Ngày đó, hắn không đưa ta hạc giấy.

Chỉ mới có 57 con hạc giấy thôi sao? Như vậy mối quan hệ của chúng ta đã duy trì qua 57 buổi đêm.

Ngày hôm sau, buổi chiều 3 giờ, nội dung chạy 5000m chính thức bắt đầu.

Ta đến trước nửa giờ rồi trực tiếp chen xuống mặt sân đứng.

Triệu Nghị cùng bạn gái lại ở bên nhau nói chuyện phiếm, làm ta ngay cả dũng khí tới gần đều không có.

Thời điểm hắn cùng bạn gái ở một chỗ, ta tự mình biết là phải tránh ra. Cái đó là “tình yêu ngoài giá thú”, còn ta chính là loại người thứ 3 xấu xa.

Ta tìm một chỗ đứng xa đường chạy một chút để tránh hắn và bạn gái.

Trận đấu bắt đầu, có người đang ra sức chạy, cũng có người lại phải dừng lại tạm nghỉ dưỡng sức, có người thi đấu cho đủ quân số, ngay từ đầu đã chuyển sang đi bộ

Triệu Nghị chạy 100m có thể nói là phi thường xuất sắc, nhưng chạy cự ly dài hắn rõ ràng không am hiểu. Sau 5 vòng chạy đã rơi xuống nửa nhóm phía cuối.

Ta vẫn đứng ở chỗ có rất nhiều fan của Triệu Nghị. Hắn mỗi lần chạy qua chỗ chúng ta, tất cả đều kích động hô to “Triệu Nghị cố lên”

Ta chỉ yên lặng nhìn hắn, hắn từ vòng thứ nhất đã bắt đầu biết ta đứng ở đây. Lúc hắn chạy ngang qua, chỉ lạnh nhạt liếc xem ta một cái.

Lần thứ 6 chạy qua, hắn lại đối ta nở nụ cười, còn hướng ta phất phất tay, ý bảo xem cổ tay hắn..

Người xung quanh đều hướng ta bằng ánh mắt kinh dị nhưng ta đã sớm không còn tâm tư chú ý đến người khác nữa.

Cổ tay phải của hắn quấn một cái khăn tay nhỏ bé, có những bông hoa tuyết nhỏ xinh xắn, trông thật quen thuộc.

Đó là chiếc khăn mà ta yêu quý nhất, 6 năm cũng không bỏ được.

Năm đó ông bà ta đi Châu Âu, tìm mãi mới mua được cho ta kỉ vật đẹp đến thế, cũng tốn vài trăm tệ là ít. Ta cũng biết ông bà chỉ cho mình ta mà thôi.

Lần đó Triệu Nghị sốt, ta dùng khăn tay mà chườm lạnh cho hắn nhưng lại quên không lấy về.

Đúng hơn là ta không nghĩ tới phải lấy về.

Ta mang tất cả những gì quý giá nhất đưa cho hắn, chưa từng nghĩ tới sẽ nhận lại cái gì.

Nhưng là hiện tại ta nhìn thấy!

Nhìn thấy hắn đem chiếc khăn tay đó như bùa hộ mệnh mà buộc nơi cổ tay!

Ngươi rất coi trọng nó, đúng không? Cũng rất coi trọng ta, đúng không?

Cầu xin ngươi yêu ta nhiều một chút, một chút là tốt rồi.

Đột nhiên ta mong muốn được chạy đến bên người hắn, muốn ở vạch đích mà nghênh đón hắn trở về.

Thực xin lỗi, tuy biết rằng lúc nào có bạn gái ngươi thì ta không được xuất hiện nhưng là ta làm không được! Làm không được!

Con người ai cũng có lòng tham!

Xin ngươi tha thứ cho ta!

Ta rốt cuộc không chịu được, liền hướng đích mà chạy tới.

Nhưng khi đến khu vực đích, cả trai lẫn gái tạo thành 3 tầng vây quanh đường chạy, ta có chút nhụt chí nhưng vẫn là cổ vũ chính mình.

Ta dáng người trung bình, so với người bình thường lại có phần gầy hơn, nên cho dù chen vào đám người này không phải chuyện dễ, nhưng vẫn là gian nan chen thành công.

Bình thường ta không thích đổ mồ hôi nên không mấy khi chen chúc vào đám đông để giúp vui.

Đây là lần đầu tiên đứng giữa hỗn tạp các loại mùi mồ hôi, ta vô cùng khó chịu, làm cho ta một trận ghê tởm, dạ dày cũng bắt đầu nhâm nhẩm đau.

Thật vất vả rốt cục cũng ở đám người mà chen lên hàng đầu tiên, liền thấy mấy người đang hướng về đích.

Ước chừng hơn hai mươi người về đích, ta mới nhìn thấy Triệu Nghị.

Mọi người xung quanh lại sôi trào lên.

Ta không biết bị ai đẩy một phen, liền hoa mắt chóng mặt mà ngã vào đường chạy.

May mà chỗ đó ở phía sau đường đích nên không gây cản trở cho nguời đang thi đấu.

Ta ngồi dưới đất, xoa đầu gối bị đau, ngẩng đầu vừa thấy Triệu Nghị hướng phía ta mà chạy nhanh tới.

Hắn lướt qua vạch đích, khoảng cách với ta mỗi lúc một gần!

Tim của ta bắt đầu đập kịch liệt.

Ngươi sẽ đến giúp ta đứng lên? Ngươi sẽ đến hỏi ta ngã có bị thương ở đâu hay không?

Nhưng là……

Hắn không nhìn đến ta một cái, lướt qua người ta mà chạy tiếp.

“Nghị, ngươi có khỏe không?” Sau lưng truyền đến giọng hỏi thân thiết của bạn gái hắn.

Ta như thế nào vẫn nhìn không ra rằng có nàng thì vốn không có ta.

Ta cười, đứng lên, vỗ vỗ ống quần rời đi, không buồn nhìn lại phía sau một lần.

Ta tìm được một chỗ khuất, không có người mà ngồi.

Ta ngồi dựa vào tường, ôm lấy đầu gối. Trạng thái bắt đầu rơi vào mông lung.

Không biết ngồi bao lâu, chợt nghe âm thanh thông báo đại hội chính thức kết thúc. Tiếng người ồn ào dần dần trở về yên tĩnh, cả một khoảng chân trời đỏ ửng. Ngay cả mặt trời cũng phải về nhà rồi.

Tháng năm, thời tiết nóng nực nhưng ta chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh lẽo run rẩy

Tim của ta không có chỗ mà về, cứ phiêu phiêu đãng đãng.

Cứ như vậy ta ngồi ở góc tường, không biết còn muốn như thế bao lâu nữa thì nghe được giọng nói vang lên

“Ta thích ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ta đã muốn ở bên ngươi. Ta nhất định sẽ đối xử với ngươi tốt hơn tên Triệu Nghị kia”

Ta nghe theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đang cầm lấy tay của bạn gái Tiệu Nghị. Chỗ này là góc tường vốn không ai chú ý nên sẽ không có ai nhận ra ta vẫn còn ở lại sân.

“Phan Hải, ngươi buông ra! Ngươi gạt ta tới đây là để nói loại sự tình này?!” nàng giãy dụa.

“Ngươi không phải không biết ta dùng ánh mắt nào để nhìn ngươi sao?”

Nam nhân lộ ra nụ cười *** loạn, đem nàng áp lên tường, như thể sẽ hôn nàng.

“Ta chỉ yêu một mình Triệu Nghị!” Nàng giãy dụa né tránh hắn.

“Đồ đàn bà thối tha! Đừng cho là ta không biết xấu hổ! Triệu Nghị kia là cái thá gì vậy!”

Nam nhân thô bạo tát nàng một cái, nàng bị đánh cho khóe môi bật máu.

“Ta chỉ yêu Triệu Nghị!” Nàng sợ hãi nhưng không chịu khuất phục.

“Yêu cái thá gì!” Nam nhân phẫn nộ bắt đầu xé rách áo nàng

“Lão huynh, ngươi có chừng mực một chút đi!” Vốn không liên quan đến ta, nhưng đối với loại người này ta nhịn không được. Ta bắt lấy tay của hắn đang trên người nàng mà sờ loạn.

Nàng lập tức lộ ra vẻ mặt “Được cứu ” mà nhìn ta.

Hắn buông nàng ra, khinh thường nhìn ta, “Ngươi, con mẹ nó, trông như xác chết rồi còn dám gây sự với lão tử đây”

Một tên nam nhân đáng ghê tởm, ta thật không muốn nàng như thế nào lại phải đi theo hắn đến một chỗ không người như thế này.

Triệu Nghị như thế nào lại không phát hiện ra bạn gái hắn biến mất.

“Người nếm thử 1 quyền của cái xác chết này đi đã”

Hắn quả thật so với ta cao hơn rất nhiều, nhưng ta tuyệt không sợ hãi, nói xong ta liền vung một quyền hướng mặt hắn, thừa dịp hắn còn chưa có phản ứng, ta liên tục vung mấy quyền. Hắn bị ta đánh cho chảy vài giọt máu mũi.

Ta tuy rằng không học qua cái gì gọi là võ phòng thân, nhưng trước đây cũng thích cùng người khác đánh nhau nên công phu không kém.

Ta đánh một trận sảng khoái, lại không nghĩ rằng hắn vẫn cón lực để phản kích. Không nghĩ tới việc bị hắn bất ngờ tung ra một quyền vào gò má mà lập tức thấy xương mặt mình như vỡ vụn, hắn lại nhằm bụng ta mà đánh. Ta cảm thấy nội tạng của mình vì bị hắn đả phá mà như muốn vỡ ra.

Lập tức hắn đoạt lại ưu thế, đối với ta một trận đấm đá.

Khi hắn bắt đầu chủ quan, ta bắt lấy thời cơ bắt đầu phản kích, chúng ta cứ như vậy ấu đả một hồi.

Không biết đánh bao lâu, ban gái Triệu Nghị liền vọt tới bên chúng ta mà kêu “Đừng đánh! Xảy ra án mạng thì sao!”

Chúng ta vẫn giống như phát điên mà lao vào nhau.

Đột nhiên, cánh tay của ta bị nam nhân kéo mạnh, khủyu tay trực tiếp đánh mạnh lên bả vai của bạn gái Triệu Nghị. Nàng liền ngã ngay xuống đất

Trên đời này còn có chuyện như vậy sao, màn ta “cố ý” đẩy ngã nàng này đã bị Triệu Nghị nhìn thấy.

“Các ngươi đang làm cái gì?!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm phẫn nộ.

Hắn từ xa liền hướng ta vọt tới.

Ta nghĩ đến việc sẽ giải thích cho hắn, ta nghĩ rằng hắn là vì nghĩ quan tâm đến ta, sẽ xem ta bị thương như thế nào, có nặng không.

Nhưng là hắn đi đến trước mặt ta, liền trực tiếp túm lấy cổ áo ta, cơ hồ đem cả người ta đứng lên, hung hăng trừng ta, sau đó rống giận: “Phương tuyết! Ngươi vừa làm cái gì với nàng?!”

Ta nhìn nàng ngồi dưới đất, khóe môi mang theo vết máu, quần áo sộc sệch không chỉnh tề.

Ta đối với nàng làm cái gì?

Ta cũng không biết, ta chỉ biết chính mình ở đây đánh nhau.

“Như ngươi đã thấy.”

Vừa nói xong, mặt của ta đã trúng một quyền, cả người trực tiếp ngã sõng soài trên mặt đất.

Hiện tại, mặt của nhất định rất khó coi.

“Ngươi làm cái gì, ta đều không ngại, duy nhất nếu ngươi làm thương tổn nàng, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi”

Hắn nói xong, khôi phục vẻ ôn nhu mà nâng nàng dậy, còn thân thiết hỏi nàng bị thương có nặng không. Sau đó hắn không xem ta đến một cái, liền dìu nàng đi khuất.

Tên nam nhân cùng ta hỗn chiến kia cũng không biết đã sớm chạy trốn từ lúc nào, chỉ còn ta một thân một mình ngồi dưới đất.

Trên mặt, bụng, cánh tay đều nóng rát đau đớn, trong miệng vị tanh tràn ngập, cái gì đó không ngừng từ khóe miệng chảy ra.

Ta lấy tay lau, đưa ra xem thấy một màu đỏ tươi.

Ta lại lau tiếp mấy lần, chất lỏng màu đỏ sớm đã phủ kín lòng bàn tay.

Rốt cuộc là từ đâu chảy ra? Từ khóe miệng? Hay là từ tim của ta?

Ta vô lực nhắm mắt lại.