Sau khi đến nơi.
Quý Trạch lảo đảo bước xuống từ phía sau xe, Hạ Thần đứng bên cạnh ôm lấy chiếc mũ bảo hiểm, sửa sang lại đầu tóc rối bù, năm ngón tay lướt qua một lúc mới xem như chải vuốt lại gọn gàng. “Nhìn bộ dáng này của anh đi.” Hạ Thần cởi mũ bảo hiểm, vui sướng nói, “Ngồi xe mà chân mềm nhũn luôn à? Như vậy là không ổn rồi.” Quý Trạch đặt chiếc mũ bảo hiểm lên vị trí ghế sau, nhàn nhạt nói, “Là do chân tôi dài,” anh bước ra khỏi nhà xe, ở dướingọn đèn đường in lại bóng dáng thon gầy, “Tôi không thấy chỗ để chân, lúc ngồi phải cuộn tròn cái chân lại mỏi muốn chết.” Hạ Thần vừa đẩy xe vào và khoá lại nghe vậy cũng nghiêm túc đánh giá hai đôi chân dài của anh một lát, đôi chân được bao bọc bởi một chiếc quần lửng mùa hè mỏng manh, vừa thon vừa dài, lộ ra một đoạn cổ chân thon gầy. Cậu gật đầu đồng tình “Thật sự rất dài.” Cậu lại sờ cằm, như đang tự hỏi nên khen như thế nào. Một lúc lâu sau thì mắt cậu sáng lên, nhớ lại một truyện cười được lan truyền trên mạng cách đây không lâu. Ngay sau đó, dưới linh cảm không tốt của Quý Trạch, cậu phun ra một câu: “Cho tôi chơi một năm cũng không hề chán.” Nói xong còn làm động tác xoa bóp. “Cậu!” Quý Trạch quả thực không biết nên nói gì, ở trước mặt mọi người cũng khó nói thành lời, lúc này chỉ có hai người nên rốt cuộc anh cũng nói ra câu anh đã nghẹn cả buổi tối kia: “Cậu làm một Omega mà không biết cách nói chuyện sao cho tế nhị hả?” Hạ Thần cười hai tiếng, hai tay cắm túi quần, bước lại gần và ngước nhìn Quý Trạch. Bóng dáng dưới chân hai người cũng đã hợp lại làm một: “Với cái tính cách này của anh”, Hạ Thần nhướng mày mỉm cười, lông mày sắc bén, một lời chọt trúng trọng tâm mà phản trở về “Không chủ động nói chuyện với anh thì anh cũng chẳng chịu mở miệng, nói ra cái gì lại từ chối cái đấy. Tôi mà tế nhị một chút thì chắc anh cũng đã chạy mất tăm sau lần gặp đầu tiên rồi”. Anh sai rồi, người này không chỉ hay lãng mà còn độc miệng. Lòng tự trọng của Quý Trạch như bị khiêu chiến, không khỏi có chút thẹn quá hoá giận mà nghĩ, biết vậy chẳng nói chuyện với cậu ta làm gì, loại Omega vừa đanh đá vừa độc miệng như vậy hoàn toàn không thích hợp anh, anh vẫn thích một Omega ôn nhu, dịu dàng, ăn nói mềm mỏng nhỏ nhẹ hơn. Hạ Thần biếng nhác vươn tay chỉ ký túc xá trước mặt: “Tới thì cũng đã tới rồi, đi lên uống ly trà đi.” “Tôi không khát.” Quý Trạch lạnh lùng nói, “Đưa cũng đưa đến rồi, hôm nay cứ kết thúc như vậy đi, tôi đi về trước.” Sau khi trở về lại viện lý do chặt đứt không cần gặp lại nữa. Dù sao anh cũng đã có tiểu Quả Quýt vừa đáng yêu lại tri kỷ, có hay không có O thì cũng không quan trọng. Hạ Thần nhắm mắt theo đuôi anh: “Thấy chưa, tôi nói gì anh cũng đều cự tuyệt hết cả!” Cậu đuổi theo hai, ba bước, nắm lấy cánh tay của anh rồi nói: “Đừng chạy, tôi thật sự không ăn thịt anh mà. Đi lên uống tách trà đi, được không?” Quý Trạch ném ra bàn tay đang lôi kéo vạt áo của mình, liên tục lặp đi lặp lại: “Tôi mệt…” Sự thật là mệt tim. Hạ Thần vỗ tay, “Mệt mỏi hả? Thế thì vừa lúc, đi lên nằm nghỉ ngơi một lát đi, sau đó tôi đưa anh về, anh thấy sao?” Nói xong cũng mặc kệ Quý Trạch phản đối, kéo thẳng người lên cầu thang. Quý Trạch nghiến răng muốn thoát khỏi tay cậu, nếu anh thật sự dùng sức thì đương nhiên Hạ Thần không có khả năng lôi kéo được anh rồi. Nhưng mà sau đầu Hạ Thần như mọc thêm đôi mắt vậy, cứng không được thì đổi thành mềm, “Anh như vậy là không được, anh vừa mới đánh tôi, bộ xin lỗi xong rồi là có thể vỗ mông muốn đi thì đi à?” Cậu cau mày rồi quay đầu lại, vừa chỉ vào vết sưng tấy trên miệng vừa hít hà đau đớn, đồng thời còn lấy tay che miệng, hình tượng người bị hại biểu lộ đến mức tối đa. Quý Trạch đột nhiên lại thấy có lỗi, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Vừa lúc đó cánh cửa thang máy mở và có người từ bên trong bước ra, thấy Hạ Thần thì niềm nở chào hỏi: “Chào thầy Hạ”. Hạ Thần thấy người mặc bộ đồ thể dục thì lập tức buông tay, cười nói: “Chào thầy Lý, chuẩn bị đi chạy bộ buổi tối à?” Thầy Lý nhấc chiếc điện thoại đang cắm tai nghe lên: “Đúng rồi, thời tiết buổi tối không quá nóng nên chạy buổi đêm là vừa vặn nhất. Bên cạnh cậu là khách đến chơi à?” Hạ Thần lôi kéo Quý Trạch đang im như hến ở bên cạnh, chủ động nói “Không phải khách”, cậu đối mặt với tầm mắt của Quý Trạch rồi khẳng định: “Là vị hôn phu”. Thầy Lý giật mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi rơi trên cổ tay của Quý Trạch đang bị Hạ Thần nắm lấy. Sắc mặt của Quý Trạch đã trở lại bình thường, lịch sự mỉm cười mà không nói gì, xem như ngầm đồng ý lời của Hạ Thần, thầy Lý hiểu rõ nói: “Hoá ra là vậy, thế tôi không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.” “Ừa, gặp lại sau”. Hạ Thần lôi kéo Quý Trạch vào thang máy, lúc này anh vẫn đang cố gắng giữ mặt mũi cho cậu nên không giãy giụa mà còn giữ được nụ cười lễ phép trên mặt. Vừa vào thang máy, Quý Trạch ngay lập tức xụ mặt. “Cậu……” Hạ Thần thẳng thắn nói: “Bộ tôi có nói sai hở?” Nói sai thì cũng không sai, nhưng đây mới chính là vấn đề khiến anh phiền não. Quý Trạch xoa mũi, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hôn ước là do cha mẹ đặt ra……” Hạ Thần thản nhiên nói: “Vậy anh muốn trở thành một tên tra nam bội ước hay sao?” Quả thực là một đòn ngay tim! Hoàn toàn dừng hẳn cuộc trò chuyện. Chuẩn bị trở thành tra nam Quý Trạch:…… Anh bỗng nhiên cảm thấy Hạ Thần nãy giờ cứ tươi cười nhảy nhót giống như một con mèo, mà anh lại là một món đồ chơi xui xẻo rơi vào trong tay đối phương, có chạy kiểu gì cũng không thoát, nhưng đúng là do thái độ của món đồ chơi khi bị con mèo bắt lại vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, nên mới khiến cho con mèo này trở nên hứng thú với anh. Cũng có thể là do anh chậm chạp không từ chối ngay nên mới bị Hạ Thần dắt mũi như vậy. Thẳng đến khi người đã ngồi trên chiếc ghế đơn sơ và cầm trên tay một ly nước sôi để nguội trong ký túc xá của Hạ Thần, Quý Trạch vẫn chưa nghĩ ra được bằng cách nào mà mình lại bị hốt về đây. Anh vô cùng nghiêm túc giúp Hạ Thần băng bó, vẻ mặt cẩn thận, động tác trên tay có thể gọi là dịu dàng, sau đó anh ném tăm bông vào thùng rác và thu thập nước thuốc gọn gàng lại về chỗ cũ. Hạ Thần duỗi người đứng lên ngáp một cái, lê bước đi rót một ly nước sôi. Quý Trạch nhìn cậu đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, rồi đột nhiên Hạ Thần nghiêng đầu: “Anh chán hở? Vậy tôi mang tiểu cục cưng của tôi đến cho anh chơi nhá.” Quý Trạch chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào lòng bàn tay một món đồ mềm mại: Một con gấu màu vàng nhạt khoảng 60 cm đang mỉm cười với anh, chiếc nơ được thắt hình con bướm xiêu vẹo được kéo ra sau gáy. Nhìn vào con gấu nhỏ này mới có thể thấy được hình tượng Omega trên người của Hạ Thần. Quý Trạch bóp mặt con gấu với tâm trạng phức tạp, sau đó chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ đã khiến anh bất giác tháo chiếc nơ con bướm ra, cẩn thận sửa lại dây lưng bị ngược, sau đó thắt lại một chiếc nơ hình con bướm tiêu chuẩn trên cổ con gấu. Hạ Thần đi qua thấy vậy thì vui vẻ giật lấy con gấu cọ vào mặt mình, phát ra một tiếng vui mừng nhưng cũng rất khoa trương: “A, tuyệt vời quá! Chiếc nơ bướm đã trở lại.” Sau đó ấn đầu con gấu về phía Quý Trạch, ấu trĩ kêu lên: “Mau xem, đây là người ba thứ hai của con. Đến, gọi ba đi!” Sau đó “đứa con trai” của Hạ Thần lại bị ném trở lại vòng tay của anh, mà Hạ Thần thì lại nhảy nhót cầm quần áo vào phòng tắm, nói vọng ra từ phía bên kia cửa: “Tôi đi tắm cái, anh đợi chút nha.” Sau đó là tiếng nước chảy ào ào, qua lớp pha lê mờ đục loáng thoáng lộ ra một chút da thịt, hơn nữa diện tích cũng càng ngày càng lớn. Quý Trạch vô ý thức nhéo khuôn mặt béo ú của con thú bông, nghe được động tĩnh thì quay đầu nhìn về phía phòng tắm: “Tắm rửa?” Sau đó hô hấp cứng lại, “Tắm rửa?!” Trên tay đột nhiên dùng sức niết nhăn hết cả mặt gấu. Anh hoảng sợ nhìn về phía kính mờ, vừa lúc người bên trong mới cởi xong mặt trên, anh thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi được một chút tin tức tố đang bốc lên. Cái Omega này làm sao có thể, làm sao có thể ở trước mặt anh……. Cậu ta muốn làm cái gì? Cậu ta muốn làm cái gì! Cậu ta còn rửa sạch cả thuốc cách ly! Cậu ta có ý tứ gì?! Cậu ta đang dụ dỗ mình sao? Quá là không biết rụt rè! Quý Trạch ném con gấu nhỏ đã bị niết thảm lên giường, lúng túng mà nhanh chóng mở cửa, sau đó đóng sầm một tiếng rồi bỏ chạy. Tâm trạng đêm đó phức tạp đến mức anh thậm chí còn không gọi xe mà phóng bộ như bay về nhà, tốc độ nhanh đến mức không tốn đến 1 giờ đã trở lại.