Chưa gì đã học được một học kì.

Mọi người đang phải lao đầu vào để ôn thi.

- Tập trung.

- Đau nha.

- Mình dạy cậu những gì còn nhớ không?

- Một chút có được không Trạch Dương?

- Lần này mà không đủ điểm cậu sẽ bị chuyển chỗ biết chưa? Muốn ngồi cạnh mình hay ngồi cạnh người khác?

- Thích ngồi cạnh Trạch Dương thôi.

- Vậy thì lo mà làm bài cho tốt đi.

Trạch Dương thì đang cố giảng bài còn Hân Nghiên thì lại cứ quay khắp nơi lúc thì nhìn ra ngoài lớp lúc lại nghịch bút.

Cậu đành phải nói vậy để cho cô tập trung làm bài.

Diệp Lam vừa đi mua nước ngọt về thì đưa cho Hân Nghiên một lon.

- Hân Hân của mình chăm chỉ học nên mình giúp đỡ một chút nè.

- Oa, Lam Lam thật tốt.

Hân Nghiên vui vẻ đưa lon nước ngọt cho Trạch Dương để cậu bật nắp giúp cô.

Một lúc sau thì Sở Tiêu cũng vừa đi chơi bóng rổ về.

Cậu đi đến xoa đầu Hân Nghiên.

- Hân Hân nhà ta chăm học quá.

Muốn mình giúp gì không?

- Nói cho đúng.

Nhà cậu sao?

Trạch Dương khó chịu gạt tay Sở Tiêu ra khỏi đầu Hân Nghiên.

Tuy rằng vẫn là bạn nhưng anh vẫn không thích ai quá thân thiết với Hân Nghiên một chút nào.

Hai người cũng từng có nói sẽ theo đuổi công bằng.

Nhưng Trạch Dương biết rõ mình đang nắm phần chuôi.

Cậu tự tin Hân Nghiên sẽ không phải lòng Sở Tiêu.

__________

Tuy là nói như vậy nhưng trong kì thi Hân Nghiên vẫn đứng bét lớp.

Nhưng số điểm có nhỉnh hơn trước kia.

Cô ngồi ở bàn học mặt ỉu xìu cắn móng tay.

Sở Tiêu thấy cô vậy thì đi đến ngồi cạnh cô.

Nắm lấy bàn tay mà cô vừa cắn móng lau bỏ nước bọt của cô đi.

Hân Nghiên ngây thơ nhìn cậu.

- Cậu sắp cắn hết móng tay rồi kìa.

- Ừm...!

- Sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Là điểm á.

Trạch Dương nói được điểm thấp sẽ không được ngồi cạnh cậu ấy nữa.

Mình thích ngồi cạnh Trạch Dương.

- Chậc, mình còn tưởng việc gì.

Hay cậu ngồi cùng mình đi.

Hân Nghiên mở to mắt nhìn cậu.

Cô chu môi suy nghĩ một lúc rồi nhoẻn miệng cười.

- Như vậy cũng được sao?

- Tại sao không.

Yên tâm, mình sẽ giảng bài cho cậu không khác gì cậu ta đâu.

- Không cần đâu, nói cho Sở Tiêu bí mật nhỏ nha.

Mình không thích nghe Trạch Dương giảng bài chút nào.

Trạch Dương nghe được liền lên tiếng hỏi.

- Vậy sao?

- Ừ, Trạch Dương ghê lắm á.

Sở Tiêu nghe thấy tiếng của Trạch Dương liền chỉ biết mím mồm cười.

Hân Nghiên từ nãy đến giờ vẫn không biết Trạch Dương đang đứng gần mình còn nói xấu anh rất nhiều.

- Thì ra cậu nghĩ mình như vậy sao?

- Ừ, à...T-Trạch Dương....!

Hân Nghiên còn đang gật đầu cười ngẩng lên thì nhìn thấy Trạch Dương.

Nụ cười của cô tắt ngấm.

Trạch Dương còn đang nghiêm mặt nhìn cô làm cô hỏi sợ.

Đứng dậy cười tươi đi đến ôm lấy cánh tay Trạch Dương lắc nhẹ.

- Trạch Dương là tốt nhất.

Mình thích Trạch Dương nhất luôn.

- Không phải vừa nãy nói mình xấu xa sao? Bây giờ lại nói thế rồi.

- Không có đâu, Trạch Dương tốt nhất.

Tốt nhất nhất luôn.

- Cậu còn để mình nghe được lần nữa thì đừng có trách mình.

- Hì, Trạch Dương thật tốt.

Sở Tiêu cảm thấy buồn cười.

Vừa mới nói xấu xong liền phải ra nịnh lại.

Đúng thật chỉ có Hân Nghiên mới làm được vậy.

Cậu đứng lên xoa đầu Hân Nghiên cười.

- Vậy nhé, mình sẽ xin thầy Ngô chuyển chỗ cho hai đứa nhồi cạnh nhau.

- Ừm.

Sở Tiêu vừa đi về bàn ngồi thì Trạch Dương quay sang nhìn cô.

Cậu nhíu mày không hiểu vừa nãy lúc không có cậu ở đây thì tên họ Hoàng kia lại dụ dỗ gì cô bạn nhỏ của cậu đây.

Một lúc sau thì Ngô Bách Điền bước vào.

Cả lớp đứng lên chào ông rồi ngồi xuống.

- Đây là sơ đồ mới của lớp chúng ta nhé.

Trạch Dương, các bạn có gì không hiểu thì em giải thích cho các bạn nhé.

- Vâng.

Nói xong ông đi ra ngoài để cô giáo bộ môn bào dạy.

Sau tiết học các bạn cất hết sách vở vào cặp rồi chuyển sang chỗ mới.

Hân Nghiên cũng vui vẻ cất sách.

Cô vừa đứng lên thì Trạch Dương giữ lấy tay cô lại.

- Cậu đi đâu?

- Mình ngồi cạnh Sở Tiêu.

- Ai nói vậy?

- Là Sở Tiêu nói đó.

Với lại mình cũng thích ngồi cạnh Sở Tiêu a.

- Nhiều chuyện.

Ngồi xuống cho mình.

Không xem sơ đồ lớp à?

- Mình không bị chuyển chỗ sao?

- Vậy cậu muốn bị chuyển?

- Hì, Trạch Dương là tốt nhất.

Mình ngồi cạnh Trạch Dương.

Hân Nghiên lại ngồi xuống còn dụi mặt vào cánh tay cậu để cho cậu bớt giận.

Sau giờ học, Sở Tiêu lại rủ mấy người đi quán điện tử.

Hân Nghiên nhớ ra lần trước liềm lắc đầu ngay.

- Không được đâu, ở đó có đánh nhau.

Trạch Dương nói không cho đi nữa.

- Không sao, lần này sẽ khác.

- Đừng có rủ rê Hân Nhi.

Các cậu thích thì tự đi mà chơi.

Hân Nhi đi về.

Trạch Dương đeo cặp sách của mình lên rồi rời đi.

Ai ngờ đâu trên đường đi về thì ba người kia lại lẽo đẽo đạp xe theo sau.

Hân Nghiên quay lại nhìn họ.

- Các cậu đi đâu vậy?

- Đến nhà cậu chơi đó, được không?

- A, được nha.

- Không được.

- Tại sao vậy Trạch Dương? Sao không được?

- Đúng đấy, sao lại không được? Bọn mình đến nhà Hân Hân chứ đâu phải nhà cậu đâu mà cậu cấm.

Trạch Dương dừng xe lại quay xuống nhìn ba người.

- Tí nữa cậu ấy đi chơi cùng ba mẹ rồi.

- A, đúng rồi.

Mình đi thăm ngoại a.

- À vậy thì để lần khác cũng được.

- Vậy thôi nhé, để lần khác nha Hân Hân.

- Ừm, để lần sau sẽ đi đợi các cậu đến nhà mình chơi.

Ba người kia lại quay xe đạp trở về.

Trạch Dương cốc nhẹ đầu cô.

Nếu hôm nay cô không có việc thì chắc lại dẫn họ vào nhà chơi, có khi còn chả thèm đếm xỉa gì tới cậu.

Tốt nhất là không nên cho mấy người kia đến nhà cô thì tốt hơn..