông, đa phần đều qua Tế Nam, dần dần sinh ra chợ địa phương theo thời thế, ở thời buổi này vậy mà lại sinh ra mấy tầng phồn hoa quỷ dị.

Rời nhà ra ngoài, không thể không qua lại với những người “xe thuyền tiệm”, cho nên phàm là đại thương hộ có chút thể diện đều có liên hệ với Hành Tẩu Bang. Tế Nam phủ có “khách điếm Hồng Vận” vốn là một hắc điếm dưới trướng Hành Tẩu Bang, không ngờ mấy năm nay người ghé trọ đều là khách quý cầm theo “Biên Bức lệnh”, khiến họ ngày nào cũng phải đón đưa, còn bận rộn hơn cả mấy chỗ làm ăn đàng hoàng, bận tới mức tối mày tối mặt, không còn hơi sức đâu nghĩ chuyện hại người, lâu dần liền được tẩy trắng thành một nơi kinh doanh đàng hoàng, còn mở rộng thêm một tầng lầu.

Chạng vạng hôm đó, một con tuấn mã đội mưa lao tới, hí một tiếng dừng ở cửa, hất bờm văng một đống nước, đắc ý kêu lên hai tiếng.

Tiểu nhị rất lanh lẹ, vội cầm cây dù trúc ra cổng chào:

– Khách quan có ở trọ không? Còn phòng trống đấy!

Người trên lưng ngựa đội nón rộng vành, tay cầm trường đao. Người đó tung người xuống ngựa, đưa dây cương qua, gật đầu nói:

– Làm phiền.

Tiểu nhị lúc này mới nhận ra đó là một cô nương trẻ, hơn nửa khuôn mặt bị khuất dưới nón, chỉ lộ cái cằm hơi nhọn trắng trẻo, vài sợi tóc dài bị nước mưa làm ướt dính bên tai, lộ ra vành tai xinh xắn, chỉ một dáng vẻ thoáng qua liền biết nàng tuyệt đối không xấu.

Tiểu nhị vừa dắt ngựa vừa len lén quan sát nàng, thấy nàng cầm theo đao cũng không sợ mà vui vẻ hỏi:

– Nữ hiệp đi đường vất vả có mang theo Biên Bức lệnh không? Có Biên Bức lệnh của chúng tôi thì ăn ở đều rẻ hơn ba phần.

Nữ khách kia khựng lại, không ngờ Hành Tẩu Bang nơi này lại đặc biệt thế, gióng trống khua chiêng chuyện làm ăn, nàng không khỏi nghiêng đầu hỏi:

– Sao?

Cái nghiêng đầu này khiến tiểu nhị nhìn rõ mặt nàng, lòng thầm nhủ “đẹp quá”, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn ba phần, nói:

– Tình thế đặc biệt, chúng tôi cũng là bị ép thôi.

Ép một đám đại lưu manh theo con đường lương thiện.

Nữ khách cười, khoát tay, bóng đỏ trong lòng bàn tay lóe lên, lộ ra một khối Ngũ Bức ấn được điêu khắc từ mã não.

– Ngũ Bức!

Tiểu nhị giật mình, lập tức biết đối phương có quan hệ không tầm thường với Hành Tẩu Bang, bèn vội khom người xuống, nói:

– Mời, mời ngài vào ạ! Có chuyện gì có thể sai phái bất cứ lúc nào, muốn ăn gì cũng có thể tùy ý gọi, tiệm này không có thì chúng tiểu nhân có thể ra phố mua cho ngài.

Nữ khách kia khoát tay, chỉ nói một câu “không cần phiền như vậy” rồi đi thẳng vào, tìm một góc nhỏ gần cửa ngồi xuống, quay mặt về phía cửa chính, giống như là đợi người.

Khách điếm Hồng Vận rất náo nhiệt, khách ngồi đầy đại sảnh, mấy tiểu nhị sắp luyện ra công phu chạy như bay, băng tới băng lui giữa mọi người, hiển nhiên ai nấy đều có chút võ công.

Nữ khách tùy tiện gọi một bát mì nóng, nàng rõ ràng đã đói, mì vừa bưng tới là cắm đầu vào hơi nóng của mì, vừa ăn vừa nghe người bên cạnh huyên thuyên khoác lác làm thú vui tiêu khiển. Ở đây phần nhiều là thương nhân, hơi tiền nồng nặc, dăm ba câu là có thể rẽ tới chuyện tiền nong, ai nấy đều thổi phồng khoản thu nhập của mình lên, không biết thật hay giả mà nghe giống như nhà nào cũng có mỏ vàng vậy.

Chợt, bàn kế bên có một hán tử trung niên xấu xí nói:

– Không biết chư vị có nghe chưa, dạo trước ta có một lão bằng hữu làm nghề buôn vải, lúc đi buôn bán thì gặp phải “kẻ đó”.

Ông ta vừa nói vừa huơ tay ra dấu.

Có người nhỏ giọng nói:

– Thiết diện ma?

Nữ khách đang uống canh dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, nói leo:

– Ờm gì nhỉ… Thiết diện ma đó không phải ở núi Hoạt Nhân Tử Nhân sao? Sao lại chạy sang phía đông?

Hán tử mặt nhọn thấy người hỏi là một cô nương xinh đẹp liền bắt đầu nhiều lời, cố ý khoe khoang rằng mình hiểu biết, nói:

– Cô nương nghĩ xem, ma đầu nuôi nhiều thuộc hạ như vậy lại không làm ăn kiếm sống thì ăn cái gì đây? Núi Hoạt Nhân Tử Nhân kia sớm đã thưa dấu chân người, có cướp cũng không có gì để cướp, khai chiến nhiều năm nay, đường bộ đường thủy đều không thông, tổng cộng chỉ có mấy con đường để đi thôi, ta nghe nói gã đó mấy ngày trước ở Tấn Dương mà nay đã chạy tới bên này rồi… khụ, gã cũng biết đạo lý là lông dê không thể nhè một con mà bứt.

Bên cạnh có người vội hỏi:

– Đừng nói lời thừa nữa, sau đó thì sao?

– Thiết diện ma đó chặn đường, muốn thu “phí qua đường” bảy phần theo đầu người.

Hán tử mặt nhọn vừa dứt lời, mọi người có mặt thi nhau hít sâu một hơi.

– Bằng hữu kia của ta nhát gan tiếc mạng, thấy không ổn liền tự nhận mình xui xẻo, họ không làm khó nữa, đếm đủ số thì cho đi, những người từ chối hoặc cò kè mặc cả thì không còn ai hết, toàn bộ đều bị con sâu quỷ của gã mặt sắt kia hút thành người khô.

Có người phẫn nộ vỗ bàn nói:

– Khinh người quá đáng!

Những người có mặt nhất thời trở nên trầm mặc, họ vào nam ra bắc, vô lại cứng đầu, nhắc núi vàng núi bạc, toàn bộ đều là dáng vẻ giàu xổi kiêu căng, nhưng bây giờ lại thay đổi nhanh chóng thành tiểu dân yếu đuối không nơi nương tựa, hoảng hốt lo sợ cho tương lai của mình.

Qua một hồi, có người nói:

– Ta nghe người ta nói ma đầu này không phải không gì cản được đâu, năm đó ở Vĩnh Châu, gã từng bại dưới tay “Nam đao” đấy.

Nữ khách ngồi trong góc vốn đang uống canh, nghe vậy lập tức sặc, nước canh của nàng có bỏ thêm ớt, nàng sặc đến mức đỏ mắt, vội kiếm nước trà, may mà mọi người ai nấy đều sầu lo phận mình nên không hề chú ý tới nàng. Nàng liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ thu trường đao bên cạnh xuống dưới bàn, đeo vào eo mình phía bên dựa tường, chuôi đao đụng phải hà bao bên hông, nàng ngẫm nghĩ rồi cẩn thận cởi hà bao xuống nhét vào lòng.

Đúng lúc này, trong những người có mặt có người nhỏ giọng than thở:

– Nhưng những đại hiệp tài giỏi ấy hiện đang ở phương nào? Mọi người nói xem cái thế đạo này, người hàng yêu phục ma thì đóng cửa không ra, mấy năm không lộ diện được một lần, ngược lại yêu ma quỷ quái thì hoành hành khắp chốn, sợ người khác không biết danh tiếng của mình… Haiz, mấy năm trước có lời đồn rằng Hoắc Liên Đào Hoắc bảo chủ lừa đời lấy tiếng, là hung thủ hại chết huynh trưởng, ta thấy bây giờ còn không bằng khi ông ấy còn tại thế nữa là, tốt xấu gì khi đó mọi người còn có người để dựa dẫm, còn bây giờ, mọi người nói Hoắc bảo chủ là ngụy quân tử, là chân tiểu nhân, vậy chư vị đây không ngụy hãy đứng ra nói lời công đạo cho mọi người đi.

Nữ khách trong góc nghe lời này hơi ngơ ngác, muỗng canh trong tay khựng trên bát, hồi lâu không nhúc nhích.

Đột nhiên, cổng lớn khách điếm Hồng Vận mở ra, một nam tử cao to bước vào.

Người này không mang bất kỳ đồ đi mưa nào, bị nước mưa dội ướt nhẹp đầu cổ, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt có vết bầm. Tướng mạo ông đường đường nhưng thần sắc căng thẳng, lúc vào thì đứng ở cửa, dùng ánh mắt địch ý lướt qua toàn bộ khách ở sảnh khách điếm rồi mới căng vai, xách trọng kiếm đi vào, không ít kẻ nhát gan tưởng ông đi báo thù, đang khẽ giọng nói chuyện cũng im bặt, ai ngờ ông vừa vào thì bị vấp bậc cửa, bước chân lảo đảo, suýt ngã chổng vó, bàn tay to vịn lên tường, hồi lâu mới bình ổn được hơi thở.

Như vậy xem ra, không giống đi báo thù mà ngược lại giống bị người ta truy sát hơn.

Tiểu nhị ngập ngừng bước lên chào hỏi:

– Khách quan…

Nam tử kia đưa tay với tiểu nhị, trên tay có thứ gì đó lóe lên, người ở xa không nhìn rõ nhưng tiểu nhị lập tức biến sắc, vô cùng cung kính nói:

– Thất kính, mời ngài mau vào bên trong ạ.

Nam tử kia khoát tay, đưa qua một nắm bạc vụn và một bầu rượu, nói:

– Khỏi, ta phải gấp rút đi đường, phiền thêm cho ta một bình rượu và gói lương khô thịt khô ăn dọc đường, ta đi ngay.

Tiểu nhị không dám khuyên nữa, vâng dạ, nhận lấy bầu rượu nhưng không lấy ngân lượng, chạy ra sau bếp như một làn khói.

Nam tử toàn thân ướt đẫm hít sâu một hơi, gượng thẳng người dậy, dường như muốn tìm một chỗ tạm nghỉ chân nhưng nhìn quanh thấy những thương nhân bán dạo lộ vẻ mặt e ngại, thi nhau dời mắt, không chịu nhìn thẳng ông nhưng lại cứ âm thầm liếc mắt về phía ông.

Nam tử rất ngán ngẩm, qua một lát mới thấy một ghế trống trong góc, chính là bàn của vị nữ khách độc hành kia.

Ông do dự rồi đi tới nhỏ giọng nói:

– Cô nương, ta ngồi nghỉ chân một lát được chứ?

Cô nương ấy không nói gì, đưa tay ra hiệu cứ tự nhiên.

Gối nam tử như thình lình mất sức, tê liệt ngồi phịch xuống, làm cái ghế ma sát ra một tiếng “kẹtttt”, toàn thân ông dựa vào tường, chỉ trong chốc lát liền nhắm mắt, ngực phập phồng yếu ớt, không biết là ngất hay ngủ.