Thẩm Thính Miên cắn môi, từ từ hút từng ngụm trà sữa mát lạnh.

Lý Mục Trạch nâng đầu cậu lên, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cậu. Cậu cũng ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên cảm thấy tay mình trống rỗng, thì ra là Lý Mục Trạch đã lấy ly trà sữa lại, hắn hút một hơi hết sạch, không quên hùng hổ, cũng không biết tức giận cái gì: “Lạnh vậy mà còn uống.”

Hắn đứng lên, ném vào thùng rác rồi vươn tay kéo Thẩm Thính Miên: “Đi thôi, đi ăn cái gì đó đi.”

Tay Thẩm Thính Miên vẫn còn ấm, mà tay Lý Mục Trạch đã lạnh mất rồi. Cậu nắm tay Lý Mục Trạch kéo vào trong túi áo, mười ngón đan vào tay hắn: “Ăn gì bây giờ?”

“Cái đó thì…” Lý Mục Trạch rất quen thuộc với mấy quán ăn vặt quanh trường, hắn cân nhắc nói, “Bánh mè nha?”

“Được đó.” Thẩm Thính Miên nhanh chóng đồng ý. Trong giọng nói còn có tiếng cười nhẹ.

Trong túi áo ấm áp, Lý Mục Trạch khẽ siết tay cậu, “Cười gì thế?”

Thẩm Thính Miên không trả lời, Lý Mục Trạch dùng sức kéo cậu lại gần một chút, mới phát hiện Thẩm Thính Miên cũng không né tránh. Cậu ngẩng mặt, gò má đỏ lên, trong mắt đều là ý cười dịu dàng. Nhìn cậu như vậy làm Lý Mục Trạch có chút thẹn thùng.

Lý Mục Trạch sờ sờ mũi, nói: “Cậu vẫn còn nhớ rõ.”

Cả hai men theo con đường nhỏ, đi ra ngoài khu dạy học. Bên ngoài có rất nhiều người nên không thể nắm tay mãi được. Thẩm Thính Miên thỉnh thoảng vuốt ve từng ngón tay hắn, lưu luyến sờ từng chỉ tay, giống như tay Lý Mục Trạch là một tấm vải thấm đầy nước mà cậu lại như một con cá đang thoi thóp.

Lý Mục Trạch nói: “Tớ cho rằng cậu không thích chứ.”

“Lúc ấy tớ không có cảm giác thèm ăn.” Thẩm Thính Miên từ từ giải thích, nửa câu sau đã bị nuốt trở lại vào trong bụng: Lúc muốn ăn thì nó đã mốc hư rồi.

Tới khi ra khỏi cổng, Thẩm Thính Miên buông lỏng tay Lý Mục Trạch, bỗng nhiênLý Mục Trạch nắm lại tay cậu, nhéo nhẹ một cái, dùng ngón út cọ qua cọ lại lòng bàn tay cậu rồi mới chịu rút ra.

Lý Mục Trạch cười nói: “Tớ lại mời cậu ăn lần nữa nha.”

Thẩm Thính Miên có một dự cảm rằng những ký ức mới sẽ nở hoa trên những vết sẹo cũ, vô kiên bất tồi* không còn là thứ đáng để ca ngợi nữa, trên thế giới này, không ai sẽ cứ mãi mang gai góc trên người, Thẩm Thính Miên cũng thế, cậu là một con nhím nhỏ mềm mại nhất trong vòng tay của Lý Mục Trạch.

(*Vô kiên bất tồi: thành ngữ có nghĩa là không thứ gì trên đời này là không thể phá giải cả)

“Lão Lưu, bánh kẹp trứng với xúc xích nha.”

Anh em quán bánh mè luôn làm đến tối muộn mới dọn quán. Lúc này quán đang không có khách, lão Lưu nghe thấy liền lười nhác ngẩng đầu, cười tủm tỉm: “Học sinh chuẩn bị thi đại học giờ mới đi ăn luôn, học hành chăm chỉ thật nha.”

Tiểu Lưu đang dọn dẹp vài thứ, nghe thấy âm thanh quen thuộc thì tò mò nhìn sang, thấy Lý Mục Trạch thì bật cười. Thẩm Thính Miên nhìn thấy bọn họ quen biết nhau thì tò mò ngước lên nhìn, sau này cậu sẽ phải cố gắng rất nhiều để có thể quen thuộc với thế giới của Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch thành thục cười cười: “Cho em hai cái, một cái không cay nha.”

Lão Lưu nhìn Thẩm Thính Miên rồi nhướng mày, hỏi: “Chú mày mua cho bạn nhỏ này hay là mua cho cô bạn gái kia thế?”

Lão Lưu là người thích tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Lý Mục Trạch vốn dĩ không muốn giải thích gì nhưng lại sợ Thẩm Thính Miên hiểu lầm. Hắn đang mở miệng chuẩn bị giải thích, lại nhìn thấy Thẩm Thính Miên đang dùng một đôi mắt to ngây thơ mờ mịt nhìn mình, có thấy bộ dạng ăn giấm chỗ nào đâu.

Lời giải thích đến bên miệng lại bị nuốt ngược lại, Lý Mục Trạch qua loa kết thúc vấn đề: “Không phải cô ấy, cô ấy về từ lâu rồi.”

Lão Lưu thích thú chọc ghẹo: “Không cùng người ta về nhà à.”

Tiểu Lưu cười ha hả giảng hòa: “Sắp thi đại học rồi, lấy học tập làm trọng thôi.”

Lý Mục Trạch gật đầu theo, nhịn không được mà liếc qua nhìn Thẩm Thính Miên, thấy cậu cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa. Thẩm Thính Miên như cảm nhận được tầm mắt của hắn liền ngẩng mặt lên, đôi mắt dưới vành mũ hoang mang chớp chớp.

Cậu kéo tay Lý Mục Trạch, ngây thơ hỏi: “Mọi người đang nói đến ai vậy?”

Có thể nói ai được chứ! Cậu nhóc ngốc này, dấm cũng không biết ăn.

Lý Mục Trạch buồn cười kéo vành mũ cậu xuống, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe được tiếng thắng xe, rồi một âm thanh quen thuộc vang lên: “Ông chủ, bán bánh.”

“Tới đây.” Lão Lưu đáp lại, thấy có người ngoài tới, liền thôi không chọc ghẹo Lý Mục Trạch nữa, quay qua trả lời người kia, “Cậu bạn này, cậu muốn lấy bánh kẹp cái gì?”

“Trứng với xúc xích nướng nha ông chủ.” Người kia mang mũ lưỡi trai, cúi đầu lấy tiền ra.

Thẩm Thính Miên cảm giác được Lý Mục Trạch đang lui về phía sau, dù vậy đối phương vẫn nhìn thấy Lý Mục Trạch, hai người nhìn nhau sửng sốt.

Người kia chửi một tiếng “Mẹ nó chứ” quay đầu xe, rồi hô loạn cả lên: “Ông chủ, không lấy nữa, không lấy nữa.”

Nói xong liền bỏ chạy mất, lão Lưu cầm tiền kêu réo: “Này, cậu gì ơi, tiền này, tiền này!”

Tiểu Lưu nhìn theo, kỳ quái nói: “Tiền cũng không cần làm sao.”

Lý Mục Trạch không nói chuyện, mắt nhìn dưới mặt đất, không biết nghĩ cái gì, Thẩm Thính Miên nhìn hắn chằm chằm, mãi đến khi lão Lưu đem bánh ra rồi, kêu hắn mấy tiếng hắn cũng không phản ứng gì. Thẩm Thính Miên đành nhận bánh, nói cảm ơn với lão Lưu. Hai người mỗi người tay cầm một cái bánh nóng hổi trở về, gió cũng bắt đầu mạnh hơn, làm hỗn loạn những tâm sự nhỏ của cậu bạn nhỏ.

Thẩm Thính Miên bắt đầu ăn, vừa nhai vừa nhìn Lý Mục Trạch, cậu có làm gì cũng đểu có vẻ là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Lý Mục Trạch lúc này mới tỉnh hồn, nhận thấy mình có chút thất thần, bèn quay sang nhìn Thẩm Thính Miên.

Lý Mục Trạch khô khốc hỏi: “Ừm, thế nào, ngon không?”

Thẩm Thính Miên thong thả nhai, như cảm nhận được sự chột dạ của Lý Mục Trạch cậu mới đương nhiên đáp: “Ngon.”

“Ừm…” Lý Mục Trạch ngượng ngùng nói, lau lau bàn tay đầy mồ hôi lên quần mình, “Ngon là tốt rồi.” Hắn nhẹ nhàng thở ra, rồi cắn một cái thật mạnh lên cái bánh mè.

Thẩm Thính Miên: “Hắn là ai vậy?”

Lý Mục Trạch: “…”

Lý Mục Trạch: “Là bạn bè trước kia có quen xiu xíu.”

Thẩm Thính Miên: “Vậy cậu sợ cái gì?”

Lý Mục Trạch: “Có sợ đâu mà sợ”

Thẩm Thính Miên: “Nhìn cậu chột dạ kìa.” Cậu chỉ vào mặt hắn: “Trắng bệch ra đây.” Sau đó lại chỉ vào lưng của hắn: “Cứng ngắc rồi nè.”

Lý Mục Trạch: “…”

Lý Mục Trạch buồn cười nhìn cậu: “Quan sát tinh tế thế.” Rồi hắn lẩm bẩm: “Trong lòng tớ thì không có cảm giác gì nhiều, đây chỉ là phản ứng cơ thể thôi.”  

Thẩm Thính Miên nhíu mày: “Vậy tên kia làm gì cậu mà thấy cậu là liền bỏ chạy.”

Lý Mục Trạch: “Chắc là cũng sởn da gà y như tớ rồi.”

Thẩm Thính Miên: “Cậu nói gì cho tớ hiểu chút đi. Nghe không hiểu gì hết.”

Lý Mục Trạch hít một hơi thật sâu rồi tóm tắt sự việc thật ngắn gọn cho Thẩm Thính Miên nghe: “Trước kia tớ thích tên đó, rồi mới đi tỏ tình, thế rồi tên đó liền đánh tớ một trận.”

Thẩm Thính Miên: “…”

“Buồn cười thật, chắc là tên đó cũng thấy sợ tớ mà tớ cũng sợ hắn quá trời.” Lý Mục Trạch trầm ngâm nói, “Nhưng mà thật ra tên đó đánh tớ không nặng lắm, chỉ là dọa tớ choáng váng thôi, hình như đấm vài đấm rồi chạy.”

Nói xong, hắn như trút được gánh nặng, nhún vai, rồi bắt đầu gặm bánh mè trong tay, cũng chẳng muốn nói thêm gì về chủ đề này, càng nói chỉ càng thêm ngượng ngùng thôi.

Trong miệng Thẩm Thính Miên đã không còn gì nhưng cậu vẫn giữ nguyên động tác nhai nuốt, mắt nhìn sang Lý Mục Trạch, bỗng nhiên nói: “Cảm thấy ghê tởm thì hãy đánh tớ đi?”

Lý Mục Trạch còn đang chưa nhớ ra Thẩm Thính Miên đang nói tới cái gì: “Hả?”

Hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Thính Miên chốc lát, một lúc sau mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Thính Miên, không biết có phải là do Thẩm Thính Miên không hay gây hấn vô cớ trừ lúc phát bệnh nên hắn cũng không quên nghĩ đến việc đó, gật đầu nói: “Thì là bị ám ảnh sau khi bị đánh ấy mà.”

Thẩm Thính Miên bình thản, giống như giáo viên kiên nhẫn với học trò dạy mãi mà vẫn không hiểu đề bài: “Chỉ sợ tên đó thôi?”

Lý Mục Trạch hốt hoảng nghĩ, bất giác phản ứng lại: “Ừ.”

Thẩm Thính Miên thấy hắn như muốn cười, nhưng sợ bị phát hiện nên chỉ dám mím môi phụt cười. Cậu “hừ” một tiếng rồi duỗi tay đánh một cái bụp sau lưng Lý Mục Trạch.

Tuy chỉ nhẹ xìu nhưng Lý Mục Trạch nhảy dựng, miệng kêu lên: “Ui da!” Hắn giả bộ vô tội: “Mắc gì đánh tớ.”

Thẩm Thính Miên nói: “Tớ quá hiền với cậu đúng không.”

Lý Mục Trạch cười cười, nhỏ giọng nói: “Vừa hiền vừa dịu dàng quá trời luôn.”

         Thẩm Thính Miên biết hắn chẳng nghiêm túc chút nào: “Đánh một cái cho nhớ.Đã lâu như vậy rồi mà còn nhớ người ta rõ ghê ha.”

Lý Mục Trạch buồn cười nhưng phải cố nín cười, hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tớ nhớ rõ chỗ nào chứ?”

“Đều đánh cậu đó.” Thẩm Thính Miên nhéo mặt hắn, “Còn nói là không nặng, còn nói là chỉ đấm vài cái tượng trưng thôi sao?”

Lý Mục Trạch không hiểu, nghi hoặc nhìn Thẩm Thính Miên, người này đang ghen hay là đang đau lòng cho hắn đây?

Thẩm Thính Miên cảm thấy Lý Mục Trạch như một đứa con nít, vô tư không nghĩ gì, thoáng cái là quên hết. Nhưng như vậy chưa đủ, cậu còn muốn hắn được hạnh phúc bình an hơn nữa.

Vì thế Thẩm Thính Miên kéo khẩu trang xuống một chút để cho hắn thấy bộ dạng lạnh nhạt của mình: “Cậu thử nói giúp tên đó một câu nữa thử xem, tớ cướp luôn đồ ăn của cậu bây giờ.”

Cậu vừa nói xong, Lý Mục Trạch đột nhiên che mặt, nghiêng đầu cười rộ lên, cười đến mức bả vai cũng run lên.

Thẩm Thính Miên kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu làm gì đó?”

Lý Mục Trạch cọ mặt mình trong tay, nhỏ giọng trêu chọc cậu: “Trời ạ, đáng yêu quá… Sao lại đáng yêu như vậy? Nhìn cậu ghen kìa, trời ạ…”

Thẩm Thính Miên nhếch mép: “Cậu…”

Lý Mục Trạch cười suốt hai phút, càng cười càng hăng, Thẩm Thính Miên đi cạnh một tên ngốc to con đang vừa đi vừa cười ha hả, những người qua đường thỉnh thoảng qua lại nhìn họ đầy khó hiểu, hai người bọn họ cũng hồn nhiên không thèm để ý. Tuy Thẩm Thính Miên cũng không có ý định tính sổ Lý Mục Trạch nhưng nếu nói là hoàn toàn không thèm để ý cũng không đúng. Hiện tại, chút quan tân kia bị trận cười Lý Mục Trạch thổi bay sạch. Cậu buồn cười chọc chọc Lý Mục Trạch mấy cái, lại có chút bất mãn, thầm nghĩ tớ chọc cậu vài cái cũng không dám dùng sức vậy mà tên kia vậy mà lại đi đánh người.

         Lý Mục Trạch bắt lấy ngón tay cậu, có chút nghiêm túc nói: “Đừng buồn mà, thật đó.”

Thẩm Thính Miên nhíu mày: “Sao cậu lại thích loại người bạo lực vậy hả?”

         Lý Mục Trạch nghiêm túc nhớ lại, thành thật nói: “Cũng không phải là thích, nghiêm túc mà nói thì đó chỉ là có hảo cảm thôi.Người như chúng ta thì thường không chọn thẳng nam để thích đâu nhưng tên đó lại không chú ý giữ khoảng cách gì cả cho nên làm tớ hiểu lầm. Lúc ấy, nói thế nào nhỉ, chỉ muốn làm người yêu thôi.”

Thẩm Thính Miên: “Cậu đối với tớ cũng vậy sao?”

          “Không phải.” Lý Mục Trạch lại cười rộ lên, “Đương nhiên là không phải, tớ đã suy nghĩ thật lâu mới dám nói với cậu. Do lần trước bị từ chối nên tớ nghĩ cậu có thể cũng không đồng ý,cái đó còn khó chịu hơn việc bị đánh nữa.”

         Hắn nói tới đây thì khẽ cười: “Tớ không có gì giải thích nhiều cả, tớ yêu cậu thế nào… cậu biết mà.”  

         Nhắc tới quá khứ, Thẩm Thính Miên càng chẳng muốn nhắc tới gì cả,chỉ gật đầu cho có lệ. Cậu muốn đổi đề tài khác, không nghĩ tới Lý Mục Trạch lại tiếp tục nói: “Có lẽ là lúc đó không đúng lúc chăng.”  

          “Không có.”Nhất thời, suy nghĩ của cậu không theo kịp cái miệng, cậu lập tức trả lời, “Rất đúng lúc.”

         Cậu chạm vào tay của Lý Mục Trạch, cười với hắn một cái: “Nếu không tớ đã chết lâu rồi.”

Lý Mục Trạch trợn mắt, trầm giọng hỏi: “Là ý gì?”

         Thẩm Thính Miên nhẹ giọng nói. Thực tế là cậu không còn cảm thấy bao nhiêu đau khổ khi nghĩ về nó nữa: “Ngày đó, tớ ở lại lớp trễ như vậy là để nhảy lầu.” Cậu buồn cười nói: “Kết quả là lại gặp chướng ngại vật, là cậu đó. Cậu đúng là khéo chọn thời điểm thật đấy.”

Lý Mục Trạch chấn động một lúc lâu.

Thẩm Thính Miên chạm vào hắn, có chút khẩn trương: “Mục Trạch?”

         Ngày đó là… ngày đó là ngày mà Lưu Siêu cứ thần thần bí bí nói với hắn: “Tao thấy Mạnh Viên Viên với Thẩm Thính Miên sắp thành đôi rồi đó. Mấy ngày nay, mỗi lần nhìn Thẩm Thính Miên là cô ấy đều đỏ mặt, hận không thể lập tức tỏ tình cơ…”

Cho nên hắn mới nhất thời nổi lòng ghen tị.

Cho nên…

Ngày hôm sau đi học,Lưu lão cẩu, người suýt tí nữa là trễ học, ngó nghiêng lớp một lát, thở phào một cái rồi mới chậm rãi đi vào. Sau đó, người anh em tốt của hắn liền tặng hắn một cái ôm nồng thắm.

Lưu Siêu trợn mắt, há hốc mồm, đưa tay ra đấm vào lưng Lý Mục Trạch mấy cái, miệng liên tục kêu thảm: “Bíp bíp! Lý Mục Trạch, mày uống nhầm thuốc hả…?”

         Khóe mắt Lý Mục Trạch đỏ ửng, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Thằng bạn tốt thân yêu của tao, mày đúng thật là bạn tốt nhất của tao! Mày là người tuyệt vời nhất trái đất này luôn!”

Thân thể Lưu lão cẩu cứng đờ trong vòng tay của cái thằng bạn quần què kia của mình.

          “Còn nữa! Còn nữa!” Lý Mục Trạch khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem, vỗ mạnh vai Lưu Siêu, “Quên bà nó mấy lời tao mắng mày trước kia đi! Đệch, đó là đều là lời tao nói sảng thôi, quên hết đi, tính bà tám của mày đúng là phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế giới này luôn, ráng mà giữ cái tính này cho tốt nha thằng cờ hó!”

Nói xong, nước mắt của Lý Mục Trạch rơi xuống ngón tay của Lưu Siêu.

Lưu lão cẩu: “…?”        

          Tôn Tinh Bằng ngồi phía sau nghe được, đẩy cặp mắt kính lên, thở dài: “Cao tam quá thật là áp lực quá lớn rồi.”