Dù có ở hiện đại hay trở về quá khứ thì thói quen c ởi trần của Lý Thống vẫn không có gì thay đổi.

Một lớp áo đã cảm thấy nóng nực huống chi bây giờ phải mặc tận mấy lớp áo.

Lý Thống c ởi sạch banh hết ra lên giường và đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lý Thống vẫn còn đang ngủ nướng trên giường thì bên ngoài vài thuộc hạ của Lý lão gia đã đạp cửa xông vào.

Không nói năng gì, lôi cậu từ trên giường xuống đất, hai tay hai kẻ xách cậu đứng.

Giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở nổi cả hai, Lý Thống loạng choạng khó chịu "Mấy tên điên này, làm cái trò gì thế.

Sáng sớm ra không cho ta ngủ à, buông ra."

Lý Thống giằng co không được đâm ra nổi cáu lên.

Lý lão gia bước vào, dáng vẻ hết sức dọa người.

Thấy con trai mình nửa thân trên không có mảnh vải nào, tư thế thì không ngay ngắn.

Lý lão gia lên tiếng "Mặc lại trang phục gọn gàng cho ta.

Sau đó ra ngoài này."

Nói xong thì đi ra ngoài, Lý Thống thật sự chẳng thể hiểu được người cha này.

Có nhất thiết phải làm vậy không, nếu cần gì có thể báo ngày hôm qua để cậu có thể tự giác mà thức dậy chứ.

Thật sự như này không coi sĩ diện cậu ra gì.

Lý Thống dù có nghĩ như vậy nhưng ngoài lại chẳng nói câu gì phản bác.

Chỉ lăm lăm mặc đồ, sau đó ra ngoài.

Bước chân đầu tiên của cậu đã ngập ngừng ngay ở bậc cửa.

Trời ạ, mới sáng sớm đã có bao nhiêu người đứng ở đây vậy, còn cái gì kia, không lẽ là tập võ á.

Lý Thống lưỡng lự định quay lại trong phòng nhưng mấy kẻ kia lập tức ép cậu bước ra đằng trước.

Lý lão gia ngồi bên ngoài, đang uống trà "Lý Thống, qua đây kể từ hôm nay con phải chăm chỉ luyện võ cho ta."

Lý Thống thắc mắc "Để làm gì vậy cha?"

Nghe câu hỏi này của con trai, Lý lão gia xém chút đã ném thẳng tách trà vào người cậu "Con nhà tông không giống lông cũng phải giống cánh.

Con muốn làm kẻ thấp hèn để cả dòng tộc chê cười sỉ vả hả.

Dưới thân phận là nam tử họ Lý, đừng bao giờ hỏi học võ để làm gì.

Tiến lên hàng đầu, bắt đầu học cho ta."

Lý lão gia thật sự đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả cha của Huyền Nhân.

Lý Thống tuy còn muốn phản kháng, nhưng mà cậu biết, với tính khí nóng nảy của Lý lão gia thì cậu chỉ cần bướng bỉnh thêm chút là xác định cơ thể không lành lặn như lần trước luôn.

Đi ra hàng ngũ tập tành, từ đứng tấn cho đến mấy món võ cơ bản.

Động tác nào cũng khiến cậu toát mồ hôi, sợ xanh mặt.

Lý Thống hết bị quăng rồi lại bị quật, đây thật sự là học võ thời cổ đây sao.

Quá là tàn ác rồi, cả người đẫm mồ hôi mệt lả.

Chỉ đến khi cậu bị tên lính kia, tung một cú đấm văng cả máu miệng thì cha cậu mới cho cậu nghỉ.

Lý Thống nằm bẹp dưới đất, thều thào "Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.

Cha mẹ ơi.."

Tiểu Đinh vội vã chạy tới dìu Lý Thống vào một gốc cây.

Lý Thống ngồi nghỉ, uống nước lấy lại tinh thần.

Tiểu Đinh thì ngồi bên lấy khăn lau mồ hôi rồi chỉnh lại trang phục gọn gàng cho cậu.

Lý Thống túm lấy cánh tay Tiểu Đinh, ánh mắt vừa ra lệnh lại vừa khẩn cầu xin giúp đỡ "Tiểu Đinh giúp ta một việc."

Tiểu Đinh nghe vậy liền gật đầu đáp ứng cho dù thiếu gia cậu chưa kịp nói việc đó là gì.

Thấy được sự đồng ý của Tiểu Đinh, Lý Thống vui sướng, uống một ngụm nước đầy.

Sau đó nhìn ngó xung quanh mới tiếp tục.

"Giúp ta trốn ra ngoài."

Nghe thế, Tiểu Đinh trợn mắt ngạc nhiên "Không được thiếu gia.."

Lý Thống ra hiệu im lặng, giọng nói bé bé "Nếu ngươi không giúp ta lần này, thì xác định từ mai trở đi ta sẽ thành tàn phế mất.

Ngươi hứa với ta rồi, giúp ta thoát ra ngoài."

Thấy Tiểu Đinh còn lưỡng lự, Lý Thống càng vun vào "Ngươi yên tâm, tự ta sẽ biết đường về.

Ta sẽ không bỏ đi lâu quá đâu, còn nếu như nguy cấp quá thì ngươi có thể huýt sáo gọi ta về."

Mặc cho Tiểu Đinh ngây người ra đó, Lý Thống chớp lấy cơ hội túm luôn túi tiền của Tiểu Đinh, nhân lúc không ai để ý dần dần luồn ra hậu hoa viên.

Một mạch nhảy tường trèo ra ngoài.

Cảm giác vừa sợ vừa đã, lâu lắm rồi không có làm mấy kiểu như trong phim hành động.

Đi được mấy bước thì cái lưng bị đau, do ban nãy bị quật ngã, Lý Thống hít một hơi sâu, tay đỡ lưng rồi vừa đi vừa dò đường.

"Cố mà nhớ đường về Lý Thống ạ, không thì ngươi chết chắc."

Lần đầu được diện kiến cuộc sống của thời phong kiến một cách trân thực nhất.

Lý Thống ngạc nhiên bởi mọi người, khung cảnh xung quanh, cũng không quá mức ngoài sức tưởng tượng nhưng vẫn khiến cậu không dám tin vào mắt mình.

Đi thêm đoạn nữa là tới chợ, chợ huyện dân dã đông đúc người, cũng khá nhiều thứ đồ được buôn bán.

Lý Thống bị hấp dẫn bởi người bán kẹp ngọt bên đường.

Là kẹo đường đun chảy.

Lý Thống sẵn sàng móc tiền ra.

"Bán ta một que đi.

Bao nhiêu tiền vậy?"

"Hai xu."

Lý Thống mở túi tiền, nghe thế lên giọng đòi thêm hai que nữa.

Vừa đi vừa ăn, Lý Thống thích thú lượn vào các xập hàng.

Mua về kha khá đồ, nào thì túi gấm, ngọc bội, thêm đồ ăn.

"Không ngờ lại thú vị như vậy đó.

Ta sẽ mua hết, mua hết, đi chợ vui quá."

Cười đến tít hai mắt lại, cũng vì phấn khởi quá mà đi đường chẳng chịu để ý gì cả, không may đi va phải người ta.

Lý Thống luống cuống nhặt đồ rơi trên đất, miệng cứ xin lỗi người kia.

Sau đó, Lý Thống có đi qua sập hàng bán vải, nhìn thoáng qua đều là màu yêu thích, mà đã lâu không động nghề nên ngứa tay.

Lý Thống xờ qua chất vải, khá ổn rồi "Bà lão, ta lấy mỗi màu một xấp."

Bà lão bán hàng nghe vậy, niềm nở với cậu "Thiếu gia, ngài quả là có mắt tinh tường, vải này từ Ma Linh mang ra đây đấy.

Chất liệu đều rất tốt."

Lý Thống bỏ qua mấy cái thông tin bà lão nói, kêu bà lão bán hàng chuẩn bị vải cho cậu, nhanh tay tìm túi tiền.

Lý Thống hốt hoảng "Túi tiền! Túi tiền mất rồi.

Mất rồi."

Cậu tìm kiếm khắp người, rồi cũng nhìn xung quanh, bà lão còn tưởng sắp bán được món hời.

Thấy cậu mất tiền lại dở mặt "Đúng cái đồ đen đủi, không có tiền thì đừng có to mồm đòi mua, hàng của bà chưa có bán được từ sáng giờ.

Đến lượt ngươi phá phách à."

Lý Thống không biết phải làm thế nào "Bà lão, ta cũng đâu đến mức lừa lọc gì bà.

Thật sự là ta đánh mất tiền thật"

Bà lão tiếp tục "Đi mua hàng phải biết mà kiểm tra trước chứ, ngươi xem bây giờ ta phải làm sao.

Vải thì cắt ra rồi, theo ý ngươi rồi.

Xem xem, ngươi bảo ta phải làm thế nào?"

Giọng bà lão ngày càng lớn, bắt đầu có người để ý họ túm tụm lại nghe bà lão khóc lóc.

Lý Thống chưa bao giờ gặp tình huống này, nhìn xung quanh đều là người lạ, họ chỉ chỏ nói cậu quỵt hàng bà lão.

Lý Thống rất muố giải thích nhưng mà nào ai cho cậu nói.

"Chết rồi, trên người, trên người không có thứ gì giá trị cả.

Ông trời ơi..

ông trời ơi..

cứu con với.."

Bà già kia túm lấy tay cậu, định kéo đi, cậu vội vàng níu lại "Bà định làm gì vậy?"

Bà lão nước mắt giàn giụa "Ngươi trai trẻ, khỏe mạnh, mặt mũi trông sáng sủa vậy mà lại dám quỵt bà lão này.

Hôm nay phải kéo ngươi lên quan huyện xử cho ra nhẽ."

Lý Thống sợ hãi "Ối, bà ơi, ta đã quỵt bà cái gì, ta bị mất tiền thật.

Bà lại đổ tiếng xấu cho ta.

Bớ người ta.."

Lý Thống đang đôi co với bà lão, chết rồi lần này mà bị lôi lên quan huyện thì mất mặt.

Cha mà biết thì giết cậu.

Không được, ngàn lần không thể.

Cảm tưởng rằng, Lý Thống sẽ phải đối mặt với án tử hình, thì từ đâu ngôi sao may mắn xuất hiện.

"Tất cả im lặng cho ta."

Một giọng nói vô cùng đanh thép vang lên, giọng nói nam nhân này khiến mọi người ngừng lại, bà lão cũng buông tay cậu ra.

Từ trong đám đông, một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi, gương mặt sáng sủa, ngũ quan sắc nét, trang phục khỏi bàn chắc chắn con nhà có địa vị.

Tay cầm quạt giấy, đi tới.

Trong đầu Lý Thống lúc đấy chỉ hiện ra đúng bốn từ "Ân nhân đây rồi."

Thanh niên kia, nho nhã bước tới, nhìn Lý Thống một hồi, miệng nở nụ cười như có như không.

Lý Thống vô cùng khó hiểu "Thằng nhóc này, ơ quen à."

Thanh niên kia quay sang nhìn bà lão "Bà lão, bà không nhìn rõ đây là thiếu gia nhà ai sao.

Sao bà lại dám đổ tiếng xấu cho thiếu gia kia.

Chẳng nhẽ bà không sợ chết sao?"

Bà lão bắt đầu sợ hãi, nhìn lại Lý Thống, từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu.

Lý Thống còn sợ hơn cả bà lão ấy, cậu sợ rằng Lý Thống thiếu gia nổi tiếng ham chơi biết đâu mọi người lại nhận ra.

Nhanh như chớp, cậu kéo thanh niên kia đứng trước mặt mình, cười cười rồi khoác vai.

"Bà lão, đừng nhìn nữa, thật là may quá, người này lại là bằng hữu của ta.

Đi ngang qua thấy chuyện bất bình ghé vào.

Bà nhìn xem, trang phục của hai ta có gì giống nhau."

Thấy bà lão đang dò xét, Lý Thống tiếp tục "Đều là người có tiền, vậy nên bằng hữu này sẽ thay ta trả tiền cho bà.

Thế nhé."

Người thanh niên kia, liếc mắt nhìn Lý Thống một cái, nói nhỏ "Khá lắm, Lý thiếu gia, ngươi chắc là ta sẽ giúp ngươi trả tiền sao?"

Lý Thống mắt thì nhìn bà lão, miệng thì lẩm bẩm, tay giả vờ vỗ vỗ mấy cái vào vai thanh niên kia "Cậu biết ta, chắc chắn là người quen, trước kia ta có gì không phải thì mong cậu bỏ qua cho.

Giúp ta lần này đi."

Thanh niên kia, đang phẩy quạt, nghe vậy thì thu quạt lại, dùng quạt mà hất bàn tay đang đặt trên vai mình xuống.

Bước thêm một bước về phía bà lão.

"Bà lão à, đây là bạn của ta.

Cậu ta nói đúng, ta giúp cậu ấy trả tiền cho bà.

Coi như mọi chuyện được giải quyết xong."

Bà lão nghĩ một hồi thì gật đầu đồng ý, mọi người nghe xong chuyện hết vui liền giải tán.

Lý Thống hí hửng bê xấp vải kia, chờ thanh niên kia trả tiền cho bà lão.

Còn đang muốn cảm ơn người này, thì Tiểu Đinh từ đâu chạy tới.

"Thiếu gia..

thiếu gia đi xa vậy..

kêu là chỉ chơi quanh quanh thôi mà.

Làm tôi thổi còi mệt gần chết luôn.

Mau về, mau về lão gia đang kêu cậu học tiếp kìa."

Nghe vậy Lý Thống sợ quá chạy đi luôn.

Thanh niên kia chưa kịp túm cậu lại, Lý Thống vừa chạy vừa nói với lại "Cảm ơn bằng hữu nhé, đợi ta ở chợ hai ngày sau ta sẽ quay lại trả tiền."

Thiếu niên kia, im lặng đứng nhìn đôi chủ tớ kia chạy mất hình, khóe miệng mấp máy vài từ "Tên khốn Lý Thống, nhất định phải trả nợ ta.".