Cho tới tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại Cận Yên Li vẫn thấy sợ hãi, lúc đấy gặp đứa nhỏ kia thì liền lao ra, kết quả lại khiến bản thân bị dọa chết khiếp.

Thời điểm tới bệnh viện, ba người đàn ông đều sốt ruột không yên, cuối cùng kiểm tra ra là xương bánh chè bị gãy lệch vị trí, cần làm giải phẫu. Phần ngoài bị cọ rớt một bộ phận nên máu mới chảy nhiều như thế.

Sau khi làm giải phẫu, bác sĩ đề nghị sử dụng thuốc Đông y, sử dụng ít chất k1ch thích sẽ không để lại di chứng, ít nhất sau một tháng mới có thể bắt đầu chậm rãi xuống giường đi lại, hơn nữa, một ngày không được vận động thời gian quá dài.

Cho nên mấy ngày nay Cận Yên Li chỉ có thể ngốc ở trên giường, đi WC cũng đều nhờ trợ lý chăm sóc đặc biệt ôm đi.

Khi Hà Dĩ Thâm tiến vào, Cận Yên Li đang nhìn lá rụng tung bay ngoài cửa sổ, mùa đông sắp tới rồi.

Hà Dĩ Thâm cũng không quấy rầy cô, chỉ đứng ở cạnh cửa nhìn hình ảnh an tĩnh bình yên này.

Cận Yên Li không phải là kiểu đẹp khiến người ta kinh diễm, nhưng đôi mắt của cô rất có hồn, như là dòng suối trong xanh, có chất chứa sinh cơ, lại như là chiếc gương thông thấu, có thể làm người ta thấy rõ chính mình. Hơn nữa, một thân khí chất của cô cũng khiến nhiều người không rời được tầm mắt, mỗi khi ở xung quanh cô sẽ tự giác mà an tĩnh lại tâm tình.

Nhìn cô tại giờ phút này, sẽ khiến người ta liên tưởng đến năm tháng an bình.

Trong lòng Hà Dĩ Thâm khẽ run, đi về phía cô.

Cận Yên Li nghe được tiếng bước chân quay đầu sang, thấy là anh, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.

Anh ngồi xuống mép giường:" Hôm nay thấy thế nào rồi?"

"Không còn đau nữa."

Nói liền muốn động chân, Hà Dĩ Thâm vội vàng ngăn lại, cô ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhẹ giọng nói:" Chỉ là cảm giác thuốc của bác sĩ Tuân ngày càng đắng."

Cô nói bác sĩ Tuân chính là vị bác sĩ lớn tuổi nhất, giàu kinh nghiệm về trung y nhất trong bệnh viện.

Thấy cô không lộn xộn nữa, Hà Dĩ Thâm thu tay:" Thuốc đắng dã tật. Nhưng mà, hóa ra em cũng sẽ sợ gì đó."

Ngữ khí giống như phát hiện ra cái gì đó rất đáng ngạc nhiên.

Cận Yên Li bật cười:" Chỉ cần là con người, sao lại không sợ cái gì?"

"Cũng phải, chỉ là..."

Khi em ở trước mặt anh, dường như vẫn luôn là bộ dáng không sợ hãi bất kì điều gì.

"Cái gì?"

"Không có gì." Hà Dĩ Thâm lắc đầu, không hề rối rắm vấn đề này nữa.

"... Nga." Cận Yên Li chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.

" Đây là sách mua cho em." Anh đưa cho cô một cái túi:" Nhìn xem có phải mấy cuốn em muốn không?"

"Để em coi nào." Cận Yên Li nhận lấy, xem xét một chút:" Tốt nghiệp lâu rồi, đã quên mất một ít kiến thức chuyên môn. Lúc sinh viên hỏi em mấy vấn đề, em đều phải nghĩ một lúc lâu xem nên giải thích như thế nào cho tốt."

Hà Dĩ Thâm không để bụng:" Nhớ không nổi cũng là bình thường, cũng qua nhiều năm như vậy."

Tay đang đổ nước dừng một chút, đúng vậy, đã nhiều năm như vậy.

Anh nhìn về phía cô, trong lòng có chút mềm mại.

Nhiều năm như vậy, vẫn là cô luôn ở bên cạnh anh.

Rút quyển sách trên tay cô ra, Hà Dĩ Thâm đưa nước cho cô, thuận tay mở TV.

"... Khoảng thời gian trước, tại đường XX phát sinh một vụ tai nạn xe cộ đã khiến nhiều người chú ý. Nguyên nhân là vì một cô gái đã hi sinh quên mình cứu một đứa bé..." Trong TV đang phát đoạn băng ghi hình ngày hôm đó:"... Từ những gì chúng ta nhìn thấy, lúc ấy cô gái này cách đứa bé cũng không gần, nhưng cô lại dứt khoát chạy đến. Sau khi sự việc phát sinh, cô gái được đưa vào bệnh viện, căn cứ hiện trường vết máu cùng sự miêu tả lại từ phía quần chúng thì thương thế của cô gái đó cũng không nhẹ, hi vọng cô ấy có thể sớm ngày bình phục, cũng hi vọng..."

Cận Yên Li cảm giác không tốt, giương mắt nhìn Hà Dĩ Thâm, chỉ thấy sắc mặt của anh đã trầm xuống.

Cô có chút chột dạ, lại có chút ủy khuất, nắm lấy ống tay áo anh:" Dĩ Thâm, em xin lỗi..."

Ngụ ý, anh không thể lại tức giận.

Hà Dĩ Thâm còn có thể nói cái gì?

Anh thực sự tức giận vì cô không màng an nguy của chính mình mà hành động như vậy, nhưng tổng không thể coi như không biết gì.

"Học tỷ, chúng em tới xem..." Cửa phòng bệnh vang lên một giọng nói tràn đầy sức sống, tiếp theo đó cửa bị đẩy ra.

Nhóm người nhanh chóng chui vào thì bắt gặp đến hoàn cảnh hiện tại của hai người, đều tự động ngậm miệng.

Trong trường hợp có người ngoài, Hà Dĩ Thâm luôn luôn là bộ dạng có lễ lại xa cách.

Anh đứng lên, hướng mấy người hơi hơi gật đầu: "Chào mọi người."

Mấy đứa nhỏ rõ ràng bị dọa đến: "......(⊙o⊙)!......"

Không phải nói học tỉ không có bạn trai sao?!

"Mọi người tới chơi?" Cận Yên Li dịu dàng cười.

Bởi vì Cận Yên Li tốt nghiệp tại đại học C, lại nhìn tuổi tác không quá chênh lệch nên học sinh đều gọi cô là "Học tỉ" mà không phải cách gọi đầy khoảng cách "Giảng viên" hoặc là "Cô giáo".

Đội ngũ rốt cuộc cũng phản ứng lại:" A.... Học tỉ đã khỏe hơn chưa?"

"Tôi khá hơn nhiều rồi, hôm nay mọi người không có khóa sao?"

" Anh đi ra ngoài chút, mọi người nói chuyện đi." Hà Dĩ Thâm cũng phát hiện bọn họ không được tự nhiên, quyết định nhường lại không gian.

Đợi anh rời khỏi đây, vài người mới ríu rít nói bản thân là rút chút thời gian rảnh đến đây, bọn họ là ban đại diện cho lớp, rất đáng tự hào này nọ...

Bởi vì còn có khóa, không ở lại lâu được, bọn họ an ủi Cận Yên Li xong liền rời đi.

Nhìn đến Hà Dĩ Thâm đang đứng ở hành lang, ngươi đẩy ta đẩy, cuối cùng lớp trưởng bị đẩy ra.

Lớp trưởng là một cô gái tóc ngắn, chỉ thấy cô đi đến trước mặt Hà Dĩ Thâm, cúi người thật sâu một cái:" Sư công, nhờ anh chiếu cố thật tốt cho học tỉ."

Sau đó vài người liền tung tăng chạy.

Hà Dĩ Sâm:...

Tới thăm người bệnh, Hướng Hằng cùng lão Viên:"... Sư công.... Phốc.... HAHAHAHAHAH..."