"Ai, Dĩ Thâm, mau tới giúp a." Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông cùng quần jean ôm một chồng sách lung lay đi tới, thấy người đàn ông với vẻ đạm mạc xa cách đi từ trong cửa ra thì vội vàng kêu cứu.

Hà Dĩ Thâm thấy thế vội vàng đi qua đỡ lấy chồng sách trong tay cô:" Đều nói em vui vẻ chơi với mấy đứa trẻ là được, nặng như vậy còn nhất quyết cậy mạnh."

Nghe Hà Dĩ Thâm nói, Cận Yên Li không thèm để ý cười cười.

Hà Dĩ Thâm thấy trên trán cô đều đã đổ một tầng mồ hôi, không lí luận thêm nữa, chỉ ôm sách đi vào bên trong.

Cận Yên Li đuổi kịp, vừa đi một bên vừa nghiêng đầu xem anh, chỉ thấy bộ dáng anh thực nhẹ nhàng, đâu có giống chính mình chút nào.

"Ai" Trong mắt cô nhiều thêm chút nghiêm túc:" Xem ra Hướng đại ca nói không sai, em nên rèn luyện thân thể nhiều hơn."

Hà Dĩ Thâm liếc nhìn cô một cái, lắc đầu:" Con gái khỏe mạnh thì tốt rồi, rèn luyện cường tráng như vậy làm cái gì."

Cận Yên Li còn muốn nói gì đó, hiệu trưởng mang theo ý cười đi từ phía trước tới.

"Hà luật sư, Cận tiểu thư, hai năm nay hai người liên tục gửi tới trường chúng tôi nhiều đồ vật như vậy, thật không biết nên cảm tạ hai người thế nào cho phải."

Tiếng phổ thông của hiệu trưởng mang đậm giọng địa phương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai người thường đến nơi này như Cận Yên Li và Hà Dĩ Thâm.

Hà Dĩ Thâm lắc lắc đầu, Cận Yên Li biết anh không phải người nói nhiều, liền cười để anh đi vào trong, còn bản thân nói chuyện thêm một chút với hiệu trưởng.

Ăn một bữa cơm đơn giản cùng bọn nhỏ, Cận Yên Li mang theo giá vẽ đi ra ngọn núi phía sau trường học, nhất thời lại không biết nên vẽ cái gì. Tự hỏi trong chốc lát, suy nghĩ liền phiêu xa.

Thực ra cô không phải là người của thế giới này, bản thân đột ngột phát bệnh tim phải vào bệnh viện, khi tỉnh lại liền trở thành một đứa trẻ mới sinh ra không lâu ở đây.

Kiếp trước cô không cha không mẹ, cho nên phá lệ quý trọng một đời này. Cô vẫn tiếp tục theo đuổi điều mà mình yêu thích nhất, vẽ tranh. Vốn tính toán an ổn sống cùng ba mẹ hết quãng đời còn lại, cho tới khi thi vào đại học C, gặp được anh, còn có người trong lòng kia của anh, cô mới biết được, hóa ra mình đã đi tới thế giới của anh.

Thời điểm đọc sách trước kia, mỗi một lần xem, cô đều vì người đàn ông kinh tài tuyệt diễm (tài hoa kinh người), thâm tình bất hối (yêu không hối hận) này mà đau lòng.

Nói đến cũng kì lạ, bởi vì bệnh tim, cảm xúc cô không nên dễ dàng bị dao động, nhưng chỉ cần nhìn đến chuyện xưa của anh, trong lòng liền không nhịn được nhói đau.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ, có lẽ như vậy cũng không tồi, ít nhất trên đời này còn có một người có thể khiến cô sinh ra những cảm xúc khác biệt như vậy.

Sau đó, cô gặp được anh ở đại học C.

Cận Yên Li không thể nào miêu tả được cảm xúc của chính mình khi nghe được cái tên "Hà Dĩ Thâm" là gì, cô chỉ biết, bản thân dường như đã cách anh, gần thêm một chút. Đồng thời cô cũng biết, ánh nắng duy nhất trong lòng anh, gọi là Triệu Mặc Sênh. 

Sau đó, cô nhìn anh cùng người con gái ấy luyến ái (yêu đương), nhìn đến những sắc thái khác biệt hiện lên trên khuôn mặt anh. Cô vì anh mà vui vẻ, nhưng lại vô cùng chua xót, bởi vì ánh nắng của anh sẽ rời khỏi anh tận thời gian bảy năm.

Rồi cô nhìn anh bởi vì Triệu Mặc Sênh không từ mà biệt biến bản thân thành một người khác. Anh học hút thuốc uống rượu, hoàn toàn không còn phong thái của tài tử đệ nhất khoa luật năm xưa nữa. 

Những ngày tháng đó, anh có bao nhiêu thống khổ, cô cũng thừa nhận bấy nhiêu thống khổ. Nhưng cô không dám đến gần anh, bởi vì cô biết, cả cơ thể anh đã trống không, cô sợ khi tận mắt chứng kiến, anh sẽ chỉ còn là một khối vỏ rỗng biết hô hấp mà thôi. 

Lại sau đó, anh tốt nghiệp, từ chối làm nghiên cứu sinh, đến làm việc tại văn phòng luật sư "Viên Hướng Hà".

Lúc ấy, cô rốt cuộc cũng có dũng khí đi đến trước mặt anh, nói:" Hà Dĩ Thâm, chào anh. Tôi là Cận Yên Li."

"Anh đoán là em ở chỗ này." Giọng nam nhàn nhạt vang lên bên tai khiến Cận Yên Li thoát khỏi suy tư, cô quay đầu nhìn Hà Dĩ Thâm đang chậm rãi đi lên từ dưới sườn núi.

Anh vẫn luôn như vậy, phảng phất như không có một điều gì đó có thể gợi lên hứng thứ từ anh, nhưng ở trước mặt người kia, anh lại có được thật nhiều sắc mặt khác nhau. Bất quá, cô cảm thấy mình cũng đã rất may mắn, có thể trở thành một bằng hữu được anh thừa nhận. 

Cận Yên Li cười cười, trước sau như một ôn nhu.

Sau đó cô xoay người, tiếp tục vẽ lên trên giấy một đường cong. 

Hà Dĩ Thâm nhìn thoáng qua, liền ngồi ở bên cạnh cô. Mấy năm nay dần dần tạo ra thành tựu, cũng bắt đầu bận rộn hơn. Nhưng trong những giấc mộng mỗi đêm khuya, đắm mình giữa nỗi đau đớn triệt nội tâm, sau khi vui sướng bởi thành công, lại là buồn bã mất mát. Anh biết người kia không trở lại, chính mình liền sẽ luôn như vậy, nhưng không có biện pháp, đối với người kia, anh luôn là bất lực.

Có lẽ chỉ có thiên nhiên ở vùng núi như thế này mới có thể khiến cho tâm tình của anh thả lỏng trong chốc lát.

Nghĩ như vậy, Hà Dĩ Thâm nằm xuống, dùng cánh tay che khuất đôi mắt.

Thời điểm tỉnh lại thì đã gần đến hoàng hôn.

Hà Dĩ Thâm lấy cái áo khoác mỏng của nữ khỏi người, đứng lên, nhìn trên giấy vẽ có rất nhiều khuôn mặt tươi cười, anh cũng nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy tâm tình thực tốt.

Chỉ là, cô ấy đâu rồi?

Lúc tìm được Cận Yên Li, cô đang đứng ở dưới một cây bạch quả già, ngửa đầu lên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt chuyên chú, cũng không biết đang nhìn cái gì. 

Anh đi qua, đem áo trong tay khoác lên người cô, cũng ngẩng đầu theo.

Cận Yên Li quay đầu nhìn anh:" Em còn tưởng anh tính ngủ qua đêm trên núi."

Hà Dĩ Thâm cười cười, không để ý đến lời trêu đùa của cô, hỏi:" Đang xem gì?"

Cô ngượng ngùng cười:" Tổ chim, chỉ là đã bị bỏ lại."

Tuy rằng luôn biết hứng thú của cô có chút kì quái, nhưng Hà Dĩ Thâm vẫn lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Cận Yên Li lại ngẩng đầu lên, ngữ khí có chút buồn bã:" Dĩ Thâm, anh có tin trên đời này có cái gì gọi là vĩnh hằng không?"

Vấn đề của cô khiến Hà Dĩ Thâm ngẩn ra, nghĩ đến bản thân cũng từng hi vọng vào vĩnh hằng, trái tim ngập tràn đau đớn.

Anh nhắm mắt lại, lẩm bẩm:" Anh cũng không biết."

"Như vậy a." Cận Yên Li vẫn ngửa đầu như cũ, thong thả mà kết luận:" Em tin tưởng là có."

Cô quay đầu, nhìn anh, lặp lại:" Em thực sự tin, nhất định sẽ có."

"Nga?" Hà Dĩ Thâm mở mắt ra, có vài phần hứng thú hỏi cô:" Là cái gì."

Cô lại lắc đầu, trong mắt hiện lên chút gì đó anh xem không hiểu:" Không thể nói cho anh."

Dứt lời, Cận Yên Li xoay người:" Không còn sớm, chúng ta nên xuống núi."

Cô không nói, Hà Dĩ Thâm tự nhiên sẽ không theo đuổi đến cùng. Chỉ đuổi kịp, cầm giá vẽ trong tay cô, hướng chân núi đi đến.

Sắc màu ấm áp của ánh nắng chiều khiến chân trời nhiễm ra một mảnh phong cảnh, cô cùng anh, một trước một sau men theo con đường nhỏ đi xuống núi.

Cận Yên Li cảm thấy thực tốt, có lẽ, tâm tình của Dĩ Thâm cũng không tồi, cô nghĩ như vậy.