Nếu nói lần đầu gặp Trình Chân, tôi đã bị hấp dẫn bởi đôi mắt sáng rực của cậu ấy. Thì lần này, khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ tấm lưng Trình Chân đã khiến tôi rung động.

Khi cậu ấy gọi tôi là “chị Tiểu Vi”, sự mơ hồ như đã tan biến, kí ức ngày xưa trong phút chốc hiện lên một cách rõ rệt.

Có một số người, bạn càng muốn tránh thì lại không thể tránh được. Tính ra tôi cũng đã rời khỏi nhà họ Trình được gần bảy năm rồi, lúc đó tôi rời đi một cách nhẹ nhàng, đến nay cũng đã bảy năm rồi, đúng là thời gian trôi qua như con thoi. Tại sao lại vẫn gặp lại nhau?

Trong trí nhớ của tôi, gia đình Trình Chân không sống ở biệt thự.

Trình Chân như nhìn ra điều tôi đang nghi hoặc, giải thích: “Sau khi chị đi được hai năm thì nhà em cũng chuyển đi.”

Năm ấy tôi tám tuổi, mẹ tôi qua đời do tai nạn. Chú Trình là bạn cũ của mẹ tôi đã đón tôi đến nhà chú ấy sống. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ sẽ ở tạm nhà họ một thời gian, nhưng không ngờ, do bố tôi phải chuyển sang chi nhánh công ty tại nước ngoài nên tôi đã ở lại nhà họ Trình hai năm liền.

Qua ánh sáng mờ ảo của đèn màu, tôi thấy Trình Chân đã cao lên rất nhiều, chỉ có làn da vẫn trắng như khi còn bé, và dáng người toát lên vẻ điềm đạm của một trí thức.

Mái tóc đen che lấp đường viền tai càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai. Khi cười, đôi mắt cậu ấy hơi híp lại, sống mũi cao thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ đến chói mắt.

Tôi nắm chặt tay, lập tức nhớ lại lần gặp cậu ấy ở biệt thự hôm trước, trong lòng bỗng cảm thấy bất an, hóa ra có những cuộc gặp mặt đã ngầm được sắp đặt trước.

“Không phải chị đã sớm quên em rồi đấy chứ?”, ánh mắt Trình Chân nhìn tôi, tôi lập tức cúi đầu, cậu ấy điềm tĩnh nói tiếp, “Những chuyện hồi nhỏ em vẫn nhớ rất rõ, chỉ là không ngờ mới gặp lại nhau được mấy ngày mà chị đã cho em xem màn kịch hay như vậy rồi.”

Nghe nói thế, tôi như thấy tiếng sấm vang lên đâu đó. Trình Chân thu lại nụ cười, nháy mắt nhìn tôi.

Tôi vẫn còn đang lúng túng thì có người đi đến vỗ vào vai Trình Chân nói: “Trình Chân, hóa ra là cậu đến rồi à, sao không vào trong? À, gặp người quen à?”

Trình Chân lại quay ra nhìn tôi, nghiêng người cười với người bên cạnh, nói: “Mình định vào rồi, mình gọi điện tìm cậu còn gì, đúng lúc đấy thì xem được trò hay.”

Người kia ngay lập tức hỏi lại: “Mình bỏ lỡ mất vụ gì hay ho rồi à?”

Khóe miệng Trình Chân hơi cong lên, nói với người kia: “Không có gì, lại chuyện tình tay ba đau khổ.”

Người kia vừa nghe thấy thế lập tức tỏ ra vô cùng hứng thú, hỏi: “Chả trách vừa nãy nghe mấy người bên kia bàn tán có người bị ăn bạt tai, ai mà đen vậy chứ?”

Trình Chân đá vào chân người kia một cái, mắt nheo lại nói: “Còn không mau vào trong đi à, cậu đến muộn nhất, hôm nay phạt cậu trả tiền.”

Người kia kêu than một hồi rồi bị Trình Chân đẩy vào bên trong.

Khi bóng dáng Trình Chân biến mất khỏi tầm mắt của tôi, những kí ức ngày xưa vẫn chưa hề phai nhạc, đều dần dần hiện ra.

Năm ấy, chú Trình cười dịu dàng chỉ vào cậu bé thân hình bé nhỏ, dung mạo tuấn tú đứng bên cạnh: “Đây là con trai chú, Trình Chân.” Cậu bé ấy có làn da trắng bóc, lông mi cong dài, đôi mắt đen láy, vừa đẹp vừa rất đáng yêu.

Chú Trình xoa xoa đầu Trình Chân nói: “Con chào chị Tiểu Vi đi.”

“Chào chị Tiểu Vi.” Giọng nói cậu bé ấy ngọt mềm, đôi mắt ngây thơ, mơ mộng, ai nhìn cũng thấy thích.

Nhưng sau khi ở cùng một thời gian, tôi mới phát hiện ra, đằng sau vẻ ngoài đáng yêu, rạng rỡ của cậu ấy lại là một tính cách ngang ngược, cứng đầu.

Chú Trình làm thủ tục nhập học giúp tôi ở thành phố G, còn cho Trình Chân, mặc dù chưa đủ tuổi, vào học cùng một trường tiểu học ở gần nhà.

“Không được nói với ai em là em trai chị.” Ngày đầu tiên đi học, Trình Chân đã cảnh cáo tôi.

“Tại sao?” Tôi chớp chớp mắt, như không tin vào những gì vừa được nghe nói ra bởi một thằng bé miệng vẫn còn hơi sữa ấy.

“Có một người chị ngốc như chị, xấu hổ chết đi được.” Trình Chân mất bình tĩnh giơ giơ nắm tay.

Tôi như chết lặng, nhìn dáng người nhỏ bé của Trình Chân đang bỏ đi mà cứ như vừa mới gặp ảo giác.

Ngoài ra, Trình Chân còn có tính độc tài và chiếm hữu mạnh mẽ. Lúc ở nhà họ Trình, tôi cũng đã biết được chút ít cái tính cách ấy.

Sữa là của cậu ấy, bánh ngọt cũng của cậu ấy, cái tính chiếm hữu ấy là do cậu ta được lớn lên trong gia đình khá giả, sống trong nhung lụa và bản chất ngang ngược của cậu ấy.

Thực ra Trình Chân không hề thích uống sữa, cũng không thích ăn bánh ngọt, nhưng những thứ mà cậu ấy không thích không có nghĩa là có thể nhường cho người khác, đặc biệt là người ngoài như tôi. Đối với một người đột nhiên bước vào cuộc đời họ như tôi, Trình Chân nhanh chóng liệt tôi vào danh sách kẻ thù. Nói một cách đơn giản là Trình Chân không thích tôi.

Ở trường, tôi là học sinh mới chuyển vào nên không tránh khỏi chuyện bị bạn bè xa lánh, tôi lại càng trở nên thiếu tự tin, lại càng dễ bị bạn bè bắt nạt, như bắt dọn vệ sinh phòng học thay hay bị sai đi mua đồ ăn vặt…

Trình Chân lúc nào cũng xem thường những việc làm ấy của tôi, nhưng tôi lại rất vui vẻ nói: “Quen được nhiều bạn như vậy, chạy đi chạy lại tí cũng có sao, hôm qua bọn họ còn rủ chị đi về cùng nữa đấy.”

“Hừ!” Trình Chân không thèm nhìn tôi, nói “Thôi đi, không phải vì chị đưa hộp sôcôla mà bố cho chị cho chúng nó à?”

Tôi bị dồn vào chân tường, nói nhỏ: “Các bạn ấy rất thích ăn sôcôla, mà chị ăn một mình thì ngại lắm.”

“Chị là đồ ngốc sao? Người khác muốn là chị phải đưa cho họ à? Sớm muộn gì chị cũng bị người ta bắt nạt thôi.”

Lúc ấy tôi vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui vì đã làm quen được với những người bạn ấy nên không hề để ý đến lời nói của Trình Chân. Một tuần sau đó, tôi và mấy người bạn vừa quen được cùng đi về nhà, bất ngờ, một người nói với tôi: “Lý Vi, cho mình mượn chút tiền được không?”

Tôi sững người một lúc, tuy ngày nào chú Trình cũng cho tôi tiền tiêu vặt, nhưng dù sao chú ấy cũng không phải bố tôi, nên số tiền ấy tôi ít khi tiêu đến.

Nhìn ra được vẻ do dự của tôi, bạn nữ đứng bên cạnh tôi nói: “Cậu không đồng ý cho bọn mình mượn tiền sao? Thật là không ra dáng bạn bè gì cả!”

Tôi khó khăn nói: “Không phải mình không muốn cho các bạn mượn, mà là…”

Bất ngờ lúc ấy từ trong ngõ xuất hiện mấy người bạn học lớp trên, người bạn đứng cạnh tôi liền đứng dịch sang một bên, nói: “Chính là nó đấy, nhà nó có rất nhiều tiền, em mang nó đến rồi đấy.”

Đầu óc tôi quay cuồng, tôi lập tức nghĩ ngay đến cảnh bắt cóc trên tivi. Tôi hét lên: “Nhà em không có tiền, thật đấy, người nhà em đều không cần em nữa rồi, bắt em cũng không ít gì đâu!”

Người con trai cao lớn đang đứng trước mặt, trợn mắt nhìn tôi nói: “Em gái, anh đây chỉ muốn mượn của em chút tiền thôi mà, mau đưa ví ra đây.”

Trong lúc tôi im lặng cho tay vào sờ ví tiền thì người con trai kia bỗng kêu “á” một tiếng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ đâu bay tới một hòn đá, trúng ngay đầu tên kia.

Trong ngõ có người hét lên: “Thầy ơi, bên này có người đánh nhau!”

Trong lúc tất cả mọi người đang hốt hoảng thì có người bất ngờ chạy vọt ra, kéo lấy tay tôi, chạy một mạch. Chạy một đoạn xa mới cắt đuôi được bọn người ấy. Tôi đứng dựa vào tường thở gấp, sau khi lấy lại được hơi sức tôi mới nhìn rõ người vừa kéo tôi đi là ai.

Tôi trố mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Trình Chân, sao lại là em!”

Trình Chân liếc mắt nhìn tôi: “Chị ngốc như vậy nên mới bị người ta bắt nạt đấy!” Một thằng nhóc bảy tuổi, đứng còn thấp hơn tôi một đoạn không ngờ lại cứu thoát được tôi. Tôi nói nhỏ: “Đừng nói cho chú Trình biết nhé.” Trình Chân khẽ gật đầu.

Nhìn Trình Chân người đầy mồ hôi, tôi bỗng thở dài, thật ra có một người em trai cũng tốt. Trong chốc lát, tâm trạng cũng đỡ hơn, tôi nói: “Cám ơn em hôm nay đã giúp chị.”

Trình Chân hừ một tiếng rồi nói: “Chị chỉ được phép cho một mình em bắt nạt thôi, ngoài em ra, không ai được quyền ức hiếp chị.”

Thế là thế nào! Tôi nắm chặt tay, nhìn Trình Chân đầy tức giận.

Trình Chân căn bản không hề để ý đến tôi, đột nhiên đưa tay phải ra nói: “Đưa ví của chị đây!”

Tôi nghi hoặc hỏi lại: “Làm gì?”

Tôi đưa ví ra, Trình Chân mở ví, lấy hết số tiền trong ví của tôi, cho vào trong túi quần, rồi trả lại ví cho tôi.

“Em…” Tôi không thể nào tin được, nhìn Trình Chân chằm chằm.

Trình Chân khẽ nhếch miệng, cười xảo quyệt: “Đây là cái em đáng được hưởng, nếu không phải em kịp thời đến cứu chị thì giờ số tiền này đã bị đứa khác cướp đi rồi.”

“Nhưng…” Tôi muốn hỏi lại, em làm như vậy thì có khác gì những người vừa bắt nạt chị cơ chứ?

Trình Chân ngắt lời tôi nói: “Sau này, tiền tiêu vặt mỗi tuần của chị đều phải đưa cho em.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cậu ta nói tiếp: “Dù sao chị cũng rất ngốc, để người khác cướp mất thì chi bằng đưa em giữ hộ chị còn hơn.”

Tất cả những gì cậu ấy nói đều chỉ là lý do lý trấu. Bị một đứa kém mình hai tuổi bắt nạt, vốn đã không phải là chuyện vẻ vang gì. May mà hơn một năm sau đó, bố đến đón tôi đi. Cuối cùng, tôi cũng có thể thoát khỏi những ngày chịu uất ức phải cống nạp cho tên tiểu tử ấy.

Bảy năm trôi qua, tôi cảm giác như tính tình ngang ngược của Trình Chân vẫn không có gì thay đổi mà còn nghiêm trọng hơn. Tôi bỗng cảm thấy, việc quay lại thành phố G lần này quả là một quyết định sai lầm.

Người luôn bắt nạt tôi, giờ lại vừa giúp tôi giải nguy, sau đó còn không quên châm chọc tôi. Thế là sao nhỉ? Chồn cáo đến chúc Tết gà sao?

Tôi hừ nhẹ một tiếng, ánh sáng đèn chiếu lên sàn nhà sáng bóng, dáng Trình Chân biến mất ngay chỗ góc rẽ.

Quay trở lại chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một cái, đám con gái nhảy múa tơi bời một lúc giờ đã mệt phờ cả ra, có người đứng dậy chỉ vào tôi nói: “Lý Vi, cậu thật sự không định hát à, hát một bài đi chứ.”

Tôi lắc đầu không muốn nói nhiều. Liễu Đình đột nhiên sán lại gần nói: “Mình vừa mới đi vệ sinh, lỡ mất vụ hay, nghe nói, người cậu vừa làm quen là Lâm Nguyên Nhất của lớp bên cạnh à?”

Tôi gật đầu nói: “Hình như đúng là cậu ấy đấy.”

Liễu Đình ngạc nhiên hét lên: “Lý Vi, người vừa bị cậu trêu quả nhiên là Lâm Nguyên Nhất à!”

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, tôi hỏi luôn một hơi: “Là cậu ấy thì sao chứ? Không lẽ cậu ấy sẽ đến tính sổ với mình sao?”

“Không đến mức ấy.”

“Vậy là được rồi.” Cậu ấy là ai, tôi vốn không hề có hứng thú quan tâm. Người con trai có lòng dạ hẹp hòi như vậy không dây vào thì tốt hơn, hơn nữa xung quanh cậu ấy còn có một người con gái ghê gớm, so đo từng tí một.

“Cậu ấy là hot boy được cả trường mình công nhận đấy, là thần tượng của tất cả bọn con gái trong trường, quan trọng nhất là cậu ấy chưa có bạn gái!”

Mấy bạn gái ngồi cạnh vừa nghe thấy tên Lâm Nguyên Nhất, liền chuyển ngay chủ đề sang cậu ấy: “Lý Vi, vừa nãy cậu chịu oan rồi, Tương Phương Phương đấy không phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất đâu. Cô ta chỉ cậy nhà nhiều tiền, bản thân lại có chút nhan sắc nên cứ suốt ngày bám theo Lâm Nguyên Nhất thôi.”

Tôi thầm nghĩ, lần này thì thảm rồi. Hôm nay vì mấy trò thách đố mà đồng ý đi kết thù kết oán với người ta, lại còn cùng học một trường nữa chứ, sau này cứ tránh đi thì tốt hơn.

Trong phòng, tiếng nói chuyện ngày càng to, lúc này điện thoại của Liễu Đình đột nhiên đổ chuông. Cậu ấy nhìn màn hình điện thoại rồi bắt máy, cau mày hỏi: “Em ở đâu thế hả?” Đầu bên kia hình như nói tên địa điểm nào đấy, Liễu Đình ngạc nhiên nói: “Ơ, em cũng ở Tiền Nội à.”

Ngay sau đó, Liễu Đình quay sang hỏi tôi: ‘Lý Vi, gần đây mới mở một quán lẩu băng chuyền, em họ mình hỏi có muốn cùng đi ăn không?”

Tôi vừa uống được ngụm nước cam, lập tức phun ngay ra. Liễu Đình hét lên: “Cậu làm gì thế hả?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôi nhăn nhó xin lỗi cậu ấy, từ đầu kia điện thoại của Liễu Đình truyền đến tiếng cười tỏ ý không tốt đẹp gì.

Hơi điều hòa trong phòng phả vào da làm tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Tôi rút một tờ giấy ăn đưa cho Liễu Đình nói: “Hình như mình uống nhiều nước cam quá thì phải, đau bụng quá, hay thôi không đi nữa nhá.”

Liễu Đình xua xua tay nói: “Thật là, để lần sau vậy.” Rồi quay ra nói với đầu bên kia: “Trình Chân, em nhớ về sớm đấy, không cô lại bắt chị đi tìm em.”

Ngày hôm nay, mới có một lúc thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi tự thấy thần kinh của mình thật là tốt. Tôi sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa, kéo kéo Liễu Đình, tiện thể tìm lý do rời khỏi quán karaoke thị phi này.

Cũng đã vào học được mấy ngày. Tôi vốn vẫn lo sẽ có người đến tìm tôi tính sổ, nhưng thực tế thì rõ ràng là tôi đã lo thừa rồi vì lớp Lâm Nguyên Nhất ở tầng ba, còn lớp tôi lại ở tầng hai. Còn điều phiền phức khác – Trình Chân, thì từ hôm đấy cũng không thấy xuất hiện.

Những ngày tháng thanh thản, dễ chịu cứ thế trôi qua cho đến ngày kiểm tra cuối cùng. Một buổi chiều tràn ngập ánh nắng rực rỡ, tôi đang thò cổ ra ngoài lan can, ngắm nhìn ánh nắng bao trùm lên khắp sân trường, tâm trạng cũng trở nên bình yên.

Cuộc sống cứ tươi đẹp như vậy. Từ phía sân vận động vang lên tiếng hét rất to, tôi quay đầu nhìn về phía ấy, có người đang chơi bóng rổ. Ai đó gào lên: “Lâm Nguyên Nhất!”

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cậu ấy quay người rời đi hôm nào. Hình như hôm qua, tôi có thấy cậu ấy đi ngang qua hành lang lớp học, gương mặt lạnh lùng, mặt hơi ngẩng lên.

Liễu Đình không biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nhìn về phía sân vận động, hỏi: “Lý Vi, không phải cậu thích Lâm Nguyên Nhất rồi đấy chứ?”

Tôi ngẩn người, lắc đầu cười: “Thôi đi, mình thích người có suy nghĩ, có chủ kiến, ngoài lạnh, trong nóng.”

“Ừm, kiểu người nóng tính.” Liễu Đình cười to “Mình còn tưởng cậu thích kiểu hot boy như Lâm Nguyên Nhất cơ chứ.”

Nắng chiều xuyên qua tầng mây, chiếu xuống từng ngóc ngách trên đường, tạo thành một màng sương mỏng lờ mờ. Tôi dựa vào lan can, đứng ngửa cổ suy nghĩ mông lung.

Không biết vì sao tự nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện khuôn mặt Trình Chân. Khuôn mặt ấy, đã cởi bỏ vẻ trẻ con, non nớt thuở nhỏ và thay vào đó là vẻ tuấn tú của một chàng thanh niên, vẻ sắc sảo hiện rõ trong ánh mắt. Tuy chỉ có mấy năm ngắn ngủi nhưng cũng đã đủ làm thay đổi cả một con người.

Lúc ấy, tôi luôn nghĩ rằng, sau này tuyệt đối sẽ không gặp lại cậu ấy nữa, nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, muốn trốn cũng không được, tôi bất giác cười nhẹ thành tiếng.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Liễu Đình kêu lên, cậu ấy đột nhiên tỏ ra vô cùng hào hứng nói: “Tiểu Vi, học xong mình mời cậu đi ăn lẩu. Mình vừa nhận được tin nhắn khuyến mãi của cửa hàng, hôm nay là ngày cuối cùng trong đợt khuyến mãi này rồi, ăn một tặng một đấy.”

“Ừ, được.”

Vừa tan học tôi đã bị Liễu Đình kéo ngay đến hàng lẩu.

Hàng lẩu tự chọn mới mở nằm trong khu mua sắm mười tầng sầm uất, kinh doanh rất tốt, đây còn là ngày khuyến mãi cuối cùng nữa, nên chúng tôi phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới có chỗ ngồi. Nhà hàng này là do một người bản địa ở thành phố G mở ra, nhân viên ở đây đều nói chuyện với chúng tôi bằng tiếng phổ thông mang đậm khẩu âm bản địa, khiến cho tôi có cảm giác như quay lại những ngày còn bé. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy Liễu Đình chọn món ăn rất thành thục, liền than vãn: “Hình như mình thật sự không thuộc về nơi này.”

Liễu Đình hỏi: “Gì mà thuộc về nơi này với thuộc về nơi kia chứ? Đến lượt cậu chọn món ăn đấy, muốn ăn gì?”

Tôi không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: “Có lòng lợn tẩm mật ong nướng không?”

Người nhân viên cười ngượng ngùng: “Xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi không có món đó.”

Liễu Đình thấy tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ, liền lấy thực đơn chọn thêm vài món, quay đầu sang hỏi tôi: “Tiểu Vi, cậu còn nói mình không thuộc về nơi này, đến món ăn đặc sản vùng này mà cậu cũng biết. Cậu thích ăn lòng lợn tẩm mật ong nướng à, khẩu vị của cậu giống với em họ mình đấy.”

Tôi ngẩn người một lúc, trước đây lúc ở nhà họ Trình, mỗi lần ra ngoài ăn, Trình Chân đều gọi món này. Không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà tôi vẫn còn nhớ.

Thói quen đúng là một điều đáng sợ.

“Liễu Đình, thật ra em họ cậu…” Tôi do dự không biết nên nói thế nào với Liễu Đình về chuyện trước đây tôi từng ở nhà họ Trình.

Liễu Đình giơ tay gọi nhân viên phục vụ, nói: “À, đúng rồi, cho thêm một bình nước ngô nữa.” Cậu ấy quay đầu sang cười với tôi, hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”

“À, không có gì.” – Tôi thở dài một cái.

Chúng tôi ăn uống no nê xong thì cũng đã gần tám giờ. Thanh toán tiền xong xuôi, lúc ra khỏi đấy tôi mới muốn vào nhà vệ sinh. Tôi đưa túi xách cho Liễu Đình, đi tìm nhà vệ sinh.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, siêu thị đang bật một bản balad tiếng Anh, trong những lúc thế này con người thường bất giác cảm thấy lòng dịu nhẹ lại.

Ra đến cửa chính của siêu thị, tôi nhìn thấy một bóng hình từ phía xa, đang đứng đối diện với tôi, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt sáng và trong. Tôi đứng ngây ra nhìn người đang đứng trước mặt. Khuôn mặt tuấn tú ấy khiến tôi gần như ngừng thở.

Sao lại là cậu ấy? Tôi còn tưởng rằng người đang đứng trước mặt mình chỉ là ảo giác. Tôi thử nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra, dáng người cao ráo ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Qủa nhiên là Trình Chân thật rồi!

Theo phản xạ, tôi quay người đi vào nhà hàng rồi đi ra bằng cửa khác, tiện tay gọi điện thoại cho Liễu Đình. Tôi vừa ấn thái dương vừa nói: “Mình đang đi xuống cầu thang rồi, mình gặp nhau ở cửa siêu thị nhé.”

Đồ nóng tính đầu bên kia hét ầm lên: “Sao cậu lại tự đi thế! Mình đang đợi ở cửa thang máy đây! Lúc nãy không gặp em họ mình à, mình sợ cậu không tìm được mình nên nhờ nó đi đón cậu.”

Tôi ngẩn một lúc, đau đầu than thở: “Sao đi đâu cũng gặp phải em họ cậu vậy?”

Liễu Đình không bằng lòng nói: “Nó học taekwondo ở đây, gặp nhau cũng không có gì lạ. Còn cậu nữa, thang máy có sao không đi, leo bộ làm gì?”

Tôi nhìn xung quanh chỗ cầu thang, cảm giác như đang bị cả thế giới trêu đùa vậy. Mối quan hệ lằng nhằng này làm tôi có chút khó chịu.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười. Đã lâu như vậy rồi, mà tôi còn đang sợ điều gì thế này?

Từng bước từng bước đi xuống tầng, tôi nói: “Không có gì, vừa ăn xong nên muốn đi lại cho dễ tiêu hóa một chút. Cuộc sống là phải vận động mà.”

Ngắt máy, tôi nhanh chóng đi xuống tầng, một mình ở chỗ cầu thang không người qua lại thế này, tôi bất giác cảm thấy hơi sợ.

Tôi đi ra từ chỗ cửa thoát hiểm, phòng chính bật đèn sáng trưng, âm nhạc thì vẫn nhẹ nhàng như vậy. Tôi cảm thấy dịu bớt sự lo lắng vừa rồi, đi về hướng cửa chính.

Nhưng tôi không ngờ lại gặp phải một người. Người ấy đứng dựa vào cột đèn giao thông, đầu hơi ngẩng lên, tay đút túi quần, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen đơn giản, trên lưng đeo chiếc ba lô thể thao. Hình như nghe thấy có tiếng bước chân, nên cậu ấy quay đầu lại nhìn, cười cười nói với tôi: “Chị Tiểu Vi, xin chào!”

Khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói thấp trầm, làm tôi hơi kinh sợ, người con trai trước mặt đã lớn hơn trước nhiều.

Biểu cảm của Trình Chân nhìn có vẻ rất ung dung, thư thái, trái hẳn với ánh mắt đầy cẩn trọng của tôi.

Thở dài một cái, tôi cố tỏ vẻ ngạc nhiên, thoải mái tiến lại gần hỏi: “Trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp em ở đây.”

Trình Chân mỉm cười: “Em cố tình đứng đây đợi chị mà.”

“Đợi chị?”

“Đúng thế, hôm qua bố chị gọi điện đến nhà em, bố em đã biết chuyện chị đến học ở đây rồi.” Trình Chân nửa như cười nửa như không nhìn tôi hỏi: “Chị cố ý tránh em phải không? Rốt cuộc là chị đang sợ điều gì thế hả?”

Tôi nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Trình Chân. Ánh mắt cậu ấy từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, vẫn trong veo như vậy, mang một vẻ kiêu căng, ngạo mạn, ánh mắt ấy đã quá quen thuộc với tôi.

Sau khi bố đón tôi rời khỏi nhà họ Trình, do công việc bận rộn nên không có thời gian quan tâm đến tôi, chỉ có thể chi trả tiền học phí đắt đỏ cho tôi vào học tại trường nội trú. Tại ngôi trường ấy, tôi phải đối mặt với những thầy cô giáo nghiêm khắc, bảo thủ, bài tập nhiều làm không xuể, bạn bè thì xa lánh…

Trong những ngày sống cô đơn ấy, tôi thậm chí đã bắt đầu nhớ về những ngày tháng đấu khẩu với Trình Chân. Sau đó, tôi dần quen với cuộc sống mới và quên đi những kí ức ấy.

Cho đến khi vào phổ thông trung học, bố tôi đột nhiên nói: “Tiểu Vi, con có muốn đến thành phố G học không, đến ngôi trường mà trước đây mẹ con đã từng học?”

Trường cũ của mẹ, nơi ấy có những cây ngô đồng Pháp cao vút, những thư viện có lịch sử lâu đời…

Bố tôi nói: “Lần đầu tiên bố gặp mẹ con, bà ấy mặc một chiếc váy hoa dài, đứng dưới cây ngô đồng đang nở rộ hoa trắng muốt, cười rất đẹp.” Bố tôi như đang lạc vào những kí ức trước đây, ông bỗng nở một nụ cười hạnh phúc.

Thời gian trôi qua nhanh như thoi, tôi đã đến học tại ngôi trường cũ của mẹ, đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng, ánh nắng tràn ngập con đường, chiếu lên đỉnh đầu tôi. Cuối cùng, tôi cũng đã quay trở lại thành phố này, đã bảy năm trôi qua rồi…

Trình Chân hỏi tôi đang sợ hãi điều gì, phải rồi, rốt cuộc tôi đang lo sợ cái gì cơ chứ?

Trở lại từ những kí ức ngày xưa, tôi ngẩng đầu nhìn Trình Chân, mặt nghiêm túc nói: “Là tự chị muốn quay về đây, chị không sợ gì cả.”

“Nhưng tại sao biểu cảm của chị lại như vừa gặp phải ma vậy.” Trình Chân quay người lại đứng đối diện với tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Gặp em, chị bất ngờ đến thế cơ à?”

Tôi khẽ động môi nói: “Em… Em nhận ra chị từ lúc nào thế?”

Một cơn gió thổi đến, theo thói quen, tôi đưa tay lên gạt gạt chỗ tóc mái, Trình Chân bất ngờ nói: “Lúc nhỏ, mỗi lần chị không vui hoặc gặp chuyện gì phiền phức đều hay đưa tay lên gạt tóc mái như vậy, thói quen này chị vẫn chưa bỏ được.”

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Trình Chân, cậu ấy cũng nhìn tôi, đột nhiên không biết nói gì. Trong phút chốc, tôi có cảm giác thời gian như đang ngừng lại.

Sau đó, tôi phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Chỉ là một động tác nhỏ bình thường thôi mà, rất nhiều người cũng có thói quen này.”

Trình Chân lắc đầu nói: “Những người khác có thể có thói quen này, nhưng chị là không để ý mà đưa tay lên trán, vì chỗ đấy có một vết sẹo.” Ánh mắt của Trình Chân lộ ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

Tôi vẫn cho rằng, có những vết thương chỉ cần chú ý không đụng đến nó, sẽ không bị người khác phát hiện ra, nhưng bảy năm trôi qua, lâu như vậy rồi mà những kí ức năm ấy, tôi chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đã hiện ra rõ rệt.

Năm mẹ đưa tôi đến thành phố G gặp bạn cũ, tôi đang đẩy va li hành lý nhỏ của mình, tay nắm bàn tay mềm mại, ấm áp của mẹ, hào hứng bước lên xe. Vậy mà không ai ngờ được, một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đã đụng phải xe của chúng tôi…

Trong kí ức vẫn còn non nớt lúc ấy của tôi là tiếng thở hổn hển rất nhẹ của mẹ nói với tôi: “Tiểu Vi, Tiểu Vi, con phải sống, con nhất định phải sống…”

Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có ngày bàn tay ấm áp của mẹ tôi trở nên lạnh ngắt như vậy. Một vụ tai nạn, một người chết, một người bị thương. Tôi mất đi người thân yêu nhất, và phải tự lập sống tiếp. Nằm trên giường bệnh lúc ấy, nghe tiếng y tá thì thầm với nhau: “Cô bé ấy bị thương không nhẹ, còn nhỏ thế mà đã mất mẹ, thật là đáng thương.”

Vụ tai nạn không lưu lại di chứng gì trên cơ thể tôi, ngoài vết sẹo màu hồng nhạt trên trán.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu để tóc mái, một thời gian dài sau đó, tôi rất sợ đi ô tô. Bây giờ nghĩ lại, đó là những kí ức đen tối trong cuộc đời tôi, nếu như không có Trình Chân luôn bên cạnh cãi vã với tôi, có lẽ tôi vẫn sẽ phải sống với những kí ức đau khổ đó trong một thời gian dài.

Trình Chân đối với tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tôi cúi đầu, tâm trạng bị những suy nghĩ kì lạ quấn lấy. Trong cái siêu thị to thế này, tôi cảm giác như mình không thể tìm được lối ra.

“Tiểu Vi, hóa ra cậu ở đây, làm mình tìm mãi.” Liễu Đình đột nhiên xuất hiện, vỗ vỗ vai tôi từ phía sau. Rồi nghiêng người sang bên cạnh thì thấy Trình Chân, thắc mắc không hiểu: “Hai người quen nhau từ trước rồi à?”

Trình Chân cười: “Còn hơn cả quen biết ý chứ, chị ấy hồi trước từng ở nhà em hai năm.”

Liễu Đình ngẩn ra một lúc, rồi hình như nghĩ ra điều gì đó: “Em nói thế làm chị nhớ ra, cô vẫn thường hay nhắc đến con gái một người bạn của chú sống ở nhà mình, hình như tên là Tiểu Vi.” Nói rồi Liễu Đình ngừng lại, sau đó bỗng nhiên reo lên: “Trời ơi, mãi mới nghĩ ra, hóa ra là cậu à. Ha ha, thế giới này thật là nhỏ bé, hóa ra cậu chính là Tiểu Vi – người mà cô vẫn luôn miệng nhắc đến.”

Thế giới này quả thật rất nhỏ, quay người một cái, chúng ta đã lại gặp nhau.

Tối hôm ấy, nằm trên giường, trở mình đi trở mình lại, tôi vẫn không thể nào ngủ được. Bên ngoài trời đã về đêm, ngày càng tối hơn, nhìn sang giường Liễu Đình phía đối diện, cậu ấy sớm đã ngủ say rồi.

Ngôi trường trước đây tôi học quản lý rất nghiêm ngặt. Ngoài việc phải học hết tất cả các môn của một ngày, buổi sáng còn phải dậy tập thể dục. Lại còn có giáo viên chuyên đứng ngoài cổng trường điểm danh, không được phép đến muộn. Thời gian tự học buổi tối phải tuyệt đối yên lặng, giáo viên cũng sẽ đi kiểm tra, ngoài những điều ấy ra, bất cứ lí do gì cũng không được ra ngoài. Những quy tắc ngặt nghèo ấy khiến người ta gần như phát điên.

Dù sao tối nay cũng không ngủ được, tôi ra ngoài đi dạo. Bước xuống giường, rón rén, lén lút ra khỏi khu kí túc xá nữ.

Tôi chầm chậm đi dọc theo tường bao quanh trường học, gió thổi nhẹ. Tôi đứng trên mô đất cao, đột nhiên nhìn thấy dáng hai người ở phía bên ngoài bức tường bao, rõ ràng là đồng phục của học sinh trường tôi, có lẽ họ cũng trốn ra ngoài, bây giờ định nhảy tường vào.

Gió đêm mùa hạ thổi nhè nhẹ, nhìn dáng người con trai ấy cũng cao đến hơn mét tám. Cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng, chiếc quần đồng phục trường bó chặt làm lộ ra dáng hình mảnh khảnh. Cậu ấy một tay đỡ bạn gái kia, một tay đút vào trong túi quần. Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi cảm nhận được khuôn mặt cậu ấy thật sự rất đẹp trai.

Người con gái dựa lên vai cậu ấy, trông như một chú chim non: “Tiểu Nhất, đường tắt mà cậu nói là trèo tường sao!” Cô ta cúi đầu nói với dáng vẻ yểu điểu.

Tôi vốn định đứng xem trò vui, nhưng khi nghe thấy cái tên ấy, tôi bỗng giật mình. Mượn chút ánh sáng nhỏ nhoi, tôi nhìn kỹ hơn một chút. Khuôn mặt và ngũ quan hoàn hảo của người con trai ấy, thật khiến người ta khó mà rời mắt được. Cậu ấy quả nhiên là Lâm Nguyên Nhất, nhưng cô gái bên cạnh cậu ấy lại không phải là Tương Phương Phương lần trước.

Lâm Nguyên Nhất do dự một hồi, nói: “Nếu cậu sợ, mình sẽ đi gọi cô quản lý kí túc xá mở cửa.”

Cô gái kia ra sức lắc đầu nói: “Tuyệt đối không được, nếu giáo viên mà biết, thông báo với phụ huynh thì nguy mất.”

Hai người bọn họ dừng lại ở góc tường, trên cả con đường yên tĩnh chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở đó, những chỗ khác đều tĩnh mịch, yên ắng. Vừa hay ánh trăng hôm nay rất đẹp, chiếu lên người họ.

Tôi nhìn ngó xung quanh, trong lòng thở dài một tiếng, sao mình lại gặp họ cơ chứ, sớm biết thế này không ra đây nữa cho rồi. Tôi ho lên một tiếng, hỏi: “Này, có cần tôi giúp kéo bạn lên không?”

“Ai đấy?”

Hai người ở góc tường đã nghe thấy tiếng tôi, giật mình ngẩng đầu lên thì thấy tôi đang trèo phía trên tường. Tôi cười ngượng ngùng: “Hây ya, tôi chỉ là có lòng tốt thôi.”

Lâm Nguyên Nhất lúc này đã nhận ra tôi, ngạc nhiên nói:

“Là cậu!”

Tôi gật gật đầu, chỉ vào bạn gái bên cạnh: “Cậu ở dưới đỡ bạn ấy, tôi kéo từ phía trên.”

Cô gái kia vẫn tỏ ra có chút do dự, tôi kéo dài giọng nói: “Cửa chính của kí túc xá đã đóng rồi, nếu cậu không lên thì tôi cũng mặc kệ đấy nhá, đèn trong phòng cô quản lý cũng tắt rồi, bây giờ cậu gọi cửa, hậu quả thế nào cậu tự chịu nhé.”

Cô ta nghĩ một lát, cắn cắn răng nói: “Vậy phiền cậu.”

Tôi cười đáp lại: “Không có gì.”

Lâm Nguyên Nhất đứng phía dưới nhẹ nhàng nâng eo cô ta lên, cô gái kia chìa tay về phía tôi, tôi dùng sức kéo cô ấy lên. Tôi quay đầu lại nhìn Lâm Nguyên Nhất đang đứng phía dưới.

Lâm Nguyên Nhất nói: “Mình tự lên được.” Nói rồi, cậu ấy đặt một chân lên trên cột đèn, chân còn lại đạp lên tường, rồi nhẹ nhàng nhảy lên.

Ánh trăng mờ mờ chiếu lên người Lâm Nguyên Nhất, cậu ấy quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, đột nhiên nhoẻn miệng cười, để lộ ra nụ cười khiến ai cũng phải rung động. Ánh mắt cậu ấy lúc sáng lúc tối, giọng trầm trầm cất lên: “Mình vẫn chưa biết tên cậu.”

“Lý Vi, chữ Lý có bộ thảo đầu, và chữ Vi trong Vi Tiếu.”

Cậu ấy nhìn tôi, vẻ tò mò soi xét lộ rõ trong ánh mắt. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, đường nét trên dáng hình cậu ấy càng trở nên sinh động.

“Tiểu Nhất, bây giờ làm thế nào?”

Người con gái tỏ vẻ sợ hãi nhìn xuống phía dưới tường, tôi vỗ vỗ vai cô ấy: “Phía dưới là thảm cỏ, cũng không cao lắm, vẫn còn tốt hơn là nền xi măng.”

Lâm Nguyên Nhất có chút ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó một tay bám vào tường vây, nhảy vọt lên. Cậu ấy tay chân đều dài, bức tường cao như vậy đối với cậu ấy mà nói không phải là trở ngại gì.

Sau khi yên ổn nhảy xuống, Lâm Nguyên Nhất mở rộng hai tay, cười với cô gái kia nói: “Đừng sợ, mình ở dưới này đỡ cậu.”

Màn đêm dày đặc, sân bóng đằng sau bức tường yên tĩnh không một bóng người. Ánh trăng chiếu trên người Lâm Nguyên Nhất tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Bóng cậu ấy đổ trên nền đất, đằng sau là bóng đêm mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy vài chấm sáng của mấy ngôi sao từ đằng xa. Thời khắc ấy trở nên đẹp lạ kỳ như một bức tranh, khiến tôi không nói nên lời.

Cô gái kia vẫn đang đứng bên mép tường, có vẻ rất tin tưởng Lâm Nguyên Nhất, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn quyết định nhảy xuống.

Lâm Nguyên Nhất đỡ được cô gái kia, bất ngờ quay đầu, cười với tôi, ánh mắt đung đưa dưới ánh trăng trở nên linh hoạt, còn có một chút trêu chọc.

Cậu ấy chìa tay về phía tôi: “Có cần mình đỡ không?”

Nhìn nụ cười của Lâm Nguyên Nhất, tôi có cảm giác biểu cảm của cậu ấy có gì đấy như đang trêu đùa. Liệu có phải dù là lúc cười hay không, ánh mắt cậu ấy cũng không nghiêm túc như vậy?

“Cám ơn, mình không yếu ớt thế.” Nhân lúc cậu ấy không để ý, tôi làm mặt hề với cậu ấy, thấp giọng nói “hơn nữa mình và cậu cũng không thân thiết gì.”

Con ngươi đen láy của Lâm Nguyên Nhất vừa chuyển động, cười khẽ, nói: “Ừ, không thân thiết gì. Lần trước người nói mấy câu kì lạ với mình, lẽ nào không phải là cậu?”

Tôi lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy ở quán karaoke, mặt nhanh chóng đỏ ửng. Tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ cảm thấy bị bắt được chỗ sơ hở, nên có chút xấu hổ.

“Ôi…” Lâm Nguyên Nhất như đang rất buồn cười, nhưng cố nén lại.

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, dùng ánh mắt ra hiệu với cậu ấy: “Bạn gái cậu đang chờ đấy.”

Cậu ấy ngẩn ra một lút, không nói gì, ánh mắt có chút lơ đãng, tôi từ từ kéo rộng khoảng cách với cậu ấy. Nhìn kĩ khuôn mặt đẹp trai ấy, trong lòng tôi bỗng cảm thấy thoải mái. Với khuôn mặt và dáng người thế này, thêm cả tính cách nữa, chả trách mà có nhiều bạn nữ chủ động theo đuổi cậu ấy đến vậy.

Ánh mắt cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, như đã nhìn ra được sự đề phòng của tôi. Cậu ấy không nói gì thêm, chỉ hơi nhếch miệng, quay đầu nhìn người con gái bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi vuốt vuốt ngực để làm giảm nhịp tim đang đập loạn lên của mình, thầm nghĩ, con người này thật có khí chất của công tử đào hoa, vẫn nên tránh thì hơn.