Sổ sách của Chu tri phủ trong sạch như nước, trật tự rõ ràng dễ hiểu. Tô công tử và Bùi Kỳ Tuyên kiểm tra cả ba lần vẫn khẳng định là sổ sách vô cùng khớp, cuối cùng cho ta một kết luận —— Chu Vân Đường chắc chắn là một thanh quan.

Lúc đó lão tử và Phù Khanh Thư đang lượn vòng vòng ngoài đường. Đi mấy con đường, vào mười mấy quán trà uống mấy chục chén trà. Tai ong ong toàn mấy lời ca tụng công đức Chu tri phủ yêu dân như con, nghe xong nội tâm vô cùng buồn bực. Có là dưa hấu vỏ cũng phải có vết sứt sẹo, thế mà vị Lưu tri phủ này lại thanh minh đến mức trắng sạch không tỳ vết, khiến khâm sai đại nhân là ta thấy rất là trống trải cô đơn. Ta nói, “Thôi dẹp đi, về kinh bảo hoàng thượng ban cho Chu tri phủ cái huy chương thanh quan, coi như chúng ta thay quan trường phát hiện tấm gương tiêu biểu cấp quốc gia đi.” Bớt một chuyện phải lo, không gây khó dễ cho người ta nữa.

Ở phủ nha nghe Chu tri phủ báo cáo công tác xong, ta nói, “Mặt hàng dệt may của Lưỡng Giang ở Huy Châu đã giải quyết xong, cần bổ sung cũng đã bổ sung. Hôm nay và ngày mai bổn vương cùng tiểu hầu gia sẽ đi thăm thú một chút, hai ngày sau về kinh phục mệnh.” Chu tri phủ theo lễ nghi hỏi một câu rất hiển nhiên, “Thiên tuế cùng tiểu hầu gia muốn đi nơi nào ngắm cảnh? Ty chức sẽ an bài thỏa đáng.”

Ngón tay ta gõ lên mặt bàn, “Chu tri phủ công sự làm trọng. Bổn vương tự mình đi quanh quanh là được rồi. Vi hành vốn không muốn nhiễu dân, huống chi quan phủ phô chương rườm rà thì khó mà tận hứng. Bổn vương muốn đi Tô viên xem một chút, dạo một vòng rồi đi.”

Chu tri phủ nghe đến hai chữ ‘Tô viên’, ngẩng đầu liếc ta một cái. Im bặt. Ngón tay ta lại gõ lên mặt bàn một lúc, đấy là tại ngươi không nói nhá.

Chu tri phủ thu xếp cơm trưa, nộm tai lợn đổi thành rau trộn trứng muối, còn lại là như cũ. Cuối tiệc Chu tri phủ còn chỉ vào một khối đá giữa hoa viên kể một điển cố trợ hứng, “Tảng đá này gọi là Thiên võng thạch, là di vật của tiền triều. Khi đó nhậm chức tri phủ Dương Châu là Cao Công, thế tử của quận vương trong triều cấu kết với quan thương cưỡng ép dân nữ, gây hại một phương. Ngày nào cũng phải một hồi kiện đến Cao Công, Cao Công muốn trị tội mà lại bị quan trên ép xuống phải tha. Cao Công than rằng: “Địa võng đã thoát, thiên võng có lọt?”, lời chưa dứt, thế tử ở trong đình lảo đảo ngã, đập phải khối đá này, tắt thở mà chết.”

Lời Chu tri phủ nói ý nghĩa sâu xa, ta không khỏi cảm khái theo, “Vậy mới nói no chết không trách ngã chết không than, chỉ oán tự mình xui xẻo thôi. Sống chết có số.”

Chu tri phủ rõ ràng có chút thành kiến với tiểu vương gia, không ngờ lão tử mở miệng lại có thể cho ra cách lý giải sâu xa như thế, mặt quan tài biến thành chăn mỏng phất phơ, vừa run rẩy vừa nhăn nhíu, lại không thể không nói đúng lương tâm, “Vương gia giải thích độc đáo, ti chức khâm phục không thôi.”

Phù Khanh Thư nói, “Kiến thức của Thái vương gia luôn luôn không tầm thường, tuy hằng ngày đều bộc lộ nhưng vẫn còn tồn kho nhiều vô số.” Thật biết nói đùa, Phù tiểu hầu gia đúng là càng ngày càng khiến cho người ta thích.

Rời phủ nha lúc mặt trời đã lên đến đỉnh, ta quệt mồ hôi hỏi Phù Khanh Thư, “Còn cố được không? Cố được thì cả nhà đảo qua Tô Viên một chút.”

Phù tiểu hầu gia lấy khăn tay chấm mồ hôi rồi nói, “Ta quay về khách điếm nghỉ ngơi được rồi, vương gia đi cùng Tô Diễn Chi đi.”

Ta nói, “Tô công tử sợ là không tiện.” Phù Khanh Thư nói, “Nếu là chuyện của Tô gia, vậy đi cùng vị Bùi công tử kia cũng tốt. Thái vương gia lần trước đến Huy Châu nghe nói cũng dắt theo Bùi công tử của quý phủ. Đúng lúc cùng Bùi Kỳ Tuyên dùng trà ở trà lâu đã gặp Tô Diễn Chi.” Chuyện này đương sự là ta thực sự là không hiểu. Chuyện phong lưu của tiểu vương gia sao lại truyền đi xa thế cơ chứ.

Ta nói, “Lộn về khách điếm cũng phiền toái, cùng anh em đi một chuyến đi, coi như ta thiếu ngươi một nhân tình, đợi về mời ngươi uống rượu.”

Sai Tiểu Thuận và Mặc Dư quay về khách điếm, ta và Phù tiểu hầu gia thuê hai cỗ kiệu đi đến Tô viên.

Tô viên nằm nép sát ven Tây Hồ, dẫn nước hồ vào trong sân, đào ra một dòng chảy nhân tạo. Bởi vậy đi vào Tô Viên còn có thể qua đường thuỷ. Đường thuỷ đường bộ đều dùng được, nghe nói là chủ ý của chính Tô nhị gia. Hoàng đế đề bốn chữ vô tích sự to lù lù: [Xảo đoạt thiên công]. Cặp câu đối trên chiếc đình bằng gỗ đàn hương lại do Tô nhị gia tự tay viết [Tiểu sơn hàm nhật viễn, nhất thuỷ vọng nguyệt thanh.]* Phù Khanh Thư bảo Tô nhị gia viết theo lối vương tuần thực sự rất khí khái. Trên cửa thư phòng là chữ của Tô Diễn Chi: [Kinh thư tòng lai hàn tuế, văn chương bổn tự lưu sinh.]* Phù Khanh Thư nói, “Tô công tử của quý phủ quả là một tấm gương mẫu mực.
  • Tiểu sơn hàm nhật viễn, nhất thuỷ vọng nguyệt thanh: Núi nhỏ ngậm giấu mặt trời, dòng nước trông theo trăng sáng.
  • Kinh thư tòng lai hàn tuế, văn chương bổn tự lưu sinh: kinh thư tiếp thu chẳng được bao, văn vẻ giữ lại cho riêng mình.
Bước vào vườn, vòng ra cửa sau. Trời đã về chiều, trở về khách điếm. Bùi Kỳ Tuyên nói, “Không ngờ Chu tri phủ lần này lại hào phóng mời vương gia uống rượu đến hoàng hôn.” Ta nhấc chén trà lên nhấp hai ngụm, “Chu tri phủ? Tai lợn còn ngại sang quá nên đổi sang trứng muối rồi. Chu tri phủ là thanh quan, tất nhiên là phải vô cùng tiết kiệm.”

Ta lại dốc thêm hai ngụm trà, trong phòng chẳng ai hưởng ứng lời nói của ta. Bùi Kỳ Tuyên đong đưa cây quạt, Tô công tử uống trà, Tiểu Thuận Tiểu Toàn cúi đầu quệt mồ hôi. Ta lắc lắc chén trà không, “Tuy nhiên loại trà Chu tri phủ mời ta đúng là hiếm thấy, tên gọi ngân câu.”

Tiểu Thuận Tiểu toàn đột nhiên quỳ mọp xuống, “Vương~~ Vương gia … Nô tài, nô tài cáo lui …”

Ta đưa tay sờ sờ mũi, nãy giờ lão tử có làm cái gì khó lường đâu ta. Bùi Kỳ Tuyên nâng quạt chống cằm, liếc ta cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Tô công tử tiếp tục uống trà.

Ta nợ Phù Khanh Thư một bữa cơm, vốn muốn mọi người cùng đi cho náo nhiệt, Tô công tử hơi mệt, đi ngủ trước. Bùi Kỳ Tuyên cùng Phù tiểu hầu gia có chút ân oán cũ, không tiện chạm mặt. Dứt khoát quăng Tiểu Thuận Tiểu Toàn ở nhà chăm sóc, ta đi đặt một nhã gian tại tửu lầu trên phố.

Hai người uống rượu cũng chẳng thú vị gì. Ta càu nhàu với chén rượu, “Ít người quạnh quẽ, nhiều người phiền toái.”

“Nhiều người khó đỡ. Ngươi cũng vậy mà bọn hắn cũng vậy. Ruột gan chả biết quằn quéo bao nhiêu vòng. Đoán không nổi. Cứ nghĩ phụ nữ khó chiều, thì ra đàn ông cũng khó chăm. Ngươi nói xem mọi người đều quen biết cả, có gì mà không mở lòng được chứ?”

Phù tiểu hầu gia mặt không biến sắc, ngồi yên dùng bữa. Ta nhìn cái thái độ mà lòng cũng đau, “Lại thế nữa rồi!”

Thôi cũng được, có chén rượu trong tay, đời không còn sầu não. Ta rót một ly vào bụng, nhìn ánh đèn dầu ngoài cửa sổ, cảm giác kích động từ bụng xông thẳng lên não, “Phù lão đệ, ca ca mời khách, tụi mềnh đi uống hoa tửu đê!”

Một lần đến câu lan, một đêm hoa tửu phong lưu là giấc mơ lão tử ôm ấp mất bao lâu rồi.

Phù tiểu hầu gia nâng chén rượu, “Ngươi mời khách, ta phải đi.” Anh em tốt!

Câu lan viện nổi tiếng nhất Dương Châu tên gọi Mãn Tụ Hương, gọi là câu lan viện thì nghe cao cấp hơn kỹ viện một chút. Tú bà lắc lắc cặp khuyên tai giọng lả lướt, “Nhị vị công tử đã lâu không gặp, các cô nương nhớ ngài lắm đó.” Nhớ cái bà ngoại nhà ngươi, Mã vương gia rõ ràng lần đầu đến đây. Tú bà rướn cố lên lầu, ta bỗng nhiên cảm thấy không ổn, “Oanh Oanh Yến Yến Tích Tích Liên Liên ~~~~ mau xuống xem ai đây này ~~~~~~~~~”

Bốn bộ váy hồng sẫm, giày xanh lá mạ phất khăn tay vàng từ trên lầu nhào xuống trong chớp mắt, Phù tiểu hầu gia mắt trợn trừng, ta từng bước từng bước lùi lại, rút ra một tờ ngân phiếu, “Thiếu gia ta có bạc, đi gọi hoa khôi nương tử của các ngươi ra đây.” Tú bà cười gượng, “Công tử, không dám giấu ngài, Minh Châu đêm nay có hẹn rồi, lão thân còn hai cô con gái là Phỉ Thuý và Ngọc Sai, đều là thanh quan chưa vào nghề, tư sắc cũng không hề kém Minh Châu ….” Ta túm Phù tiểu hầu gia phất tay áo, “Thôi thôi, tối nay không có hứng.” Minh Châu Phỉ Thuý Ngọc Sai, mấy thứ tên này đến nhòm cũng ngại.

Chạy ra khỏi Mãn Tụ Hương mà toàn thân mồ hôi hôi rình, ta đứng trong gió đêm ngắm sao trời, “Làm người cũng thật khó.” Thấy Phù Khanh Thư chắp tay đứng bên cạnh, cuối cùng cũng đem mấy lời nghẹn trong lòng nói ra, “Lần trước ngươi bị bệnh trong lòng ta vẫn còn băn khoăn, đều là huynh đệ thì nói dông nói dài cũng chẳng để làm gì, chỉ thành tâm nói với ngươi một câu, ngại quá, cảm ơn.”

Phù Khanh Thư sốt một trận gầy đi không ít, vẫn chưa bổ về được phân nào, áo quần lay động trong gió, “Nếu đã là huynh đệ thì đừng nói tạ ơn, ngươi làm vương gia cũng không dễ dàng gì.”

Ta kể cũng thích nghe mấy lời này, thở dài, “Bùi Kỳ Tuyên cũng biết ta là hàng giả lâu rồi, không biết phát hiện ra lúc nào.”

Phù Khanh Thư cũng chẳng có phản ứng gì lớn, “Hắn cũng biết ngươi tới như thế nào sao?”

Ta nói, “Cái đó thì không, nếu không phải ta kể, chắc chẳng ai nghĩ ra. Ta nói cũng chưa chắc có người tin.”

Phù Khanh Thư nói, “Việc này ngươi có nói với Tô Diễn Chi không?”

Ta gật đầu, “Cũng chỉ có hắn mới tin.” Tô công tử tận mắt nhìn ta chui ra từ trong quan tài, không muốn tin cũng phải tin. “Tỷ như bây giờ nói cho ngươi nghe, chưa chắc ngươi đã tin. Thực ra ta …”

Đôi mắt Phù Khanh Thư chăm chú nhìn ta, ta lại thở dài, “… Thôi đi. Không nói thì hơn.” Kể cho người khác biết ta tá thi hoàn hồn cũng chả có ý nghĩa gì. Huống chi nếu Phù tiểu hầu gia biết cái xác của tiểu vương gia thật sự đã chết rồi liệu có dám cùng lão tử làm huynh đệ nữa không?

Phù Khanh Thư rời mắt khỏi ta, cười mà như không cười, “Ngươi không muốn nói cũng được. Nhưng về sau có chuyện gì khó xử cần giúp đỡ, nhất định phải nói với ta. Đều là huynh đệ, lời này chính ngươi nói.”

Ta cảm động nước mắt rưng rưng, đây mới là bạn bè đích thực! Anh em đích thực! Ta hết vỗ vai Phù Khanh Thư rồi lại ôm cổ hắn, “Có những lời này của ngươi thì chẳng còn gì tốt hơn nữa!”