Thành phố A có một ngôi chùa rất nổi tiếng, dù Hà Dĩ Thâm và Cận Yên Li đã sống ở đây nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa có đi qua lần nào. Người trước là theo chủ nghĩa vô thần, cũng không có thời gian, còn người sau lại là vô duyên với Phật.

Cho nên vốn dĩ Cận ba và Cận mẹ muốn đi cầu phúc liền lôi kéo hai người bọn họ cùng đi bái Phật luôn.

Đến chùa miếu đều là những người có tâm thành kính, Hà Dĩ Thâm và Cận Yên Li nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ ở phía sau chùa, Cận ba và Cận mẹ nói bọn họ tâm không thành nên đuổi họ ra ngoài. 

Nơi có hương khói cường thịnh dường như thật có chút khác biệt, Cận Yên Li cảm giác hít thở bầu không khí ở nơi này thực sự có thể khiến tâm tư con người ta yên lặng xuống, nhưng mà, có lẽ càng là vì người bên cạnh nhiều hơn.

Quá trình ba mẹ tiếp nhận Dĩ Thâm so với dự đoán của cô đơn giản hơn rất nhiều, đều là người mà cô yêu thương, cô cũng không muốn phải làm ra điều gì khiến bất kì bên nào chịu tổn thương. 

Phía trước là một cây cổ thụ cao lớn, gọi là cây ước nguyện, trên tay treo rất nhiều dải lụa đỏ dùng để cầu nguyện. Hà Dĩ Thâm nhìn xem người bên cạnh, rồi đi về phía dưới tàng cây.

Trên bàn đặt bút mực cùng dải lụa đỏ chưa viết gì, anh cầm bút lên, hạ từng nét một xuống dải lụa đỏ xinh đẹp, viết lên tên của cô.

Từ nay về sau, em sẽ là mong muốn suốt đời này của anh.

Anh sẽ ngẫu nhiên cảm giác được sự bất an của cô, đành phải dùng càng nhiều hành động để khiến cô an tâm, cho dù chỉ là loại phương thức hư vô mờ mịt như thế này.

Cận Yên Li nhìn một màn này, cảm giác trái tim lại tràn đầy chua xót. Cô biết anh không tin này đó, nhưng anh lại có thể vì cô mà làm được loại sự tình như vậy.

Cận Yên Li tiến lên, từ phía sau ôm lấy anh. Có phải chờ đợi cùng trả giá thêm cũng đều là đáng giá, chỉ cần người đó là Hà Dĩ Thâm, vậy thì toàn bộ đều đáng giá. 

Thời điểm tiễn ba mẹ vào buổi tối, kì thật Cận Yên Li có phần lưu luyến, nhưng vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là đến xem cô một chút, trong nhà còn có việc, nên không tính toán ở lại lâu.

Sân bay.

Cận mẹ lôi kéo tay con gái, chê cười nói:" Như thế nào? Tất cả tâm tư đều đặt tại trên người người khác, hiện tại còn biết luyến tiếc?"

Cận Yên Li tự biết mình đuối lí, đành phải làm nũng:" Mẹ ~"

"Được rồi được rồi, xem như mẹ sợ con." Cận mẹ trừng cô một cái, lại từ trong túi xách lấy ra hai cái túi gấm:" Đây là bùa bình an mẹ và ba mua trong chùa ngày hôm qua cho các con, chúng ta không có ở bên cạnh hai đứa, con lại là người chỉ biết nói chuyện tốt, giấu diếm chuyện xấu, cần phải chăm sóc mình cho tốt, biết không?"

Cận Yên Li nhận lấy, trong lòng ấm áp, càng thêm lưu luyến ba mẹ. Hà Dĩ Thâm không nghĩ tới hai vị lão nhân đi chùa một chuyến và vì cầu thứ này, còn có một phần cho anh. Một cái túi gấm nho nhỏ, lại chịu tải một phần tình cảm chân thành đến vậy, anh trân trọng tiếp nhận, cảm giác lòng bàn tay nóng lên. 

Ông bà từ chỗ Yên Li biết được anh mồ côi từ bé, tuy được hàng xóm thu dưỡng, nhưng sợ rằng nhiều năm nay trôi qua cũng không được như ý. Cận ba nhìn cái người đã bắt cóc mất con gái của mình, trong lòng thở dài một hơi, ông vỗ vỗ bả vai Hà Dĩ Thâm:" Cậu là người có trách nhiệm, tôi đem Yên Li giao cho cậu."

Hà Dĩ Thâm gật đầu:" Bác trai yên tâm, con sẽ tuyệt đối không để Yên Li chịu ủy khuất."

Cận ba gật gật đầu, Cận mẹ giữ chặt tay anh:" Đứa nhỏ tốt, có rảnh thì tới nhà hai bác chơi." 

"Vâng, con nhất định sẽ dành thời gian tới thăm hỏi một chuyến."

Quen biết anh lâu như vậy, lại đem toàn tâm toàn ý đặt ở trên người anh, làm sao mà Cận Yên Li không nhìn ra được hiện tại anh có hơi khẩn trương cùng xúc động. Nhẹ nhàng cầm tay anh, cô cười nhẹ, hướng mẹ ghen tị nói:" Trái một câu "Dĩ Thâm", phải một câu "đứa nhỏ tốt", như thế nào cảm thấy mẹ không còn yêu con nữa đâu?" 

Cận mẹ quả thực không muốn trả lời lại cô, trừng liếc mắt một cái xoay người rời đi. Cận ba vẫy vẫy tay với bọn họ, đuổi kịp bước chân của vợ.

Cận Yên Li le lưỡi, ở phía sau ba mẹ phất phất tay.

" Bác trai và bác gái rất yêu thương em." Thanh âm Hà Dĩ Thâm có chút chát.

Cận Yên Li nắm chặt tay anh:" Bọn họ cũng sẽ thực yêu thương anh."

"Đúng vậy." Thanh âm Hà Dĩ Thâm sáng sủa lại, cười:" Anh biết."

Cận Yên Li lại bị nụ cười của anh làm chói mắt:" Dĩ Thâm, về sau cười nhiều như vậy đi." Nụ cười vui vẻ, hạnh phúc.

Hà Dĩ Thâm bật cười, đem cô kéo vào trong lồng nguc, dùng trán của mình tựa lên trán của cô:" Được."

Hết thảy cười vui và cảm động này, cùng tất cả tình yêu tốt đẹp ấy, đều là bởi vì em. Là em đem chúng tới thế giới của anh, anh phải cảm ơn em như thế nào đây, người mà anh yêu nhất —— Yên Li.