“Vâng, thưa cha.” Kỷ Dung Vũ ngoan ngoãn trả lời.

“Xì ~” Anh trai thứ hai Kỷ Tử Duệ chỉ hơn Kỷ Dung Vũ nửa tuổi cười nhạo: “Xem ra mày ở nước Mĩ bốn năm vẫn có tí tác dụng đấy, so với lúc mới bước vào nhà họ Kỷ bọn tay thì tốt hơn nhiều.”

Kỷ Tử Duệ đã học ở trường quý tộc học viện hơn hai năm, tuy nhiên do từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh nên so với Kỷ Dung Vũ nửa đường mới học, tất nhiên là cao cường hơn nhiều. Vì vậy giờ đây anh ta đã là sinh viên năm hai, đồng thời còn là nhân vật phong vân (*) của trường.

(*)Phong vân: Làm mưa làm gió.

Anh trai cả nhà họ Kỷ, Kỷ Tử Khuẩn đã sớm tốt nghiệp hai năm trước, giờ đây đã đi làm ở công ty nhà họ Kỷ, là người đàn ông kim cương mà bao quý cô đỏ mắt nhớ thương.

Cũng do nguyên chủ chỉ kiêu ngạo ở bên ngoài, trong nhà ngược lại chẳng khác nào không khí, thậm chí còn có thể nói là có chút nhát gan. Kỷ Dung Vũ hít sâu một hơi, cực lực ngăn lại nỗi nhục nhã phẫn nộ ở trong lòng.

Điều này có chút không đúng thì phải, bởi cô đã từng luyện đến mức “mình đồng da sắt”. Phải chăng là cô bị ảnh hưởng chút phẫn nộ từ nguyên chủ, hay tại vì nghe đến tên mình, mới cảm thấy cũng có chút nghẹn khuất cùng đau thương?

Mẹ Kỷ từ đầu đến cuối không nói lời nào, bà không phải là người không tốt, cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cái đứa con riêng này. Đối với bà mà nói, Kỷ Dung Vũ chỉ là không khí, cứ coi như cô không tồn tại là được.

Kỷ Tử Khuẩn ưu nhã để chiếc nĩa xuống, lau lau khóe miệng: “Cha, mẹ, con đi làm đây.”

“Được, trên đường nhớ đi cẩn thận.” Mẹ Kỷ, cha Kỷ ngẩng đầu lên, mỉm cười với đứa con trai ưu tú nhất của mình.

“Con đi học đây.” Kỷ Tử Duệ đứng lên, không thèm liếc Kỷ Dung Vũ, cùng anh trai trước sau rời khỏi phòng ăn, khởi động xe của bản thân, người đi làm, người đi học.

“Cha, mẹ, con cũng nên đi học.” Kỷ Dung Vũ cũng đứng lên.

“Được, để ông Lý mang mày đi.” Cha Kỷ không hề ngẩng đầu.

Kỷ Dung Vũ nhận lấy túi sách mà người hầu gái đưa cho mình, nhớ tới tâm nguyện của người ủy thác, liền nghĩ tới ước mơ của nguyên chủ về chiếc xe đạp bị ném trong góc, cơ hồ đã bị lãng quên, do dự thật lâu mới nói với cha Kỷ: “Cha, nếu được, con muốn đi xe đến trường.”

Yên lặng.

Đang xem báo, động tác của cha Kỷ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén áp bức lộ ra từ sau tờ báo, có chút bất mãn, lại dường như đang quan sát Kỷ Dung Vũ, thấy khuôn mặt cô “trắng bệch” mới lại cúi đầu xuống: “Tùy mày.”

“Cảm ơn cha.” Kỷ Dung Vũ kích động cảm ơn, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, lúc này mới mang theo cặp sách chạy ra ngoài.

Tiếng cảm ơn này, khiến lòng cha Kỷ nhoáng lên, nhưng ngay lập tức lại chẳng còn chút cảm giác gì.

Chiếc xe trong kho hàng được lấy ra với tốc độ nhanh nhất, sạch sẽ như vừa mới mua.

Học viện quý tộc rất lớn, đi xe đạp tới học viện kỳ thật là việc vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí tinh lực. Mỗi ngày kiên trì như vậy, đối với các công tử tiểu thư quý tộc mà nói, gần như là chuyện không có khả năng xảy ra. Chịu khổ và kiên trì là một chuyện, nhưng kế hoạch và thời gian của họ lại là một chuyện khác hoàn toàn. Thế nên, cha Kỷ không chút nghi ngờ, cái thứ chủ nghĩa lãng mạn của cô con gái Kỷ Dung Vũ này, chắc chắn sẽ không duy trì được đến ba ngày.

Kỷ Dung Vũ đương nhiên biết rõ điều này, nhưng cô cũng có quyết định của bản thân mình.

Xe đạp, dễ khiến người ta nhớ đến ở tuổi thanh xuân đã từng có khoảng thời gian nhanh như gió lướt qua để đuổi theo tình yêu. Chiếc xe đạp này tại thế giới của nguyên chủ “Kỷ Dung Vũ”, cả một đời cũng long đong không dám lấy ra, mà cô Kỷ Dung Vũ, vào ngày đầu tiên đến thế giới này, sẽ triệt để đánh nát, hủy diệt mọi thứ.