Tuy Chu Phỉ biết Mộc Tiểu Kiều không dễ chết dưới tay Thẩm Thiên Khu nhưng vẫn giật mình vì phong cách lộ diện độc đáo của hắn.

Nàng chọt Tạ Doãn:

– Mộc Tiểu Kiều không phải chuyên làm việc đen tối sau lưng thay Hoắc Liên Đào sao, thái độ này hôm nay hình như sai sai nhỉ?

Tạ Doãn không trả lời, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nàng.

Chu Phỉ vô thức rụt lại nhưng không rút ra được, Tạ Doãn mượn ống tay áo dài che giấu, xem tay nàng thành lò sưởi, lại còn bày ra bộ dạng ta đây chính nhân quân tử, hắn không nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười xấu xa.

Chu Phỉ giơ tay, khẽ cử động đôi vai, dùng mu bàn tay kéo chuôi trường đao như kéo đàn, Vọng Xuân Sơn liền lặng lẽ chọt xương sườn Tạ Doãn bên cạnh.

Tạ Doãn sắp phun câu gì đó, cuối cùng bị chọt ra một câu đàng hoàng:

– Không… không biết.

Lý Thịnh không thấy hành động mờ ám bên dưới, mới đầu thấy Tạ Doãn cười “cao thâm khó dò” thì tưởng hắn có hiểu biết gì chính xác, không ngờ chú tâm lắng nghe một hồi chỉ nghe ra một kết luận như vậy. Lý Thịnh lập tức cảm thấy Tạ Doãn là cá mè một lứa với cái bọn không đáng tin này, bèn quay đi quan sát Hoắc Liên Đào, mắt không thấy tâm không phiền.

Hoắc Liên Đào dường như cũng không ngờ tới chuyện này.

Lúc Bắc Đẩu tập kích Nhạc Dương, Mộc Tiểu Kiều mất tích, ai cũng bảo là chết dưới tay Thẩm Thiên Khu, nhưng bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, thoạt nhìn còn là tới không có ý tốt.

Lòng Hoắc Liên Đào không khỏi run lên.

Ông ta luôn không nhìn thấu Mộc Tiểu Kiều.

Bất kể là võ công, tính tình hay sức mạnh điên cuồng, Chu Tước chúa kiên quyết không phải loại người chịu phụ thuộc vào ai, cho ai sử dụng. Mộc Tiểu Kiều không phải người đứng đầu “tứ thánh” núi Hoạt Nhân Tử Nhân nhưng tuyệt đối là người có võ công cao nhất, đừng nói chỉ một Hoắc Liên Đào, dù là Hoắc lão bảo chủ năm xưa có thoái pháp độc bộ thiên hạ, ước chừng cũng chỉ ngang ngửa với hắn.

Nhưng, một đại nhân vật có thể trừ tà như vậy lại canh giữ Hoắc gia bảo nhiều năm, không một lời oán hận.

Mộc Tiểu Kiều như một tà thần trấn trạch, Hoắc Liên Đào từng ỷ lại nhiều vào hắn nhưng vì không thể nào khống chế nên sợ hãi hắn.

Hoắc Liên Đào gắng gượng duy trì phong độ chủ trì đại cục của mình, thận trọng hỏi:

– Chu Tước chúa có ý gì?

– Không có ý gì, vốn muốn nhân lúc mọi người đều ở đây, tới cho xôm tụ thôi, tiện thể thỉnh giáo Hoắc bảo chủ vài chuyện, không để ý nên sáng dậy trễ mất.

Mộc Tiểu Kiều hờ hững ngáp một cái, uể oải lên tiếng, lần này hắn không cố ý nói giọng nữ nhưng đã quen bóp giọng nên giọng vẫn mềm mại hơn nam tử bình thường rất nhiều:

– Bãi đá ở cổng phức tạp quá, ta tới muộn không có ai dẫn đường, đành lỗ mãng một chút, đã quấy rối nhiều, sẽ đền tiền ngươi sau.

Hoắc Liên Đào cau mày.

Mộc Tiểu Kiều vừa nói vừa ngoắc tay ra sau.

Lần trước trong sơn cốc, thuộc hạ của Mộc Tiểu Kiều trước tiên là bị Bắc Đẩu giết một đám, sau đó bị chính hắn nổ chết một đám, về cơ bản là không còn lại gì, có điều thứ gọi là “nhân thủ” thì cũ không đi mới không tới, hắn lại lần nữa chiêu mộ được một đám.

Núi Hoạt Nhân Tử Nhân là một ổ ma đầu, trong giáo chúng lưu truyền đủ loại tà giáo quỷ dị, có người tín ngưỡng giun, có người tín ngưỡng cá đỏ dạ, có người tín ngưỡng trinh đằng ba mũi… các loại yêu ma quỷ quái phô triển thần thông, chỉ nói riêng sức chiến đấu thì rất đáng sợ.

Thanh Long phái có đại trận Phiên Sơn Đảo Hải, Huyền Vũ phái dọc đường đánh cướp, thực lực đều không tầm thường, Bạch Hổ chúa có thế lực một phương riêng, chỉ duy Mộc Tiểu Kiều là sống vô cùng tùy ý, thuộc hạ cũng tùy tiện chiêu mộ, cứ như đùa giỡn.

Hắn không thu đệ tử, không bồi dưỡng tâm phúc, đánh cướp vài ổ sơn phỉ là có thể hốt ra một mớ thuộc hạ, hoàn toàn là dùng vũ lực cưỡng ép hoặc vung tiền mua về làm sai vặt cho hắn phô trương.

Đám thuộc hạ mới toanh này nhanh chóng khiêng tới cho hắn một nam nhân nhếch nhác.

Người đó bước chân phù phiếm, gầy trơ xương, lúc bị khiêng tới, hai chân run rẩy như sắp tè ra quần, người khiêng ông ta vừa buông tay là ông ta ngã phịch xuống đất, đầu chúi nhủi, không đứng lên nổi.

Đinh Khôi há mồm trống hoác cười to:

– Mộc đào kép, ngươi đánh ở đâu rồi trói nhân tình này tới mà sao đứng cũng không nổi thế? Vô dụng quá.

Mộc Tiểu Kiều nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ông ta, hỏi một câu trớt quớt:

– Đinh Khôi, ngươi còn mấy cái răng?

Đinh Khôi không hề cho đó là đâm chọc, thực sự trả lời:

– Lão tử còn 14 cái, người khác đặt biệt danh thập tứ gia chính là ta đấy, ha ha ha!

Mộc Tiểu Kiều nghiêng mặt liếc ông ta, hé môi cười khẽ:

– 14 nghe không may mắn gì hết, Đinh huynh, huynh đừng gấp, đợi ta nói chuyện xong với Hoắc bảo chủ sẽ lập tức biến huynh thành Đinh bát, bảo đảm năm nay phát tài.

Trong đám đông vọng ra mấy tiếng phì cười, có điều nhanh chóng biến mất, hiển nhiên kẻ không nhịn được cười đó đã bị bạn bè thân thích kịp thời ngăn lại.

Mặt Đinh Khôi cứng đờ, có lòng muốn cho Mộc Tiểu Kiều biết mặt nhưng nhớ ra mình đánh không lại tên yêu quái bất nam bất nữ này, đành ngậm miệng, cẩn thận bảo vệ 14 răng còn sót lại của mình.

Mộc Tiểu Kiều bước lên dùng mũi chân hất cằm nam tử nằm dưới đất, chỉ về phía Hoắc Liên Đào, hỏi:

– Nhận ra ông ta không?

Người dưới đất mặt mày khói lửa, ngũ quan cháy khét, mẹ ruột chưa chắc nhận ra. Hoắc Liên Đào đương nhiên không biết Mộc Tiểu Kiều tìm thần thánh phương nào tới, nhưng trong lòng ông ta vẫn dâng lên linh cảm không lành:

– Vị này…

Tên ăn mày nằm rạp dưới chân Mộc Tiểu Kiều khi nhìn rõ Hoắc Liên Đào thì ánh mắt như phát sáng rạng ngời, dùng cả tứ chi lao tới trước như chó hoang, bị Mộc Tiểu Kiều đạp một cước lên cột sống, đành bất lực nằm nhoài trên mặt đất, tay liều mạng với về trước, miệng lớn tiếng kêu lên:

– Bảo chủ! Bảo chủ! Lão gia! Cứu tôi! Tôi là lão Lục trồng hoa cho ngài đây! Ngài từng chính miệng khen hoa tôi trồng đẹp mà… cứu mạng!

Hoắc Liên Đào làm người khéo léo, gặp thứ gì cũng sẽ thuận miệng khen một tiếng tốt, đương nhiên không nhớ một thợ trồng hoa từng lướt qua như mây khói, lập tức ngớ người.

Mộc Tiểu Kiều cười nói:

– Bảo chủ quý nhân hay quên, người này tên Tiền Tiểu Lục, là thợ trồng hoa của Hoắc gia bảo ở Nhạc Dương, trồng hoa quả thực cực kỳ tốt, hoa cỏ trong vườn và hậu viện đều do ông ta chăm sóc.

Hai chữ “hậu viện” vừa thốt, người khác ù ù cạc cạc nhưng tim Hoắc Liên Đào lại đập điên cuồng – đó là nơi ở của huynh trưởng ông ta – Hoắc lão bảo chủ.

Trước đây Hoắc gia bảo có thể sừng sững không ngã, nguyên nhân rất lớn là do mối quan hệ quen biết của lão bảo chủ. Hoắc Liên Đào biết điều đó nên đương nhiên không thể khiến bản thân mang tiếng đối xử tệ bạc với huynh trưởng, dù lão bảo chủ đã không còn nhận ra ông ta nhưng ông ta vẫn đặc biệt dành ra một tiểu viện vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp cho lão bảo chủ ở, đồng thời phái tôi tớ cẩn thận chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của lão bảo chủ, chính ông ta cũng sớm chiều thăm hỏi mỗi ngày, bận đến mấy cũng đi thăm…

Mãi đến khi ông ta leo càng cao hơn, lão bảo chủ mới triệt để trở thành mối phiền toái vô dụng.

Hoắc Liên Đào không tiện tự mình chửi ầm lên, bèn quay đầu đưa mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ, người trong Hoắc gia bảo đều lanh lợi, lập tức có người đứng ra nói:

– Chu Tước chúa, Hoắc bảo chủ mời ngươi là khách, ngươi cũng nên tự biết lo, hôm nay các vị anh hùng đều ở đây, ngươi lôi một tên ăn mày không liên quan vứt tới, há mồm ngậm mồm là trồng hoa trồng cây này nọ, ăn no rửng mỡ à?

Mộc Tiểu Kiều ra sức nhìn chằm chằm kẻ nói đó, màu phấn son trên môi và má đỏ đến mức quỷ dị, ánh mắt hơi dừng lại chỗ dạ dày hắn ta, dường như đang suy nghĩ phải móc “cái bụng ăn no không rửng mỡ” này thế nào.

Sau đó hắn không nóng không lạnh nói:

– Tiền Tiểu Lục này là người cũ của Hoắc gia bảo Nhạc Dương, sao lại không liên quan? Vì Bắc Cẩu chèn ép nên Hoắc gia ở Nhạc Dương lui về nam, đi vội quá nên bỏ lại không ít người, số thì bị thiêu chết, số thì bị Thẩm Thiên Khu bắt, cũng không sống thêm được mấy ngày, Tiền Tiểu Lục chính là một trong mấy người còn sống được Thẩm Thiên Khu giữ lại… vì ông ta đã nói ra một bí mật.

Lòng bàn tay Hoắc Liên Đào bắt đầu đổ mồ hôi.

Mộc Tiểu Kiều mỉm cười thưởng thức vẻ mặt cố ẩn nhẫn của ông ta, nói:

– Ông ta nói ông ta tận mắt thấy trận hỏa hoạn ở Hoắc gia bảo là do người mình đốt, Hoắc bảo chủ đã bắt đầu đưa của cải Hoắc gia bảo xuôi nam từ lâu, chỉ để lại một mình lão bảo chủ ở Nhạc Dương làm mồi nhử, đợi Bắc Đẩu tới sẽ làm kế vườn không nhà trống rồi phóng hỏa thiêu chết lão bảo chủ…

Hoắc Liên Đào không cần mở miệng, lập tức có người nói thay ông ta:

– Ngậm máu phun người! Mộc Tiểu Kiều, Hoắc gia không đối xử bạc với ngươi mà ngươi lại thông đồng một giuộc với tên khốn Đinh Khôi, vấy bẩn bảo chủ…

Hoắc Liên Đào giơ tay, giọng nói phía sau chợt bị ông ta ép xuống. Ông ta rất tốt tính hỏi:

– Xin hỏi Chu Tước chúa, nếu người này trong tay Thẩm Thiên Khu thì làm sao rơi vào tay ngươi? Khi gia huynh còn tại thế, Hoắc mỗ mỗi ngày sớm tối đều vấn an, đương nhiên sẽ đi ngang hậu viện, nhưng không hề có chút ấn tượng nào với vị Tiền… Tiền huynh đệ đây cả.

Đinh Khôi nhịn đã lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cười to:

– Mộc đào kép, Hoắc bảo chủ hỏi ngươi kìa, ngươi cấu kết với tay sai Bắc triều hại ông ta hả? Hay chính ngươi lượm một tên ngu ngốc dọc đường rồi chạy tới đây nói bừa?

Lý Thịnh thở dài, nhỏ giọng nói:

– Điều Chu Tước chúa nói là sự thật, tiếc rằng…

Tiếc rằng bình thường Mộc Tiểu Kiều quá xấu xa, danh tiếng thối hoắc, đừng nói hắn chỉ bắt tới một nhân chứng không quan trọng, dù hắn có đủ nhân chứng vật chứng thì lời từ miệng hắn cũng không giống thật.

Mộc Tiểu Kiều không đáp, ánh mắt nhìn thẳng Hoắc Liên Đào không né không tránh, thình lình nói một từ:

– Kiêu Sầu.

Hoắc Liên Đào lập tức biến sắc.

Chu Phỉ mờ mịt hỏi:

– Cái gì?

Lần này, ngay cả kẻ có vẻ đi nghe góc tường khắp thiên hạ là Tạ Doãn cũng cau mày lắc đầu, tỏ ý chưa từng nghe nói.

Lý Thịnh hỏi:

– Hắn nói hai chữ nào thế? “Tiêu Sầu”? “Kiêu Sầu”? Hay “Chân Thối” (1) gì đó…

(1) Ba chữ ‘tiêu sầu’ (cháy nỗi sầu), ‘kiêu sầu’ (tưới lên nỗi sầu) và ‘chân thối’ (cước xú) có cùng cách phát âm trong tiếng Trung là /jiaochou/.

Ưng Hà Tòng nhẹ nói:

– “Kiêu Sầu”, là “Kiêu Sầu” trong câu “Cử bôi kiêu sầu, sầu cánh sầu” (2), chính là một loại độc.

(2) Nghĩa: ‘nâng chén dội sầu, sầu càng sầu’, hơi chế từ câu gốc ‘cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu’ (nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu) trích trong “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân” của Lý Bạch.

Bọn Chu Phỉ tuy theo Hưng Nam tiêu cục vào nhưng vì để tiện nói chuyện nên chiếm một cái bàn riêng, Ưng Hà Tòng vừa lên tiếng, mọi người đều chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Nhưng Ưng Hà Tòng lại ngậm chặt miệng.

Lý Thịnh hỏi:

– Sau đó thì sao? Kiêu Sầu là độc gì?

Ưng Hà Tòng nói:

– Bảo lệnh muội trả “Hồng Ngọc” cho ta, ta sẽ nói cho các ngươi.

Chu Phỉ:

– …

Đều tại tên khốn Tạ Doãn đặt cho nàng cái tên chó má, tệ hại tới mức trùng tên với một con rắn, lẽ nào có lý đó!

Lý Thịnh tức giận nói:

– Lý đại trạng, mau trả rắn cho người ta.

Con rắn nhỏ “Hồng Ngọc” đại khái đã bị dọa sợ vỡ mật rắn, vừa về với chủ nhân là lập tức chui vào gùi phía sau Ưng Hà Tòng đầu không ngoảnh lại, không dám ló đầu ra, lúc này Ưng Hà Tòng mới từ tốn nói:

– Nói là độc, kỳ thực cũng không hẳn, nếu ngâm nó vào nước cho nở ra thì người dùng sẽ như rơi vào trạng thái say rượu, lại có thể tránh toàn thân đầy mùi rượu bất nhã, trước đây thường được các quan to quý nhân dùng để trợ hứng, lấy tên là “Kiêu Sầu”. Nhưng nếu cho một lượng lớn vào trong rượu mạnh thì người uống sẽ sinh triệu chứng trúng gió, dù là thần y năm xưa của Đại Dược cốc cũng không chẩn đoán ra, uống trong thời gian dài sẽ bị ngu dại.

Ưng Hà Tòng nói chuyện không hề giảm thấp âm lượng, cứ thế thao thao bất tuyệt nói cho đông đảo mọi người nghe, hệt như các tiên sinh giảng bài, mọi người xung quanh đều nghe được, đủ loại ánh mắt không rõ ý tứ đồng thời bắn qua, ngay cả Mộc Tiểu Kiều cũng nhìn về bên này.

Ưng Hà Tòng bình thản như thường, dường như không hề để ý.

Chu Thần hỏi:

– Vậy nghĩa là sao? Ý ngươi là, bệnh của Hoắc lão bảo chủ là do có người cố ý gây nên?

– Ta đang nói Kiêu Sầu chứ có nói Hoắc lão bảo chủ đâu?

Ưng Hà Tòng nhìn hắn, không hiểu sao cả:

– Hoắc lão bảo chủ đã bị thiêu chết, là do trời phạt hay do người làm, ai mà biết được?

Chỗ họ ngồi bên này ai ai cũng có thiếp mời gỗ trong tay, là người có giao tình với Hoắc gia bảo, Lý Thịnh vội ngắt lời muốn ăn đòn của Ưng Hà Tòng, hỏi:

– Vậy làm sao để nhìn ra một người là bị bệnh hay trúng độc?

Ưng Hà Tòng nói:

– Cái này dễ thôi, người bị bệnh ngu dại không nhớ chuyện quá khứ, bản thân hồ đồ luôn bắt đầu quên từ những chuyện gần nhất, ngược lại chuyện xưa xửa xừa xưa 30 50 năm về trước lại quên chậm hơn; còn người bị trúng độc lại bắt đầu quên từ những chuyện quá khứ, dường như ký ức từ lúc sinh ra tới nay bị lau sạch từ đầu tới cuối, cho nên ngốc cực kỳ nhanh, nhưng dù ngay cả bản thân cũng quên mất, nếu huynh có lòng kiên nhẫn xem ông ấy như trẻ sơ sinh mà dạy lại từ đầu thì ông ấy vẫn có thể học một lần nữa.

Lý Thịnh nghe xong, da đầu tê dại, ý định ban đầu của hắn là dời đề tài, không ngờ ngược lại lại dẫn đề tài càng sâu hơn. Năm xưa lão bảo chủ đột nhiên trúng gió, không ít người từng tới thăm, bị Ưng Hà Tòng chỉ ra như vậy đều không tự chủ nhớ lại chi tiết nhỏ lúc thăm bệnh khi đó, người tâm trí không kiên định bắt đầu nửa tin nửa ngờ.

Chu Phỉ vì câu “không còn nhiều thời gian” không giữ mồm giữ miệng của Ưng Hà Tòng mà luôn thấy hắn rất phiền, bèn lườm hắn nói:

– Chó liếm màn cửa khoe mỏ nhọn (3), ra vẻ ta đây biết nhiều à?

(3) Ý nói chém gió.

Lời nàng chưa dứt, bên cạnh có một người trung niên sắc mặt âm u nói:

– Sao hả, ngay cả Độc lang trung cũng thần phục dưới thế lực núi Hoạt Nhân Tử Nhân, a dua bợ đỡ Mộc Tiểu Kiều trước mặt mọi người à?

Ưng Hà Tòng bình tĩnh đáp:

– Ta không quen hắn.

Người trung niên kia cười lạnh:

– Quen hay không quen chẳng qua là miệng ngươi nói thôi, ai mà biết được? Ma đầu này vừa bịa ra một tội danh là ngươi vội vã theo đuôi giải thích, chúng ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm, chưa từng nghe nói “Kiêu Sầu” gì đó, chẳng lẽ ai cũng kiến thức nông cạn hay sao?

– Đâu có, nghề nào cũng có chuyên gia thôi.

Ưng Hà Tòng nói rất có lý lẽ có chứng cứ:

– Các hạ cũng chưa chắc kiến thức nông cạn, chẳng qua là gom hết tất cả những người không nói giống mình thành “tay sai Bắc Đẩu” “a dua bợ đỡ ma đầu”, tiết kiệm được không ít tranh luận, thật sự bớt việc.

Khi nên sắc bén thì Ưng Hà Tòng hờ hững thản nhiên, còn khi không nên sắc bén thì hắn lại sắc bén tào lao. Hắn không nói lời nào còn đỡ, vừa lên tiếng lại càng giống như là người của Mộc Tiểu Kiều.

Thế mà tên Mộc Tiểu Kiều còn cười to nói:

– Lời này chí lý!

Người trung niên kia chợt vỗ bàn đứng dậy, không thèm chào hỏi liền gây sự với Ưng Hà Tòng, thình lình rút một thanh trường kiếm đâm tới, quát:

– Chư vị, hôm nay là ngày gì? Lẽ nào trong võ lâm thật không có vương pháp đạo nghĩa, mặc cho bọn ma đầu điên đảo thị phi sao?

Chỉ vì nháy mắt đa tâm của Tạ Doãn, đề phòng thức ăn có độc mà đưa Ưng Hà Tòng vào, không ngờ tình thế sẽ phát triển thành như vầy. Chính chủ chưa động thủ, bọn họ đã thành người đầu tiên tuốt binh khí ở đây!

Lý Thịnh lúc đó hối hận tới mức ruột tái xanh, thầm nhủ: “Sao mình lại lắm miệng hỏi câu này chứ?”

Ưng Hà Tòng cau mày lắc mình tránh thoát một kiếm của đối phương:

– Đã nói là ta không quen mà!

Nhưng đám ô hợp trên giang hồ chính là như vậy, có một người dẫn đầu là những người khác theo sau như núi rung biển gào không phân tốt xấu, người trung niên nọ động binh đao, người phía sau đua nhau đứng dậy cả đám, ai nấy đều kêu gào đòi bắt Ưng Hà Tòng.

Nhất thời, ba bốn thanh kiếm đồng loạt tấn công về phía Ưng Hà Tòng, Ưng Hà Tòng không rõ là không giỏi ngạnh công hay không thích động thủ, liên tiếp lùi về sau, không hề tiếp chiêu, chớp mắt đã lùi tới bên người Chu Phỉ.

Ưng Hà Tòng:

– Các người có nói lý hay không, ta không quen Mộc…

Lý Thịnh nói:

– Làm sao bảo bọn họ dừng tay đây, trời ơi, chưa đủ loạn sao? Ưng công tử, huynh cũng bớt nói hai câu đi!

Chu Phỉ nghe vậy, ngồi đó không đứng dậy, Vọng Xuân Sơn từ tay trái đảo qua tay phải, trường đao thình lình ra khỏi vỏ, thế không thể cản, hất ba thanh kiếm và một thanh đao áp sát:

– Nè nè nè, Mộc Tiểu Kiều bên đó kìa, xa chưa tới 20 bước đâu, các ngươi muốn trảm yêu trừ ma thì qua đó ấy, nắm đại một quả hồng mềm trong đám đông ra bóp là ý gì chứ?

Lý Nghiên lập tức đứng qua phe tỷ tỷ một cách rõ ràng, nhảy dựng lên nói:

– Không sai!

Lý Thịnh:

– …

Hắn quả thực muốn điên rồi.