Mặc kệ là suýt bại lộ hay bại lộ rồi, Bạch Lộc cũng không quay lại nữa.

Cô an ủi chính mình chẳng qua là tới thăm hiện trường một chuyến thôi.

Kết quả chứng minh, anh không nói sai, quả thật đối diện cổng phía Đông của trường các cô, lần này cô tìm cũng không tính là không thành công.

Nếu muốn hiểu thế giới nội tâm của một người, cũng phải xem tình hình sinh hoạt hiện tại của người này.

Nhưng đồng thời Bạch Lộc cũng biết, trong vô hình mình để tâm đến anh, cô vốn giấu kín lòng hiếu kỳ tại đáy lòng, từ khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này bắt đầu dần dần lên men. Chỉ một ngày, cô liền chủ động chạy tới chứng thực.

Đối với người cần tư vấn, cô ghét nhất loại người nên nói không nói để phải tự đoán, hoặc là tỏ ra thông minh bịa đặt giả dối.

Cô không giao thiệp với người không thành tín.

May mà, anh không phải loại người như vậy.

Nếu anh không nói những chuyện kia, cô sẽ khiến anh chủ động nói ra.

Trên đường trở về, Bạch Lộc nhận được một tin nhắn.

Là tiệm nội y trên mạng lần trước gửi quảng cáo tới, nội dung đại loại là hàng tồn đọng cuối năm khuyến mãi đặc biệt.

Bạch Lộc nhàn rỗi buồn chán, bấm mở đường link trang web, phát hiện giá cả đợt này còn rẻ hơn lần trước, nhất thời giống như nuốt phải ruồi bọ.

Cô tiện tay xử lý, xóa thẳng tin nhắn.

Sau đó trở lại ký túc xá, lúc đang thu dọn quần áo, trong đầu cô chợt lóe sáng, đột nhiên có một ý tưởng.

Cô cầm di động, theo đơn đặt hàng mua sắm lần trước bấm vào tiệm nội y lần nữa, lướt qua quýt mấy lần, chọn kích cỡ cô thường mặc, nhưng về phương diện màu sắc lại nhất thời rối rắm.

Bạch Lộc nghĩ nghĩ, lần trước mua cái màu đỏ, lần này phải chọn màu khác, nhưng màu sắc phổ biến cô đều có hết, xuất phát từ chứng bắt buộc không muốn lặp lại, cuối cùng cô chọn một cái màu xanh.

Cô thường không đòi hỏi màu sắc tươi sáng, chẳng qua đều mặc bên trong, nghĩ lại cũng không có gì kiêng dè.

Đặt hàng trả tiền xong, Bạch Lộc bắt đầu tính toán ngày nhận hàng.

Từng ngày trôi qua đến gần cuối năm, bên phía trường học cũng chính thức bước vào tuần thi cử, một khi học kỳ này kết thúc, bên phía khu sinh hoạt sẽ đóng cửa, tất cả mọi người phải rời khỏi.

Mỗi ngày Bạch Lộc dán mắt theo dõi công ty chuyển phát, lần này ngược lại nhanh hơn lần trước, chuyển hàng ngay ngày hôm ấy, sáng hôm thứ ba đã ở gần nơi giao hàng.

Hôm nay, Bạch Lộc ở phòng tư vấn buổi chiều không có chuyện gì, rảnh rỗi chờ đợi cũng chẳng yên lòng, thế là nói dối có việc rời khỏi trước.

Trên đường đi cô xem thời gian, đoán trước không qua bao lâu, hàng hóa của cô sẽ gửi tới, nói không chừng chờ chút nữa, cô có thể gặp được anh.

Nghĩ vậy, Bạch Lộc mang theo chút khẩn trương trong sự chờ đợi.

Khi gặp mặt lần nữa, cô nên làm những gì, nếu anh dùng ánh mắt ngờ vực nhìn mình, cô có phải nên nghĩ ra một cái cớ trước hay không, nói cô chỉ là được bạn cùng phòng nhờ mua mà thôi.

Sau đó trên mặt anh sẽ xuất hiện biểu cảm gì, có lẽ không có biểu cảm gì hết, lên tiếng trả lời ngắn gọn sau đó quay đầu lại bận rộn việc của mình…

Không đúng, Bạch Lộc không muốn nghĩ như vậy, cô nên tìm đề tài tán gẫu với anh.

Vì thế trên tuyến tàu điện ngầm, Bạch Lộc vắt óc suy nghĩ đề tài trò chuyện.

Tới trạm, Bạch Lộc vẫn đang suy nghĩ, có mấy ý tưởng trong đó bị cô gạt bỏ, nguyên nhân là anh biết nhìn người, lời cô nói không nhất định lừa được anh, chỉ đi thẳng vào vấn đề.

Cô lắc đầu, tạm thời đừng nghĩ vớ vẩn nữa, khi sắp đến cửa khu sinh hoạt, cô thấy là lạ thế mà không nhận được điện thoại giao hàng.

Đi tới dưới tòa lầu số năm, từ xa cô nhìn thấy chiếc xe có in ký hiệu kia.

Anh quả thật đang giao hàng.

Bước chân Bạch Lộc trở nên nhẹ nhàng, cho dù cô nói cái gì cũng không sao cả.

Nhưng mà, khi cô càng đến gần, ngược lại càng trở nên thất vọng hơn.

Nhân viên giao hàng chẳng phải là anh, cho dù là hình thể hay chiều cao đều kém xa, người kia không đội nón, mái tóc trên đầu vừa dài lại rối bời.

Bạch Lộc đi tới đứng trước mặt anh ta, nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng người quen thuộc trong ấn tượng.

Anh chàng giao hàng hỏi cô: “Tên gì?”

Bạch Lộc nghi ngờ bọn họ chia hai nhóm giao hàng, vì thế lấy di động ra xem tiến độ.

Nhưng hiển nhiên cô lại thất vọng một lần nữa, trên mạng biểu thị đã ở chỗ giao hàng.

“Anh không gọi điện thoại.” Bạch Lộc buông di động nói.

Anh chàng giải thích: “Tôi vừa muốn gọi đấy, hôm nay sinh viên thi cử, bây giờ gần như xong rồi, mới qua đây đưa hàng.”

Bạch Lộc gật đầu, đồng ý: “Vậy có đồ của Bạch Lộc không?”

“Bạch Lộc…” Anh chàng lục lọi một đống đồ trong túi giấy, cuối cùng tìm được đưa qua, “Này, ký tên.”

Bạch Lộc muốn nói, lần trước không bảo tôi ký tên.

Cơ mà cô vẫn cầm qua ký, thuận tiện nói: “Trước đó hình như không phải anh giao hàng.”

Anh chàng nói: “Không phải tôi.”

Bạch Lộc tỏ ra thờ ơ, nói: “Ồ, thế cái người lần trước đi đâu rồi?”

“Lần trước?” Anh chàng nhớ lại nói, “Đi rồi, đi lâu rồi, đổi công việc khác rồi.”

Bạch Lộc buông bút, nhíu mày: “Đổi công việc?”

“Ừm, đi được nửa tháng rồi.”

Bạch Lộc không hiểu gì hết, lúc này mới phát hiện hai người không nói cùng một điểm.

Tần Long ra ngoài còn chưa được nửa tháng, người mà anh chàng này nói tới hiển nhiên không phải anh.

“Không phải.” Bạch Lộc lắc đầu, “Tôi nói cái người mấy hôm trước qua đây giao hàng, dáng người rất cao ấy.”

Nói xong, cô khoa tay múa chân, tay giơ qua đầu.

Anh ta biết cô nói là ai, hiểu rõ nói: “Anh ta à, anh ta không giao hàng chỗ này.”

“Không giao?” Bạch Lộc hoang mang, “Không giao mà anh ấy vẫn giao?”

Cô hỏi gấp gáp, nói ra mới phát hiện nói đến líu lưỡi.

Anh chàng kia ngược lại không phiền toái vì bị hỏi nhiều, trông có vẻ rất thích bắt chuyện, nói: “Ờ, lần trước trong nhà tôi có việc, anh ta giúp tôi qua đây giao hàng.”

Bạch Lộc giật mình, hóa ra là vậy, nói cách khác khu vực này không do anh phụ trách chuyển giao.

Nhưng lần trước trong lúc bọn họ nói chuyện, anh chẳng hề nói rõ điểm này.

Bạch Lộc nghẹn một hơi, muốn hỏi đến cùng, cô tiếp tục: “Thế anh ấy giao hàng ở đại học khác à?”

“Đại học chỗ này, tất cả đều do tôi chuyển giao.” Anh chàng cười cười, vươn tay chỉ, “Anh ta đi giao hàng ở phía trước bờ sông, khu thương mại tòa nhà văn phòng kia.”

“À.” Bạch Lộc cười che giấu, “Giờ chắc đang bận giao hàng nhỉ?”

Anh chàng thở dài một hơi: “Hôm nay còn bận hơn trước đó, buổi chiều anh ta xin nghỉ, có việc không đến, chúng tôi phải chuyển giúp, bằng không gom tới ngày mai càng mệt hơn.”

“Xin nghỉ?” Bạch Lộc lẩm bẩm, hơi nhíu mày.

Anh chàng không phát giác sự khác thường của cô, tự nói: “Có việc, nói là đi đón bạn.”

Mi tâm Bạch Lộc càng nhíu chặt hơn, anh có bạn bè gì chứ.

“Này, cầm đồ của cô đi.” Anh chàng nhắc nhở cô.

Có mấy bạn học lần lượt đi qua lấy hàng, Bạch Lộc cầm đồ của mình bỏ đi, ánh mắt lướt qua nó, đột nhiên nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Quả nhiên phụ nữ dễ xung động, xung động là ma quỷ, nói đúng không sai chút nào.

Trở lại ký túc xá, Bạch Lộc chẳng có tâm tư mở ra gói đồ, cầm di động xoay trong tay, ánh mắt bay bổng.

Cô bấm mở danh bạ, chú thích bên trong đều là tên đầy đủ, đây là một loại thói quen mang tính bắt buộc của Bạch Lộc.

Thứ tự của anh nằm ở phần sau, Bạch Lộc lướt xuống vài cái, ngón tay vừa lúc đặt trên tên của anh, bấm mở ra, rồi bấm vào tin nhắn gửi đi.

Cột tin nhắn trống không, bọn họ chưa từng liên lạc.

Bạch Lộc chuẩn bị phá lệ chủ động, cô có dự cảm, cô không tìm anh, tới năm thìn bão lụt anh cũng không liên lạc.

Chẳng biết có phải là ảo giác của cô hay không, sau khi ra tù, anh hình như trở nên càng trầm lặng kiệm lời hơn.

Tuy rằng cô cũng không biết tính cách ban đầu của anh là thế nào, nhưng chuyện hình phạt ngồi tù đối với bất cứ ai cũng là đả kích không nhỏ.

Bạch Lộc bấm bàn phím, gõ chữ lung tung, biên soạn hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi đi một câu:

“Anh đang bận gì đó?”

Cô buông di động, chống khuỷu tay gõ bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, kiên nhẫn chờ bên kia trả lời.

Nhưng cô đột nhiên nhận ra, mình không kèm thêm tên, nếu anh còn chưa lưu lại dãy số, hỏi lại một câu “Ai thế”, vậy thì hơi xấu hổ rồi.

Màn hình tắt đi, được cô bấm sáng, tắt rồi lại sáng. Lặp đi lặp lại như thế, có lẽ qua hơn mười phút, vẫn không có tin nhắn.

Bạch Lộc hậm hực, nghĩ đến chiếc điện thoại cũ kỹ không còn sản xuất nữa của anh, theo lý nên đổ chuông lớn nhắc nhở cộng thêm rung máy, sao giờ vẫn chưa có tin tức.

Cô đứng dậy, cầm trái táo đi rửa, rửa xong ăn ở ban công, nhìn xuống phong cảnh dưới lầu.

Ăn xong cô trở về, cầm di động, kinh ngạc vui mừng phát hiện anh trả lời.

Bạch Lộc bất giác cong khóe miệng, mặc dù câu trả lời của anh rất tiết kiệm.

Hai chữ —— đón người.

Bạch Lộc không hỏi đón ai, tóm lại cô cũng không quen biết, vì thế thay đổi cách hỏi.

“Đón người ở đâu?”

Lần này chưa đến mười giây, anh trả lời.

“Nhà giam.”

Bạch Lộc buông di động, cô đại khái đoán được, hẳn là người ở cùng với anh bên trong.

Cũng đúng, anh như vậy, có thể gọi là bạn cũng chỉ có những người này.

Cô không hỏi nữa, vậy mới có dấu hiệu ngừng lại, cô không cần phải truy đến cùng làm phiền.

Bạch Lộc quen bắt buộc chính mình, nhưng cô sẽ không bắt buộc người khác.

Lần trước bảo anh mời ăn cơm, xem như là lần đầu tiên miễn cưỡng.

*

Lại qua mấy hôm, người trở về nhà nghỉ lễ dần dần nhiều hơn, mỗi ngày ở hành lang đều nghe rõ tiếng bánh xe va ly lăn vòng.

Cuối tuần, người cùng một phòng ký túc được nghỉ, ngủ thẳng gần tới mười giờ sáng.

Bởi vì ngay hôm đó còn có vài người phải đi về, để ăn liên hoan năm cũ lần cuối, Bạch Lộc đề nghị buổi trưa ra ngoài ăn cơm.

Nơi được chọn là ở đường phố buôn bán dành cho người đi bộ, sinh viên thành phần tri thức đi dạo phố xem phim ăn cơm đều thích đến chỗ này.

Bạch Lộc đặt bàn ở trên mạng trước, mọi người đi ăn tiệc đứng.

Bốn người đi bộ xuất phát, khi đi tới vừa lúc bắt kịp đèn đường.

Các cô băng qua đường cái, chi chít nhóm người qua lại lối đi bộ.

Bên này nhà cao tầng nằm san sát nhau, tầng ba trở lên đều là công ty doanh nghiệp, mấy tầng còn lại phía dưới là quán ăn cửa hàng.

Khi Bạch Lộc ở thang máy ngoài trời nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên ngó thấy một bóng dáng, nói đúng ra là bộ đồng phục thu hút tầm mắt của cô.

Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng người này đưa lưng về phía chỗ cô đứng, một người phụ nữ khoa tay múa chân đứng trước mặt, hình như xảy ra tranh chấp không nhỏ, mấy người bên cạnh vây xem náo nhiệt.

Bạch Lộc không dám bỏ qua, cô bước lên chỗ cầu vượt của trung tâm mua sắm, lập tức đi về phía bên kia, theo bóng dáng người đó rồi đến mặt nghiêng của người đó, cô dần dần xác định, chính là anh.

Bọn Đường Giai cùng cô qua đây, tò mò hỏi: “Lộc Lộc, cậu thấy ai hả?”

“Không có.” Bạch Lộc lắc đầu, nói với các cô bạn, “Các cậu vào trước tìm chỗ đi, tớ đột nhiên muốn xuống lầu mua kem ốc quế, lát nữa mang lên cho các cậu.”

“Được, vậy cậu nhanh lên.” Ba người không nghi ngờ, trở về đi qua bên kia.

Tầm mắt Bạch Lộc nhìn xuống lần nữa, người vây xem chỗ ấy từ từ nhiều hơn, người phụ nữ kia hình như không dễ dàng từ bỏ ý đồ, hành vi cử chỉ đều rất quyết liệt, chỉ thẳng người đàn ông trước sau vẫn đứng thẳng lưng.

Anh đội mũ màu xanh đậm, đầu nghiêng qua, chẳng biết có nói gì không, không nhìn thấy rõ mặt mũi.

Bạch Lộc chẳng hề nghĩ ngợi, từ thang máy đằng trước đi xuống, vượt qua đám người vây kín, đi tới phía sau anh.