Hậu Chiêu, mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười bảy.

Dương liễu đâm chồi, hải đường nở hoa.

Trong 48 trại ở Thục Sơn có hai thiếu niên đang tỷ thí võ nghệ.

Một người trong đó hơi lớn tuổi hơn, cao to cường tráng như một tòa núi nhỏ, tay nắm trường mâu, mắt hổ trợn trừng, không dám mảy may xem thường.

Người còn lại mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, ngoại hình tuấn tú, tay cầm đoản kiếm, chỉ tùy tiện đứng đã có dáng dấp của một công tử hào hoa.

Các đệ tử vây lại càng lúc càng đông, rối rít châu đầu ghé tai.

Một tiểu đệ tử mới nhập môn tò mò nhìn người thiếu niên tuấn tú nọ, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:

- Người đang tỷ thí với đại sư huynh chúng ta là vị sư huynh nào vậy, lợi hại không?

Bên cạnh là một đệ tử cũ nhập môn hơi sớm hơn vô cùng thích lên giọng kẻ cả, gật gù đắc ý ra vẻ thần bí:

- Người đó là ai, đệ đoán không ra đâu___ôi, họ ra tay kìa, mau nhìn!

Đệ tử mới vội nhón chân rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy “đại sư huynh” đột nhiên hét lên một tiếng, trường mâu trong tay như rắn độc rời hang đâm thẳng tới thiếu niên cầm kiếm trước mặt.

Thiếu niên không chút hoang mang hơi nghiêng người, toàn thân lộ vẻ biếng nhác, trường mâu sượt qua cơ thể, không hề dùng dư mảy may sức lực nào.

Đại sư huynh lập tức run tay, tiến lên một bước, dồn hết sức lực nửa người vào đôi tay, trường mâu rít lên một tiếng “vút”, ngoan cố đánh tới. Chiêu này tên là “Chấn Nam Sơn”, chiêu thức theo phái “Thiên Chung” của 48 trại, mạnh mẽ vô song.

Thiếu niên cầm kiếm xoay ngược đoản kiếm, nhẹ nhàng dịch qua nửa bước, lập tức một tiếng “keng” vang lên, thân kiếm va phải trường mâu, nhưng hắn không hề cứng rắn chống chọi, vừa chạm vào liền rút lui, thân kiếm trượt đi như cá lội, thiếu niên mỉm cười, khẽ quát:

- Cẩn thận.

Lời còn chưa dứt, người hắn đã trượt đi hai thước, đoản kiếm tựa như mọc ra từ lòng bàn tay, không thấy hắn có động tác gì lớn, nhưng kiếm vừa xoay vừa móc như linh xà, xuất ra một chiêu “Vãn Châu Liêm”, trong chớp mắt đánh rơi trường mâu trên tay đại sư huynh.

Đệ tử mới xem đến mức thở cũng không dám thở mạnh, đệ tử cũ bên cạnh lúc này mới nói tiếp:

- Người đó chính là Lý đại công tử, cháu ruột của đại đương gia 48 trại chúng ta, võ công trên người đều do đại đương gia đích thân dạy dỗ mà ra, là người thế này trong thế hệ chúng ta.

Hắn dựng ngón cái với sư đệ đang tròn xoe mắt bên cạnh, Lý công tử hòa nhã mỉm cười không chút kiêu căng, hai tay trả trường mâu vừa đoạt về cho nguyên chủ:

- Đã nhường rồi, đa tạ sư huynh chỉ giáo.

Lý công tử hào hoa phong nhã, thanh tao lễ độ, người thua đương nhiên cũng không tiện già mồm, thiếu niên cao to cường tráng nhận lại mâu của mình, mặt ửng đỏ, hơi gật đầu, nói “không dám” rồi tự động rời đi, hắn vừa đi thì trong những người vây quanh lại có người nóng lòng muốn thử nói:

- Lý sư huynh, đệ cũng xin chỉ giáo!

Đệ tử cũ huơ tay múa chân giảng giải cho đệ tử mới lại nói:

- Vị Lý sư huynh này của chúng ta bản lĩnh giỏi, tính tình tốt, tỷ thí luôn đến điểm là dừng, nói chuyện cũng rất hòa nhã, nếu đệ có gì không hiểu cứ đi hỏi huynh ấy, huynh ấy đều sẽ hết sức hướng dẫn đệ…

Lời hắn nói còn chưa dứt, phía sau đột nhiên có người ngắt ngang:

- Xin lỗi.

Hai đệ tử đang ghé tai thì thầm quay đầu lại, đều giật mình. Người tới là một thiếu nữ mặc y phục chẽn gọn gàng, tóc dài buộc cao như nam nhân, vai và cổ không có gì tô điểm càng lộ vẻ mong manh nhỏ nhắn, ngay cả một sợi lông cũng không giống nam nhân, khuôn mặt nàng vô cùng trắng trẻo, giữa hàng mi toát lên khí chất lạnh lùng thanh tú.

Phái “Thiên Chung”, nói dễ nghe thì là “tràn trề chính khí”, kỳ thực chính là “đấu đá lung tung”, bởi vậy còn có một biệt hiệu là “phái chó hoang”, người trong phái đều là hòa thượng đầu trọc, đừng nói nữ đệ tử, ngay cả trứng gà cũng không nở ra gà mái, đệ tử mới đột nhiên thấy một thiếu nữ, còn là một tiểu cô nương xinh đẹp thì ngẩn người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Vị sư huynh bên cạnh vội vã kéo hắn qua một bên, cung kính lễ độ nói với thiếu nữ nọ:

- Chu sư tỷ, xin lỗi.

Thiếu nữ nhìn hắn, khẽ gật đầu, những người khác ở đây nghe được động tĩnh, thấy là nàng thì đều cực kỳ ăn ý nhường ra một con đường. Lý công tử đang hướng dẫn võ nghệ ngẩng đầu nhìn nàng, tức khắc nở nụ cười quen thuộc, chào hỏi:

- A Phỉ, tới làm hai chiêu chứ?

Thiếu nữ hờ hững làm ngơ, xem Lý công tử như không khí, không ngẩng đầu lên vội vã rời đi.

- Chu… A Phỉ? Chu Phỉ?

Đệ tử mới vô thức nhìn theo nàng, nhỏ giọng nói:

- Tỷ ấy chính là…

- À.

Sư huynh bên cạnh gật gù rồi nhắc nhở tiểu sư đệ mới nhập môn:

- Chu sư tỷ không tốt tính mấy đâu, sau này đệ gặp tỷ ấy phải khách sáo một tí… Có điều tỷ ấy không nhập bọn với chúng ta, cơ hội được gặp tỷ ấy cũng không nhiều.

Với một cô nương xinh đẹp mà nói, tính tình hơi kém cũng không tính là khuyết điểm gì, đệ tử mới nghe xong không hề để bụng, ngược lại tò mò hỏi:

- Lý sư huynh là cháu của đại đương gia, Chu sư tỷ là hòn ngọc quý trên tay đại đương gia, chắc hẳn võ công họ học được đều kế thừa cùng một mạch, lúc nãy sư huynh nói Lý sư huynh là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ chúng ta, vậy huynh ấy giỏi hơn Chu sư tỷ ư?

- Đệ cũng biết tỷ ấy là hòn ngọc quý trên tay đại đương gia, chúng ta nâng niu còn không kịp, ai lại rảnh rỗi ra tay với tỷ ấy?

Sư huynh hờ hững trả lời một câu rồi lập tức chuyển sự chú ý vào sân, nóng lòng muốn thử:

- Cơ hội hôm nay hiếm có, huynh cũng xin Lý sư huynh chỉ giáo vài chiêu.

“Hòn ngọc quý trên tay” mà hắn nói – Chu Phỉ bỏ lại sự náo nhiệt sau lưng, một mình qua ba trạm gác, đến tiểu viện của đại đương gia 48 trại – Lý Cẩn Dung.

Vừa vào cửa chỉ thấy Lý Cẩn Dung đứng chắp tay đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm một sợi roi to cỡ ngón tay cái. Ánh mắt Chu Phỉ hơi dừng lại trên sợi roi ấy, nàng mở miệng định gọi “mẹ” thì nghe Lý Cẩn Dung lạnh lùng cất tiếng:

- Quỳ xuống.

Chu Phỉ cau mày, quả quyết nuốt chữ “mẹ” kia vào bụng, sau đó lẳng lặng vào trong viện, hất vạt áo lên, nghiêm chỉnh quỳ xuống.

Nàng chưa quỳ ổn định, Lý Cẩn Dung chợt quay đầu quất một roi vào người nàng. Mí mắt Chu Phỉ nhanh chóng run lên, nàng cắn răng giữ tiếng rên bất ngờ kia trong miệng, ngẩng đầu.

- Thứ khốn nạn, quỳ đàng hoàng cho tao!

Lý Cẩn Dung gầm lên:

- Mày ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người thì thôi, thủ đoạn lại còn đê tiện như thế! Tao dạy mày võ công là để mày làm mấy chuyện này hả?

Chu Phỉ mặt không đổi sắc nhưng giọng điệu rất ương bướng hỏi lại:

- Con làm sao?

Lý Cẩn Dung nghĩ tới những chuyện xấu xa mà đứa khốn nạn này làm thì hai huyệt thái dương nhảy lên, bà chỉ vào mũi Chu Phỉ mà mắng:

- Thiên địa quân thân sư (1), Tôn tiên sinh là lão sư tao mời tới cho mày, ngày đầu tiên đi học mày đã dám bất kính với tiên sinh, đợi sau này lông cánh mày cứng cáp rồi thì có phải ngay cả cha mẹ cũng vứt luôn không?

(1) Thứ tự từ cao tới thấp: trời, đất, vua, người thân, thầy giáo.

Chu Phỉ không chút nghĩ ngợi cãi lại:

- Lão già đó lên lớp toàn nói bậy, hại con cháu người ta, con không tát vào mặt lão là nhẹ lắm rồi!

Lời nàng còn chưa dứt, Lý Cẩn Dung đã cho nàng một bạt tai trước:

- Mày muốn tát ai?

Lý Cẩn Dung ra tay ác độc, Chu Phỉ không tự chủ nghiêng người qua một bên, cảm thấy da mặt mình giống như bị tróc ra một lớp, màng nhĩ ong ong cả lên, răng cắn vào lưỡi, miệng tanh đầy mùi máu.

- Tiên sinh chẳng qua chỉ quở mày vài câu, mày đẩy tiên sinh ngay tại chỗ chưa tính, đêm hôm khuya khoắt còn đánh ngất người ta trói lại, cởi y phục nhét vào miệng rồi treo lên cả đêm, nếu hôm nay người đi tuần núi không phát hiện sớm thì ông ấy còn sống nổi sao?

Chu Phỉ đang định mở miệng phân bua, nào ngờ Lý Cẩn Dung càng nói càng giận, giơ tay quất mạnh một roi, cả y phục và da thịt sau lưng nàng lập tức nứt ra một vệt máu, roi gãy.

Lần này bà thật sự đánh rất tàn nhẫn, Chu Phỉ mặt không đổi sắc, hung tợn nhìn bà, rít ra một câu từ kẽ răng:

- Chưa chết là hời cho lão!

Lý Cẩn Dung suýt đánh nàng ngã nhào, đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân vang lên, người tới không hề che giấu tiếng bước chân yếu ớt, hình như không phải người luyện võ, dọc đường còn kèm theo vài tiếng ho khan. Lý đại đương gia nghe tiếng ho quen thuộc ấy, vẻ mặt bỗng khựng lại, bà hít sâu một hơi, thu lại vẻ mặt hung thần ác sát của mình, có chút bất đắc dĩ quay đầu hỏi người nọ:

- Kẻ ranh nào kinh động đến chàng?

Một nam tử vóc người cao lớn chầm chậm bước tới, ngoại hình cực kỳ nho nhã, hơi võ vàng vì bệnh, mặc một bộ trường bào văn sĩ màu xanh ngọc làm tôn lên đôi gò má ngày càng không còn chút máu, trông ông tuổi tác không nhỏ nhưng từng cử chỉ đều toát lên phong thái ngời ngời.

Ông chính là phụ thân của Chu Phỉ, Chu Dĩ Đường.

Chu Dĩ Đường vừa nghe nói vợ mình lại đánh con liền vội vàng chạy tới, cúi đầu nhìn tấm lưng lộ ra và khuôn mặt sưng của Chu Phỉ thì đau lòng suýt rơi nước mắt. Nhưng nha đầu này vốn đã vô cùng ngang ngược khó bảo, không dễ dạy dỗ, nếu để con bé biết mình có chỗ dựa thì sau này sẽ càng ỷ lại không hề sợ hãi. Chu Dĩ Đường không tiện công khai che chở Chu Phỉ, ông dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Cẩn Dung, bước lên trước tách hai mẫu tử ra, trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Chu Phỉ là con lừa ngoan cố, lúc cáu kỉnh thì dù mẹ nàng có nhún nhường như con quay, nàng cũng dám mặt sưng mày sỉa chống đối, nghe cha nàng nói thì chỉ im lặng cúi đầu.

Lý Cẩn Dung ở bên cạnh cười lạnh:

- Ta thấy tiểu súc sinh này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu.

Chu Dĩ Đường vung tay, cúi đầu hỏi Chu Phỉ:

- Cha nghe nói ngày đầu tiên đi học, con đã gây sự với Tôn tiên sinh, là vì chuyện gì? Ông ấy đã giảng cái gì?

Chu Phỉ vẻ mặt thản nhiên quỳ ở đó.

Chu Dĩ Đường thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Nói cho cha biết có được không?

Chu Phỉ đại khái là người thích mềm không thích cứng, nghe câu này, vẻ mặt sưng sỉa ương bướng cuối cùng cũng hơi dao động, không tình nguyện nói:

- “Nữ tứ thư”.

Lý Cẩn Dung sững sờ.

Chu Dĩ Đường nói:

- Ồ, “Nữ tứ thư”___ông ấy giảng cho con phần nào trong “Nữ tứ thư”?

Chu Phỉ tức giận nói:

- Nữ giới.

Chu Dĩ Đường lại nhìn Lý Cẩn Dung, bà không ngờ mình lại tìm về một tiên sinh không đáng tin như vậy, không còn gì để nói, lúng túng cúi đầu sờ mũi.

“Nữ giới” đúng là không có gì hiếm lạ, các đại gia khuê tú đa phần đều đã đọc qua, nhưng Chu Phỉ lại không phải là đại gia khuê tú gì. 48 trại ở Thục Sơn chiếm núi dựng cờ, thứ buôn bán chính là đánh đánh giết giết không cần vốn____cũng tức là đại thổ phỉ mà Bắc đô “ngự tứ thân phong”.

Vào hang ổ thổ phỉ giảng “Nữ giới” cho tiểu thổ phỉ?

Vị Tôn tiên sinh này rất biết suy nghĩ.

- Theo cha nói chuyện một chút nào.

Chu Dĩ Đường nói với Chu Phỉ rồi lại quay đầu ho khan hai tiếng:

- Đứng dậy đi.

Lý Cẩn Dung không ý kiến gì với ông, nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Vào phòng mà nói, chàng bệnh vẫn chưa khỏe, đừng ra ngoài hứng gió.

Chu Dĩ Đường nắm tay bà bóp nhẹ, Lý đại đương gia hiểu ý, hơi miễn cưỡng gật đầu nói:

- Thôi được, phụ tử hai người nói chuyện đi, ta đi xem vị Tôn tiên sinh kia.

Chu Phỉ cố sức đứng dậy, thái dương đau toát mồ hôi hột, mắt mũi kèm nhèm trừng Lý Cẩn Dung, sống dở chết dở nói:

- Đại đương gia đi thong thả.

Thái độ Lý Cẩn Dung mới hòa hoãn chút mà con nhóc không biết sống chết này lại dám khiêu khích tiếp, chân mày bà lập tức dựng đứng, sắp phát tác.

Chu Dĩ Đường sợ hai người họ lại bắt đầu sinh sự, bèn vội vã ho một tràng dài, lửa giận của Lý Cẩn Dung bị ông ép trở về, ánh mắt như đao quét qua người Chu Phỉ, bà cười lạnh chỉ tay vào nàng, không thấy cho đỡ chướng mắt xoay người sải bước rời đi.