Cách đó không xa, trên quảng trường đang châm ngòi pháo hoa, tràn ngập sắc màu rực rỡ.

Những đứa trẻ cầm đồ chơi trong tay, vây quanh người lớn vui mừng khôn xiết, thời điểm giao thừa luôn làm cho con người ta thấy hưng phấn.

Cận Yên Li đứng trước cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm pháo hoa nở rộ, ánh mắt lại không có tiêu cự.

Trên vai nhiều thêm một kiện áo choàng, cô quay đầu lại, là mẹ với nụ cười ôn nhu.

"Mẹ, dì Chu đi rồi sao?"

"Ân." Cận mẹ đặt tay của con gái vào trong tay của chính mình, lúc này mới nói:" Kì thật mẹ nhìn ra được, đứa nhỏ tiểu Khải kia đối với con có ý, con..."

Chu Phụng Khải, miễn cưỡng xem như trúc mã của cô.

Cận Yên Li có chút bất đắc dĩ:"Mẹ~"

"Ai, ngươi đứa nhỏ này, vì sao trên phương diện tình cảm lại không có tâm nhãn như vậy chứ? Qua đêm nay con đều hai mươi sáu, còn muốn vì cậu ta thủ mấy năm nữa?"

Đối với vấn đề của mẹ, Cận Yên Li không biết nên trả lời như thế nào. Cô là con gái một, vẫn luôn chịu sự đau sủng của ba mẹ. Bởi vì kiếp trước chưa từng được cảm thụ thân tình như vậy, cho nên cô phá lệ coi trọng. Chuyện về Dĩ Thâm cũng không có giấu diếm ba mẹ, chấp niệm của bản thân, cô rất rõ ràng, chỉ sợ cả đời này cũng không có cách nào buông xuống. Cô cũng không cảm thấy hối hận, nhưng khiến ba mẹ lo lắng lại làm cô thực áy náy.

Cận Yên Li đỡ mẹ ngồi xuống, đem đầu dựa vào vai bà:" Mẹ, con không biết nên nói thế nào mới tốt, có nhiều chuyện thật sự rất kì quái, nhiều năm như vậy, ở trong lòng con cũng chỉ có một mình Hà Dĩ Thâm mà thôi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, chỉ cần thấy anh ấy sống tốt, con liền không cảm thấy khổ. Con biết hai người đau lòng con, nhưng chuyện này con thực sự không có biện pháp. Mẹ, con thật sự rất yêu anh ấy."

Nghe thanh âm mềm mại của con gái, trong lòng Cận mẹ thật ngũ vị tạp trần. Con gái từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng khiến bà lo lắng nhiều. Nhìn cô từ một đứa nhỏ mềm mại, đáng yêu trưởng thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, làm chuyện gì đều gãi đúng chỗ ngứa, không giấu dốt cũng không quá đắn đo, phảng phất đối với chuyện gì cũng không quá hứng thú. Tận đến khi bà nghe từ trong miệng cô được cái tên kia.

Tại thời điểm đưa con gái đi báo danh, bà chỉ đứng ở xa xa nhìn qua người kia một cái.

Biểu tình của con gái khi nghe được hai chữ " Dĩ Thâm", cho tới tận bây giờ, bà đều khắc sâu ấn tượng, đó là sắc thái mà bà chưa từng nhìn thấy trên mặt con gái mình.

Sau đó, trong thanh âm của con gái dần dần mang theo tình ý, trong ánh mắt càng là thứ ánh sáng khiến người ta không cách nào bỏ qua được, bà là vui mừng, bởi vì con gái như vậy càng có sức sống. Nhưng, càng nhiều chính là đau lòng.

Nghĩ như vậy, Cận mẹ thở dài:" Yên Li, mẹ không hiểu biết cậu ta, cho nên không có biện pháp nói với con mấy năm nay có đáng giá hay không. Chỉ là, cả đời con cũng không thể chỉ xoay quanh một người. Nếu quả thật không có cách nào buông, liền lại đi về phía trước một bước, dù sao con đã sớm đứng ở mép vực, nếu trong lòng cậu ta có con, tự nhiên sẽ đau lòng cho những gì con đã trả giá. Nếu trong lòng cậu ta không có con, con của mẹ cần gì phải ép mình cầu toàn như thế?"

Mẹ nói tất cả điều đó đều là vì thương tiếc cô, hốc mắt Cận Yên Li có chút ướt, cô ngẩng đầu cười với mẹ:" Mẹ, lại cho con thời gian hai năm, hai năm sau, con sẽ về nhà bồi mẹ, đến lúc đó mẹ cũng không thể chê con phiền đâu đấy."

Trong mắt con gái hiện lên chấp nhận số mệnh, có thương tâm, lại có rách nát quyết tuyệt, nhưng không hề có can đảm cùng dũng khí tiến tới. Cận mẹ giật giật môi, cuối cùng chỉ nói:"... Đêm nay, chúng ta không đón giao thừa nữa. Con đi nghỉ sớm chút đi..."

Có lẽ, con gái của bà có thể từ bỏ cũng không phải là chuyện gì xấu.

Thế giới náo nhiệt bên ngoài có vẻ càng đối lập với sự lạnh lẽo trong phòng, tiếng chuông hồn hậu vang lên, trên quảng trường mọi người bắt đầu đếm ngược. Cận Yên Li nghĩ nghĩ, cầm lấy di động, một tin nhắn nhanh chóng được gửi đi thành công.

"Dĩ Thâm, chúc mừng năm mới."

Thực mau, bên kia liền có hồi phục.

Cận Yên Li có chút kinh ngạc, bởi vì Hà Dĩ Thâm luôn luôn không có kiên nhẫn đi gửi tin nhắn, không nghĩ lần này lại trả lời nhanh như vậy. Cô nhấn mở, phía dưới tên người nọ là một câu như thế này:

Chúc mừng năm mới, Yên Li.

Cận Yên Li nhìn chằm chằm di dộng một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười.

Cũng tốt, bọn họ vẫn là bạn bè, chờ người nọ trở về từ Mĩ, cô có thể công thành lui thân được rồi.

Dĩ Thâm, khi đó, anh có lẽ sẽ thực hạnh phúc.

Em nghĩ, em cũng sẽ thực hạnh phúc.

Cận Yên Li buông di động, cầm lấy một phần thư mời.

Thật lâu sau, trong phòng vang lên một tiếng thở dài.