Nơi Kí Ức Đọng Lại

Việt Phương lau nước mắt, sau đó nắm lấy điện thoại, trước khi bà Thu Hà bắt máy, cô đã cố áp chế giọng nghẹt mũi của mình, cô hỏi:

- Mẹ! Nếu như số phận có thay đổi. Người có số mệnh xấu là con, thì mẹ có làm như năm xưa không? Tráo đổi thân phận để thay đổi số phận của hai đứa.

- Con đã đọc tờ giấy mẹ để lại cho con không? – Bà Thu Hà từ tốn hỏi cô.

- Con đã đọc rồi.

- Con hiểu ý mẹ nói hay không?

- Con hiểu.

- Vậy thì Việt Phương con nghe đây, sau khi nói chuyện với con, mẹ đã suy nghĩ cả đêm. Có lẽ trước đây mẹ sai lầm khi đã làm như thế. Hiện tại, mẹ không mong gì hơn là con được hạnh phúc, có lẽ mẹ vì muốn chuộc lại sự sai lầm của mình đối với con, muốn bù đắp cho con bằng cách nhìn thấy con hạnh phúc. Nhưng bất luận là con hay Việt Tình năm đó có số mệnh không tốt, dù lần nữa ẹ quay lại quá khứ, mẹ vẫn chọn cách làm này. Bởi vì mẹ yêu các con.

- Mẹ…- Việt Tình xúc động kêu lên – Nếu như, nếu như… không có sự hòa hợp giữa bất hạnh và may mắn, mà là thay đổi số mạng của cả hai thì sao ạ. Giống như người đoản mạng là con …

Nói đến đây, cô khẽ run, mắt nhắm lại nghĩ đến cái khối u trong đầu mình.

- Việt Phương, đã xảy ra chuyện gì hả con? – Bằng linh cảm của một người mẹ, bà Thu Hà bỗng sợ hãi hỏi.

- Không có gì đâu mẹ - Việt Phương mở mắt giữ bình tĩnh đáp – Chỉ là nhìn tờ giấy mẹ để lại, trong lòng con bỗng xúc động nên hỏi thế thôi – Im lặng ba giây, cô nói tiếp – Nếu như con nắm giữ hạnh phúc của mình, vậy Việt Tình thì sao, mẹ không lo sợ cho chị ấy…- Cô dừng lại lời nói, không biết giờ đây nên gọi Việt Tình là chị hay em nữa.

- Có người nói, đứa bé ra sau, thật chất là đứa bé hình thành trước, cứ để Việt Tình là chị gái của con đi – Bà Thu Hà nhẹ nhàng nói – Lúc nghe Việt Tình bị tai nạn, mẹ rất lo lắng, trong lòng như có lửa đốt, mẹ sợ hãi cái cảm giác mất mát đi một phần máu thịt của mình. Khi biết sự việc là vì hai chị em cùng yêu một người con trai và vị vậy Việt Tình mới xảy ra tai nạn, nỗi sợ hãi khiến mẹ mất đi bình tĩnh mà đánh con một cái tát tai. Nhưng dù con có tin hay không? “ Đánh con đau lòng mẹ”. Mẹ đã suy nghĩ thật nhiều về chuyện tình tay ba của hai chị em con cùng Jony. Một trong hai đứa, ai đau khổ mẹ đều không muốn. Thế nhưng mẹ nhận ra rằng, tình yêu không phải món hàng để dâng tặng. Dù con có chấp nhận nhường tình yêu đó lại cho Việt tình, thì cũng chưa chắc rằng Jony vẫn chọn ở bên con bé. Cho nên, chỉ cần cậu ấy yêu con, mẹ sẽ ủng hộ con.

Lời bà Thu Hà nói xong, Việt Phương như có kim đâm vào tim đau nhói nhưng nỗi đau lại xen lẫn hạnh phúc.

- Con cám ơn mẹ.

Thiên Phong ngồi trầm mặt bên ly rượu thật lâu. Từ lúc Việt Tình xảy ra chuyện, chứng kiến cái tát tai in trên má Việt Phương, anh cảm thấy như cái tát tai đó đánh vào trái tim mình, đau nhói. Ánh mắt đau đớn của Việt Phương khiến anh thấy đau, nếu như có thể đánh đổi, anh chấp nhận chịu thay cô. Thế nhưng, nếu như anh bước đến bên cạnh cô thì gia đình cô sẽ thế nào.

Tuy cuộc sống hiện tại của Việt Phương, anh hoàn toàn không hiểu hết, nhưng mà trong quá khứ, cô luôn khát khao mái ấm gia đình. Anh sợ rằng vì chính bản thân anh mà khiến mái ấm gia đình cô bị vỡ vụn ra.

Anh rất sợ điều đó.

Cô đã nhận ra anh, nhận ra anh là cậu bé năm xưa, ánh mắt cô nhìn anh trong giây phút đó, anh không sao quên được. Là niềm hân hoan khi gặp lại, là hạnh phúc tràn về.

Nhưng sự việc đã xảy ra như thế, anh không biết Việt Phương sẽ chọn ai. Anh hay gia đình của cô. Nếu cô chọn anh, xích mích gia đình sẽ xảy ra, cô khó lòng đối mặt với Việt Tình. Nếu cô chọn gia đình…Thiên Phong nhắm chặt mắt thở dài.

- Tính tong….

Tiếng chuông cửa phá hủy phút trầm tư của anh. Thiên Phong mở mắt, đưa tay vuốt mặt rồi uể oải đứng lên mở cửa.

- Mẹ… - Thiên Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên khi trước mắt anh là người phụ nữ có vẻ ngoài mượt mà sang trọng nhưng đôn hậu với nụ cười yêu thương nhìn anh.

Bà giơ tay ôm chầm lấy anh khẽ gọi:

- Con trai, mẹ thật là nhớ con.

- Sao mẹ về mà không báo con hay Bảo đến rước.

- Như vậy thật rườm rà, phiền các con quá – Bà vui vẻ khoát tay Thiên Phong đi vào nhà.

- Ba con đâu? Ba có về cùng mẹ không?

- Không có ông ấy ít bữa nữa mới về, mẹ nhớ các con nên về trước – Bà lắc đầu xua tay đáp, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, và chỉ tay bảo Thiên Phong ngồi xuống bên mình.

Quen sống ở trời tây, nhưng bà vẫn đầy nét mộc mạc của người dân quê làng Việt Nam. Nét đẹp của bà tự nhiên, thanh thoát không chưng diện, nhưng cũng phóng khoáng vô cùng, Thiên Phong thích nhất điều này ở bà.

- Để mẹ xem, không có mẹ chăm sóc, con có ốm đi chút nào hay không? – Bà xoay sang Thiên Phong bẹo má anh rồi ngó nghiêm quan sát.

- Mẹ… - Thiên Phong cảm thấy hơi xấu hổ trước sự quan tâm của bà.

Bà bật cười lớn, lôi túi hành lí của mình ra và nói:

- Thằng bảo đã gọi điện, nhờ mẹ đem cho con mấy thứ đồ.

- Bảo…- Thiên Phong hơi ngạc nhiên, Bảo xưa nay ít nói chuyện với mẹ của mình, còn ít nói hơn với ba của anh, vậy mà chủ động gọi cho bà, lại là nhờ đem đồ giúp anh.

Nhưng Thiên Phong chưa thắc mắc xong, điện thoại của anh đã đỗ chuông.

- Thiên Phong! Em cho anh nữa tiếng tìm em, nếu trong nữa tiếng anh tìm thấy em, xem như định mệnh lần nữa cho ta gặp nhau. Còn nếu không…

Việt Phương bỏ lỡ câu nói của mình.

Thiên Phong nghe những lời của Việt Phương đang nói trong tâm trạng hỗn loạn. Tiếng tút tút ở đầu dây bên kia đột ngột vang lên khiến Thiên Phong đứng ngơ ngạc, anh chầm chậm đưa điện thoại trước mặt mình, rồi thừ người nhìn nó chuyển sang màn hình chính.

“ Thiên Phong” – Cô ấy gọi anh là Thiên Phong, Việt Phương gọi anh là Thiên Phong, là Thiên Phong không phải Jony.

Cô ấy chịu gọi anh là Thiên Phong, không giả vờ như chưa từng biết chuyện, điều đó có nghĩa là…Thiên Phong thấy run run, tay xiết chặt cái điện thoại, nếu không trước cảm xúc quá mạnh của anh, anh sợ sẽ đánh rơi nó.

Nhìn ánh mắt khổ sở của Việt Phương khi chứng kiến tai nạn của Việt tình, anh lại chứng kiến gia đình cô trở nên rối loạn như thế, quả thật, anh sợ cô sẽ chọn cách lãng quên anh. Cố tình xem như không biết anh, xem hồi ức của họ như những hạt bụi bị gió đi ngang quét sạch không để lại vết tích nào. Cô sẽ trao anh lại cho Việt Tình bất chấp việc anh có muốn hay không? Hay là, cho dù anh và Việt Tình cắt đứt, cô cũng sẽ rời xa anh vì sự e ngại của cô.

Thế nhưng, hai chữ “ Thiên Phong” kia, lại thốt ra từ miệng cô, khiến Thiên Phong mừng phát điên. Câu nói tiếp theo của cô càng làm tim anh đập mạnh nhiều hơn. Cô là đang nói đến sẽ chấp nhận anh, là thuận theo định mệnh mà ông trời sắp đặt cho họ.

Họ dùng khoảng thời gian hơn mười năm để quen biết và nhớ nhau, nhưng chỉ dùng 30 phút để làm nên định mệnh của họ.

30 phút …

Liệu khoảng thời gian này là ngắn hay dài cho tình cảm bấy lâu nay của họ.

Anh có thể tìm ra cô trong vòng 10 phút hay không? Nếu như anh tìm ra, thì đúng như cô nói, đó là định mệnh. Cho dù là Việt Tình hay ai đi nữa cũng không thể ngăn cản họ đến bên nhau. Nhưng nếu anh không tìm ra cô, vậy thì, dù anh có làm gì, cô cũng sẽ lùi bước.

Có phải, cô là đang thử thách anh hay không?

Làm sao anh có thể tìm ra cô trong vòng 30 phút.

Họ có rất nhiều nơi kỷ niệm, từng gốc tre, bụi cỏ đều có dấu chân kỷ niệm của họ. nếu phải tìm, anh biết phải tìm ở đâu? Làm sao trong vòng 30 phút, anh có thể tìm ra cô.

Bà Kim Phượng, mẹ của Bảo vừa bày biện những đồ vật mà Bảo kêu bà đem về cho Thiên Phong dùm anh, ngẩng đầu định lên tiếng nói thì thấy Thiên Phong đứng ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại, bà lấy làm lạ, bèn lên tiếng gọi khẽ:

- Jony!

Nhưng Thiên Phong không trả lời. Bà gọi thêm một lần rồi một lần, vẫn thấy Thiên Phong đứng yên không đáp.

Bà Kim Phượng, trong lòng lo lắng, đột nhiên buộc miệng gọi khẽ một cái:

- Thiên Phong, con sao vậy?

Dường như cái tên Thiên Phong mới chính là cái tên quen tai của Thiên Phong, dù rằng hơn mười năm, anh đều gnhe người ta gọi mình là Jony. Cho nên khi bà Kim Phượng gọi hai chữ Thiên Phong, anh lập tức tĩnh trí, quay đầu nhìn bà.

- Con không sao chứ?

Thiên Phong lắc lắc đầu, bỗng anh nhìn thấy những vật mà bà Kim Phượng đặt trên bàn. Thiên Phong run run nhìn chúng không chớp mắt rồi tiến lại gần. Con diều đám trẻ tặng anh trước khi đi, vài món đồ chúng tự làm … rất nhiều những kỷ vật nhỏ nhắn được đựng trong một chiếc hộp giống như hộp châu báu. Và … cỏ bốn lá của Việt Phương, món quà kỷ niệm ý nghĩa nhất của anh.

- Mẹ, những thứ này ở đâu mà có vậy?

- Là Bảo cất giữ, nó gọi điện bảo mẹ đem về đưa cho con – Bà Kim Phương hơi giật mình trước thái độ kích động của Thiên Phong.

- Bảo sao? – Thiên Phong lặng người, khi nghe bá Kim Phượng nói, hóa ra lâu nay, Bảo đã cất giữ những thứ này thay anh. Có lẽ, khi anh mất trí, ngoài tấm hình của anh và Việt Phương, anh sẽ xem những thứ này trở nên bình thường như bao món đồ khác và vất bỏ. Cũng may có Bảo cất giữ cho anh mới không bị mất.

Thiên Phong đưa tay nắm lấy miếng kiếng bao tập ép cỏ bốn lá lên trong tay mừng rỡ, anh nghĩ đã biết cô ở đâu rồi.

“ Cỏ bốn lá may mắn, cỏ bốn lá may mắn”, Thiên Phong cầm chặt và gọi nó, thầm gnhi4:” Hy vọng mày đem lại may mắn cho tao”

- Con cám ơn mẹ - Thiên Phong ánh mắt rạng ngời nhìn bà Kim Phượng nói rồi quay người chạy nhanh đi tìm Việt Phương.

- Thiên Phong – Bà Kim Phượng gọi anh, nhưng đáng tiếc anh đã đi thật nhanh và không còn nghe thấy tiếng bà gọi.

Thiên Phong dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mình để chạy đến gặp Việt Phương, cỏ bốn lá may mắn nhắc nhở anh rằng, cô đang ở bờ ruộng, nơi họ nói lời chia tay. Nơi mà cô tặng anh cỏ 4 lá.

Đoạn đường không dài, nhưng cũng không ngắn, nhưng đường ruộng vốn khó đi, ban đêm càng khó đi hơn nữa. Thiên Phong chạy trầy trật, xém té xuống ruộng mấy lần mới chạy đến được nơi đó.

- Việt Phương – Thiên Phong chạy gần đến bèn đưa tay lên miệng tạo âm thanh mà gọi cô.

Nhưng không gian vắng lặng như tờ chỉ có tiếng ếch kêu ồn ột đáp trả lời anh.

Thiên Phong đưa mắt nhìn khắp nơi, quả thật xung quanh mênh mông như không bóng người. Cảm giác hụt hẫng trần ngập trong anh, Thiên Phong cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cô không có ở đây.

Thiên Phong cắn chặt môi, anh quyết định chạy đi tìm cô, dù cô ở đâu, anh cũng tìm được cô. Vừa tìm, anh vừa gọi cho cô, hy vọng, có thể tìm được ra cô. Nhưng đáng tiếc, Việt Phương đã tắt máy.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu, anh nhìn đồng hồ trên tay mình, thời gian đã chẳng còn lại bao nhiêu lâu nữa, vỏn vẹn còn đúng 5 phút mà thôi.

5 phút, có thể tìm kiếm ra một người trên mảnh đất rộng lớn này hay không?

Anh bắt đầu hoài nghi cô đang trốn tránh anh, chỉ là cô muốn làm anh thối chí mà rút lui, thì anh nhận được một tin nhắn:

“ Em đang ở nơi cô đơn nhất và cũng là nơi hạnh phút nhất của mình.”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Việt Phương, Việt Tình cũng hơi bất ngờ trước sự thừa nhận của Việt Phương. Cô chỉ là muốn làm xấu mặt của Việt Phương trong lòng của mẹ Thiên Phong mà thôi, dù sao, cô và bà cũng có giao tình mấy năm nay, ít nhiều gì thì lời của cô nói, bà sẽ tin. Và như thế, ấn tượng về Việt Phương sẽ xấu, dù cho Việt Phương có nói ra sự thật thì trong lòng bà cũng sẽ nghi ngờ. Mà ấn tượng đã không tốt thì thường có lợi cho cô nhiều hơn.

Bà Kim Phương hơi chau mày nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái có tên Việt Phương, rất có nhiều nét giống như Angela, bà thích cái tên việt của cô hơn - Việt Tình - Nghe rất hay, liên tưởng như người Việt Nam đầy tình nghĩa. Cô gái Việt Phương này khá giống với Việt Tình, nhìn vào có thể nhận ra hai người họ là chị em của nhau. Nhưng cô gái Việt Phương này so về nhan sắc và phong thái, quả thật không bằng Việt Tình, có điều gương mặt cô mang vẻ chân chất hơn, mặt dù cô vừa dùng một giọng đanh đá thừa nhận những lời Việt Tình vừa nói là sự thật.

Hơn nữa, cái tên Việt Phương này, bà đã nghe rất nhiều lần từ miệng của Bảo, đứa con trai ruột mà dù bà có làm thế nào, cũng không có được sự tha thứ của nó. Nhưng đêm tối, khi Bảo đã ngủ say, bà thường lén lút đi vào thăm. Bao nhiêu ân hận, dày vò bà hàng đêm vì đã không chịu được sự khổ sở mà rời bỏ gia đình ra đi như thế, bỏ lại đứa con trai chưa được 10 tuổi của mình ở lại. Rồi khi bà hay tin người chồng cũ chết, nỗi đau khổ đó càng tăng them khi gia đình chỉ còn lại đưa con trai nhỏ và người mẹ chồng già yếu bệnh tật. Bà muốn về thăm họ, muốn đưa họ đến sống cùng bà, nhưng bà lại sợ … sợ họ không tha thứ cho bà. Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nhờ người quen gửi tiền đến chọ họ, thế nhưng Bảo nhất quyết không chấp nhận tiền của bà gửi đến, bà biết con trai bà hận bà biết bao nhiêu.

Cái tên Việt Phương thường xuất hiện trên môi của Bảo mỗi đêm về, bà biết, người mang cái tên này cực kì có ý nghĩa với con trai mình. Bà biết, Bảo về đây cũng chính là vì cô gái này.

Thiên Phong hơi nghiêng đầu nhìn Việt Phương đầy khó hiểu.

Việt Phương thấy họ nhìn mình, cô khẽ cười đầy giễu cợt nói:

- Nếu như chị đã biết, vậy thì em cũng không cần đóng kịch nữa rồi. Đúng vậy, là em ghét chị, ghét cái cách chị lừa em tham gia trò chơi tráo đổi thân phận của chúng ta, để rồi em luôn là người chịu đòn oan. Ghét cái việc chị khiến mẹ thấy em phiền phức rồi bỏ rơi em lại cho ông bà nội nuôi. Nói tóm lại em ghét chị, à không, là em hận chị mới đúng chứ.

Cô quay sang nhìn Thiên Phong, ánh mắt anh đang dán chặt lên người cô, nghe từng lời cô nói. Cảm giác như bị kim đâm vào tim đau nhói, nhưng Việt Phương vẫn nói:

- Thật ra, cho dù anh có là Thiên Phong hay không, em vẫn sẽ …

- Vẫn sẽ thế nào? – Thiên Phong lên tiếng cắt ngang lời cô, ánh mắt anh nhìn cô có chút phẫn nộ cùng đầy sự hoài nghi.

Việt Phương khẽ cắn môi, cô không thể nói ra tiếp mấy lời tàn nhẫn để làm tổn thương trái tim của anh. Cô né tránh ánh mắt của anh, bối rối lung túng.

- Em không nói được. Vậy để anh nói cho nhé. Vẫn sẽ tiếp cận, rồi cướp anh khỏi tay Việt Tình, có đứng không? – Thiên Phong khẽ cười nhìn cô mĩa mai

- Đúng vậy – Việt Phương nhìn anh cương quyết đáp. Cô chấp nhận để anh chán ghét mình. Cô cảm thấy đầu bắt đầu nhức nhối như muốn nổ tung ra, người khó chịu đến nỗi lạnh toát toàn thân.

- Có một thứ duy nhất em không biết, đó là nói dối. Lời nói dối trắng trợn như thế, em nghĩ anh ngốc nghếch đến mức không nhận ra hay sao? – Thiên Phong có chút tức giận khi đến giờ phút này, cô còn chơi trò đùa này với anh.

Biết mình không qua mắt được Thiên Phong, Việt Phương hơi xấu hổ, cô đỏ mặt cúi đầu ngọng ngịu hỏi lại anh:

- Dể nhận thấy đến vậy sao?

Thiên Phong bật cười trước câu hỏi ngô ghê của cô, anh đưa tay gõ đầu cô mắng:

- Không phải dễ nhận đến thế, mà là anh tin em. Anh không biết, em lại muốn chơi trò gì nữa, nhưng mà, dù em có nói gì, anh cũng tin vào tình cảm của em đối với anh là thật.

- Thử thách tình yêu một chút. Xem anh có nghi ngờ em hay không thôi – Cô khẽ cười đáp lời anh.

Khi cô quyết đối mặt với tình cảm của mình, muốn tìm sự hạnh phúc cho bản thân, cô đã để anh đi tìm cô, cô muốn xem sợi dây duyên nợ của anh và cô là kết hợp hay không. Và anh đã tìm được cô, nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra rằng, dường như căn bệnh càng lúc càng đến gần. Trong giây phút tích tắc ấy, cô đã nghĩ, nếu như khối u của cô là khối u ác tính, nếu như cô không qua khỏi thì sẽ thế nào? Nếu như cô chết, anh sẽ có biết bao đau khổ. Việt Tình đã cho cô cơ hội, cô hội để anh quên cô, để anh có thể hận mà quên cô.

Vậy mà, anh bất chấp những thừa nhận của cô mà chọn cách tin tưởng cô. Khoảnh khắc ấy, cô không muốn đánh rơi tình yêu của mình. Dù rằng, khối ú đó là ác tính hay là lành tính, cô cũng muốn để bản thân được bên anh, được hạnh phúc dù là khoảng thời gian có ít ỏi.

- Lại thử thách – Thiên Phong rầu rĩ than thở, nếu lúc nãy anh không tìm được cô, không biết sẽ thế nào. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, nhìn cô hỏi – Vậy giờ anh đã qua thử thách chưa?

- Rồi. Sau này anh có hối hận, em cũng không buông tay anh ra đâu – Cô cũng nắm chặt tay của Thiên Phong, bàn tay nóng ấm, cảm nhận niềm hạnh phúc đang chạy vào tim.

Thiên Phong kéo sát Việt Phương vào long mình, vòng tay ôm eo cô, anh xoay ngưới nhìn bà Kim Phượng lớn tiếng giới thiệu:

- Mẹ, con giới thiệu với mẹ. Đây là Việt Phương, cô ấy là người mà con yêu.

- Bác …- Việt Tình tuyệt vọng gọi bà cầu cứu.

Bà Kim Phượng nhìn Việt Phương, đây là cô gái mà cả hai đứa con trai bà cùng yêu. Dù Thiên Phong là con riêng của chồng, nhưng bao lâu nay, bà luôn xem Thiên Phong như con ruột của mình. Có điều, bà nợ Bảo, bà muốn bù đắp cho Bảo. Bảo từng hận Thiên Phong, bà biết rõ điều này nhất, nếu như bây giờ cả người con gái mà Bảo thích cũng bị Thiên Phong cướp lấy.

Bảo là con ruột của bà, làm mẹ, có thể không nghĩ đến bản thân, nhưng ai không ích kỷ vì con mình.

- Tối rồi, chuyện này gác lại ở đây đi. Đợi đến sang mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.