Một vòng về sau, ta theo ‘Mẹ’ xuất viện, đi đến nơi gọi là ‘Nhà’. Tuy rằng không có mùi thuốc khử trùng khó ngửi, cũng không có hộ sĩ tiểu thư bên cạnh quấy rối, nhưng là ta sinh hoạt vẫn chưa cải thiện. Cả ngày chính là ngủ ngủ ngủ, vui chơi ca hát, đẩy đẩy kéo kéo…
Rất nhanh, ngủ, ăn, một tháng qua đi…Ngày hôm đó, ‘nhà’ đột nhiên xuất hiện nhiều khách nhân, nghe nói là tới uống mừng đầy tháng. Những tam cô lục bà đến giường ta và tiểu súc sinh, bắt đầu chỉ vào chúng ta ba nói bốn.Đám người kéo lại đây, ta bắt đầu giả vờ ngủ. Mặc bọn họ thế nào gọi ta, như thế này lay lay ta, ta chính là nhắm chặt hai mắt không để ý tới bọn họ! Kết quả, bọn họ tất cả đều đùa tiểu súc sinh, thật tốt!Bất quá, lỗ tai không có cách nào như ánh mắt tự động đóng, a cô a bà nói chuyện nhàm chán một chữ cũng không chui lọt vào tai ta. “Nhìn xem, cái trán giống mẹ” “Cái mũi giống baba, thật nhiều a!”“Tương lai nhất định rất đẹp!” “Tương lai của Bình Bình, ta dự định sinh một đứa con gái gả cho con ngươi!” ha ha ả…Nghe một chút, nhiều ngốc quá?!Nói ra sẽ hù chết các nàng! Bình Bình này chỉ là thích nam nhân…Ha ha ha “Nha! Phàm Phàm thức rồi?” “Nhóc con cười ngây ngô nha!” Không xong… (=,,,=)Bởi vì mình sơ xuất, bị các nàng có cơ hội đùa giỡn…Ai…Thật thê thảm. Nếu như là mỹ nữ thì không nói…đằng này cố tình…ta chẳng còn gì để nói…Bị các nàng đùa một trận, ta cuối cùng cũng nghỉ ngơi. Đương ta ‘lăn lông lốc lăn lông lốc’ suy nghĩ chuyện tình, nhìn đến một đứa bé bốn năm tuổi nhìn chằm chằm ta, cầm trong tay một cái chân gà.Là chân gà! Ta đột nhiên nhớ tới, ta đã thật lâu thật lâu chưa ăn thứ ngon như vậy! Nhất thời nước miếng chảy như thác ‘ầm ầm’ chảy ra.“Em bé muốn ăn sao?” Tiểu hài tử quả nhiên dễ dàng đọc hiểu tâm tư của ta “Ừ…Ừ…” Ta lấy hết sức cười ra nụ cười tuyệt đẹp.Vì thế, nó đem khối chân gà thật lớn đưa qua, ta hé miệng, vươn đầu lưỡi, còn chưa liếm được da gà, đã bị một bà tám ngăn lại “Quân Quân, tiểu Phàm Phàm không thể ăn chân gà!”“Nhưng mà, con cảm thấy em muốn ăn!” “Nó ngay cả răng còn chưa mọc! Như thế nào ăn?” “Ngô…” này là đứa nhỏ thiện lương nhìn ta, nhíu mày.Bà tám kia nhìn ta, lập tức gọi ‘Mẹ’ ta “Tiểu Huệ, con của em có phải hay không chảy nước miếng?” **! Ta phẫn nộ nhìn chằm chằm bà, chính là bà một chút cảm giác cũng không có, dắt con của mình đi!Mẹ cầm khăn đến lau nước miếng cho ta, còn không hiểu nói “Thằng nhóc này sao hôm nay lại chảy nước miếng nhiều như vậy?” Ta nhớ…Ta muốn kêu lớn “Ta muốn ăn chân gà!!!!!!”Tiểu súc sinh ‘Nha nha ngô ngô’ cười, vươn tay, một quyền trúng mặt ta! Ta giận nha! Chân gà chưa cắn được mà ta lại ăn hồ trảo! ‘A ô’ ô hơi.Ai…Ta không răng…quả nhiên ta không răng…cho dù nhét chân gà vào miệng ta, ta cũng không biết ăn nó thế nào.Ta cuối cùng cảm nhận được tâm tình của lão nhân gia bảy, tám mươi tuổi, cả ngày bú sữa mẹ không tốt nha!Bất quá, thời gian qua mau. Những lời này nói đúng một chútRất nhanh, ta cũng tiểu súc sinh có thể nói chuyện, hắn câu đầu tiên là ‘Mẹ mẹ’ Ta câu đầu tiên chính là ‘Niệu niệu’ (nước tiểu). Như vậy miễn cho ta phải chịu cảnh nước tiểu trong quần! Ngốc nam nhân vừa nghe ta gọi một tiếng ‘Niệu niệu’ lập tức chạy tới. Này trình độ linh mẫn có chút không thua Hao Thiên khuyển đi.Hàng xóm láng giềng đều nói ta đây là đứa nhỏ thần kỳ, nhỏ như vậy có thể hiểu được khống chế nước tiểu. Vì ba mẹ giảm không ít tâm tư! Một tuổi, trong nhà lại tụ một đám tam cô lục bà, hứng trí ngẩng cao đầu mà muốn ta cùng tiểu súc sinh chọn đồ vật tương lai.Tiểu súc sinh một phen đã cầm mười đồng tiền ‘Xoẹt’ một tiếng xé ra làm hai! Mọi người sôi nổi vỗ tay, “Hảo a, hảo a, về sao có thể kiếm thật nhiều tiền” Thiết! Cái gì kiếm thật nhiều tiền?! Cái này gọi là bại gia tử! Hảo thí!“Phàm Phàm, mau chọn đồ vật lại đây” Mẹ đẩy ta, thực chờ mong nhìn ta.Ta xem một vòng, nhìn đến bút lông mặt trên có một sợi chỉ đỏ, liền cầm lấy nó, nhẹ nhàng tháo nơ con bướm, đem bút ném sang một bên, cầm tơ hồng, ngón út ngón trỏ và ngón cái cùng tụ một điểm, động tác này rõ ràng nói với mọi người: ta là dắt tơ hồng.“Nha, Phàm Phàm về sau chính là nghiên cứu học tập” “Nói không chừng là họa sĩ” Mọi người bắt đầu hưng phấn vỗ tay, căn bản không hiểu động tác của ta! Kháo! Một đám ngu dốt! Ta mặc kệ họ!Suốt buổi tiệc, ta lạnh lùng nhìn đám phàm nhân. Bọn họ cười, nói xong, quay chung quanh ta cùng tiểu súc sinh, triển khai đủ loại đề tài. Nếu ta nói cho bọn họ biết, trong đây có một đứa nhỏ tại 20 tuổi sẽ chết, bọn họ sẽ phản ứng thế nào?Bọn họ còn vui vẻ nữa không? Ban đêm, ta nằm trên giường nhìn sao ngoài cửa sổ. Đột nhiên, chạy tới một tên toàn thân trắng xanh! Ta tập trung nhìn, nguyên lai là Tiểu Bạch Minh giới!Hắn cư nhiên tìm ta?! Thực bất khả tư nghi! “Tiểu Quang Quang!”“Gì?” hiện tại ta có thể khống chế đầu lưỡi mình khá tốt, chính là trước mắt người thường không biểu hiện mà thôi.“Vẫn khỏe chứ?”“Ngươi nói xem?” Kỳ thật ta thành như vậy, hắn cũng khó chạy tội!Hắn vui sướng khi người gặp họa nhìn ta nói: “Ta xem ngươi thực vui vẻ đi, chuyện gì cũng chẳng cần làm, lại còn có thể ăn ngon là được rồi”**lão mẫu hắn! Khanh Khanh thật không có mắt, tìm một tên như vậy làm Bạch vô thường! A, nói đến Khanh Khanh… “Khanh Khanh thế nào? Tìm được chưa?”Tiểu Bạch lắc đầu “Không có, ta cùng tiểu Hắc vẫn luôn thiên nam địa bắc mà tìm, chính là vẫn chưa thấy. Bất quá tìm được ngươi!” hắn từ trong tay lấy ra một viên thuốc màu đen, “Cho ngươi cái này, đây là nguyệt lão giao cho ta, sau khi ngươi ăn xong có thể hồi phục pháp lực về thiên đình!”“A?! Cư nhiên có chuyện tốt như vậy?”Ta lập tức mở miệng, tiểu Bạch chuẩn xác đem viên thuốc ném vào miệng ta, ta dùng răng chưa mọc nhiều liều mạng nhai nhai, cuối cùng cũng nuốt xuống! Hoàn hảo, hương vì không quá khó ăn!Ta lẳng lặng chờ dược hiệu phát huy, chính là qua thật lâu, vẫn chưa có biến hóa gì “Này, thế nào lại một chút phản ứng cũng không có?”“Hắc hắc hắc…” Dưới ánh trăng Tiểu Bạch cười gian, hắn cười đến ta cảm thấy bất an, ta đột nhiên hỏi mình, hắn là người tốt,hay là người xấu “Tiểu…Tiểu Bạch..Ngươi cười cái gì?”“Tiểu Quang Quang, ngươi cứ an tâm ở đây là người đi”“Có ý gì?”“Ngươi vừa rồi ăn là mê hồn hoàn đặc chế Minh giới, bởi vì khó tránh khỏi sẽ phát sinh hồn phách đầu thai vẫn lưu lại ký ức, để bù lại việc ngoài ý muốn này, chúng ta cho người đó ăn mê hồn hoàn, để hắn quên đi ký ức, làm lại con người…”“Ngươi…Ngươi…Ngươi…” Ta tức đến liếu lưỡi, ‘Ngươi’ nửa ngày, nói cũng không ra lời!“Bất quá, ta còn thực thiện lương, sửa lại một chút dược liệu, chỉ cần ngươi cái thân thể này chết, ngươi sẽ khôi phục lại ký ức nguyệt quang! Mau ngủ đi, ha ha ha~~~~!!!”Hắn càng cười, ta càng không rõ vì cái gì hắn tại sao đối với ta như vậy?! Ta nuốt nước miếng, bình tĩnh hỏi “Làm như vậy đối với ngươi có gì tốt?”“Vì…Nếu ngươi vẫn còn ký ức Việt Quang, khó trách khỏi sẽ cùng thần tiên khác chạm mặt, một khi chạm mặt, hành tung tiểu hồ ly liền có khả năng bị lộ, vì bảo hộ tiểu hồ ly cùng tình nhân của hắn, vì kế thừa ý chí Phán Phán, ta cũng chỉ đành làm vậy!”.“Tình nhân tiểu hồ ly? Y hiện tại không có việc gì? Là do ta dùng Thôi sinh thuật cứu?” Vừa nói đến cái tên kia, ta cũng đồng tình hiểu!“Thôi sinh thuật của ngươi?” Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn ta, “Ngươi cái loại pháp thuật thiếu hụt này có lợi gì? Ta đã sớm trên người y hạ đạo phù!”… … …Thì ra…ta dư thừa. Ta chỉ là bị tiểu Bạch sắp đặt một cái bẫy nhưng không phản kháng. Mệt ta đã từng cố gắng cứu hài tử đáng thương kia, mệt ta đã vì bọn họ lo lắng.Ta đột nhiên cảm thấy chính mình thật đáng buồn, cũng thật ngu ngốc….Tiểu Bạch sau lại ‘Chít chít oa oa’ nói những gì, ta không nghiêm túc nghe. Phán Phán từng nói với ta, Tiểu Bạch trên người có một nửa là huyết thống hồ ly. Chính là, ta cảm thấy hắn là thuần chủng hồ ly huyết thống.Hắn tại cửa sổ tay áo phiêu phiêu, rất nhanh tiêu thất.Ta biết, khi ta nhắm mắt lại, sẽ giống như người bình thường sinh sống, quên nguyệt cung, quên Việt Quang, quên tỷ tỷ xinh đẹp của Thiên cung….Ta cố gắng chịu, sống qua đêm, chịu đến bình mình, nhìn thấy tia sáng rạng đông đầu tiên, cuối cùng cũng nặng nề nhắm mắt.Về phần bị hồng nương hại chết, lấy du hồn thân phận vượt qua sinh hoạt nhân thế, xem như nói sau đi. Kỳ thật hồng nương cũng quan tâm ta, nếu không nàng như thế nào sẽ là người đầu tiên tìm ta?! ^_^—-Hoàn—