Phật tổ gia gia từng nói: “Nhất niệm tham dục khởi, bách vạn chướng môn khai.” (*) Nhân sinh nhất định phải trải qua hai mươi kiếp nạn, cái đầu tiên đó là lòng tham. Trong trường hợp đó, ta chỉ là một tinh linh tu tiên chưa toại, đạo hạnh không cao, cảnh giới tự nhiên 「©xmydux.」 cũng không cao được bao nhiêu, lần này ra khỏi hoa giới là vì lòng tham tìm được một phương thuốc nâng cao linh lực nhanh chóng dễ dàng. Ta ngụ ở chỗ của Hồ Ly Tiên cũng khá an nhàn tự tại, trừ việc thỉnh thoảng bị Hồ Ly Tiên bắt theo bình phẩm xuân cung bình luận tình ái ra, thời gian còn lại đều dùng để nghĩ đến chuyện này.

(*) Chỉ một ý niệm tham lam nảy sinh, thì bao nhiêu cửa chướng ngại sẽ mở ra

Đáng tiếc Hồ Ly Tiên trời sinh căn bản đã là tiên, đối với các phương pháp tu luyện hoàn toàn không cần nghiên cứu luyện tập, nên không thể nào truyền thụ cho ta được. Nhưng, trong thiên giới cao nhân đầy rẫy, bảo vật sung túc, thông minh như ta tự nhiên không quá hai ngày đã nghĩ ra một biện pháp.

Trong Nhân Duyên Phủ có thể tìm không thấy tiên đan pháp khí, nhưng tơ hồng thì dư thừa.

Trong ti phường, một bầy thiên tàm (tằm) trắng trẻo tròn trịa cả ngày nằm dài hết ăn ngủ phủ phê rồi lại phơi mình tắm táp dưới ánh trăng cũng trắng trẻo tròn trịa không kém, rồi sung sướng mà nhả tơ ra chơi, loại thiên tàm ti này sau khi được nhuộm trong hồng trần sẽ biến thành những sợi tơ hồng phát quang sáng loáng. Nhưng không phải sợi tơ hồng nào cũng đều có thể trở thành hồng tuyến trong tay Nguyệt Hạ Tiên Nhân, chúng phải bền chắc kéo căng không đứt mới chịu đựng nổi trách nhiệm được giao phó, những thứ thừa ra, các tiên thị sẽ thanh lý bằng cách quét như quét rác ra khỏi phủ, thỉnh thoảng có một hai sợi rơi xuống phàm giới bị những người-phàm-không-hiểu-biết nhặt về chế tạo thành cái gọi là “Thiên tàm nhuyễn giáp” để chống lại mưa đao bão kiếm.

Ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm thỉnh thoảng cũng nhặt một nắm tơ hồng bện thành những đóa hoa, không cẩn thận đánh rơi vào đám mây, không ngờ, những bông hoa này lại có thể một đóa rồi lại hai đóa bén rễ đâm cành trổ lá xum xuê, bị các tiên thị trong phủ trông thấy, tấm tắc bảo kỳ lạ, bảo rằng không tám trăm thì cũng một vạn năm rồi chưa từng thấy một thứ hoa nào lại có hương thơm giống thật như thế, một người hai người ba người rồi mọi người đều tới luận bàn với ta.

Có qua mà không có lại, thì thật là phi lễ.

Để những vị tiên cô, tiên thị đến hỏi cách trồng hoa của ta không có cảm giác mắc nợ ta, ta đành phải miễn cưỡng cố gắng mà thu hết mấy thứ bọn họ tặng cho ta. Hai tháng trở lại đây, đồ đạc quá trời nhiều, ta tổng kết lại, liệt kê ra một danh sách: lá cây có thể tàng hình: 5 lá, bút lông sói Văn Xương tiên nhân đã từng dùng qua: 1 cây, Hứa Nguyện Đăng (đèn cầu nguyện) của Ti Mệnh Tinh Quân: 1 cái, sách đạo có bút tích nguyên thủy của Thiên Tôn số lượng có hạn: 1 quyển, tóc rụng của Dạ Thần: 1 sợi, lông đuôi của Hỏa thần Húc Phượng: 1 cọng… không thể tưởng tượng nổi.

Ta nghĩ, trong một trăm thứ đồ bỏ đi nhất định cũng phải có một thứ quý giá.

Thứ quý giá ấy chính là hai quả trứng Chu Tước do tiểu tiên thị Liễu Thính ở Tê Ngô Điện của Hỏa thần mang tới.

Ngày hôm trước, Liễu Thính sau khi xin được một nắm hoa thơm của ta, liền đưa tay vào ngực áo moi moi móc móc mãi cả nửa ngày, ta nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của hắn mà giật nảy cả mình, tưởng rằng hắn định moi tim móc phổi ra đưa ta, đang định nói hai đóa hoa nhỏ nhoi này tiên thị cứ việc cầm đi, nhưng không ngờ hắn móc ra hai quả trứng gà luộc vỏ màu đỏ au trịnh trọng đặt lên bàn.

Hai quả trứng gà lăn lông lốc trên mặt bàn, ửng lên một màu đỏ giản dị thuần phác, ta cười khan hai tiếng: “Ha ha, chúc mừng tiên thị Liễu Thính có tin vui.”

Liễu Thính ngẩn người, sắc mặt còn đỏ hơn so với hỉ đản (*) trên bàn kia, “Cẩm Mịch bán… bán… bán tiên… Liễu Thính… Liễu Thính tiên linh (tuổi) vẫn còn nhỏ, vẫn chưa có… chưa có… chưa có tiên cô… hôn phối…”

(*) tục nhuộm đỏ quả trứng gà của người TQ trong những dịp có tin vui

Chưa kết hôn mà phát hỉ đản? Đây lẽ nào chính là chuyện chưa kết hôn đã có thai mà mấy ngày trước Hồ Ly Tiên từng nói làm hắn đau lòng nhức óc? Ảo diệu nha!

“Hỉ đản này…” Ta há hốc mồm, tiên thị Liễu Thính nghe xong liền mắc nghẹn, vẻ mặt vừa nãy còn vui mừng hớn hở lúc này lại có chút tím tái. Ta bưng cho hắn một ít nước uống, khó khăn lắm mới thông khí được, Liễu Thính liền túm lấy ống tay áo của ta vô cùng đau đớn nói: “Đây chính là trứng của linh điểu Chu Tước trong cung Hỏa thần điện hạ, tám trăm năm mới có một lần!”

Ta sờ sờ vuốt vuốt quả trứng Chu Tước đỏ tươi, lòng vui như hoa nở. Liễu Thính nói: “Ăn vào một quả có thể tăng linh lực lên một trăm năm, hai quả thì có thể tăng ba trăm năm linh lực.”

Sáng sớm hôm nay, thấy mặt trời tươi sáng, hoa thơm chim hót, ta giở hoàng lịch ra, dùng cây bút lông sói của Văn Xương Tiên Nhân chấm đầy mực viết thêm vào một câu: ngày tốt, thích hợp luộc trứng.

Một quả đem ninh bằng lửa nhỏ, một quả đem rán bằng lửa to. Trứng Chu Tước hương vị quả nhiên không giống bình thường, trong cái mềm mềm như một quả trứng gà lại có một mùi thơm thơm như một quả trứng vịt, sau khi cho vào miệng lại có vị chát chát giống trứng cút, rất hợp ta ý, ăn thêm hai chén cơm nữa.

Sau khi vừa ăn xong, liền có một luồng khí bừng bừng từ huyệt Bách Hội bốc lên, chạy đến khắp các mạch máu trong cơ thể, việc mừng, ngưng thần ngồi thiền.

Sai lầm, luồng khí này một lát sau giống như ngọn lửa hừng hực bốc lên, một lát sau, cảm thấy cả người như cục thịt bị nướng trên đống củi đang cháy, nóng rực không chịu nổi, lại như dầu sôi cuồn cuộn, ngũ tạng đều bị thiêu đốt.

Ta lảo đảo bổ nhào ra cửa viện thì gặp ngay Hồ Ly Tiên đang đến tìm ta, thấy ta như thế liền hoảng hốt dìu ta vào trong phòng. Ta cố chịu đau đớn hỏi hắn nguyên nhân và kết quả.

Vẻ mặt Hồ Ly Tiên nghiêm trọng xem mạch cho ta, ấn bụng, rồi lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, rồi lưu loát viết ra một toa thuốc đưa cho tiên thị bên dưới, phân phó mau đem thuốc đi sắc thật nhanh.

Ta mặc dù thân thể đau đớn, nhưng thần trí lại rất tỉnh táo, chỉ thấy quanh thân khói bốc lượn lờ, mờ mờ ảo ảo, miễn cưỡng nhếch miệng nói chuyện với Hồ Ly Tiên, “Không ngờ Nguyệt Hạ Tiên Nhân còn tinh thông bốc thuốc và châm cứu.”

Hồ Ly Tiên cong cong đôi mắt lấp lánh như sao khiêm tốn nói: “Biết sơ sơ.”