Tiểu Ngư tiên quan càng ngày càng bận bịu, hắn không nói, nhưng ta có thể đọc được từ hai hàng lông mày của hắn, tuy nhiên, số lần hắn đến thăm ta càng lúc càng nhiều, thường thường canh giữ ở đầu giường ta những lúc nửa đêm.

Trước khi nhắm mắt đi vào giấc ngủ đã thấy dáng người thanh nhã của hắn ngồi trên ghế trúc uống trà. Lúc mở mắt tỉnh dậy vẫn thấy dáng người thanh nhã của hắn ngồi trên ghế trúc, chỉ là chén trà trên tay đã đổi thành một quyển thi thư. Ngẩng đầu cười ấm áp, lúc nào cũng vừa đúng lúc khiến người khác có cảm giác thoải mái không gì sánh được, độ ấm vừa phải khiến toàn thân thư thái.

Thỉnh thoảng ta cũng một hai đêm không ngủ, cùng hắn nói chuyện, đánh cờ, luận pháp thuật, cho đến khi mặt trời ló dạng thì cả người đã mềm oặt mệt mỏi khổ sở giống như say rượu, 「©xmydux.」không khỏi thán phục khả năng không ngủ hết đêm này sang đêm nọ của hắn, sau khi sắp xếp công việc còn tới Hoa Giới thăm ta, nhưng hắn chỉ mỉm cười, lơ đãng nói: “Có gì đâu mà mệt? Nhìn gương mặt nàng say giấc nồng chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất của ta, còn hiệu quả hơn cả được ngủ liên tiếp mười ngày.”

Bất luận có vướng bận nhiều việc đến đâu đi chăng nữa, Dạ thần vĩnh viễn đều vân đạm phong khinh không chê vào đâu được, đối xử ôn hòa với từng cành hoa cọng cỏ con người con vật quanh mình, không nề phiền hà suy nghĩ chu toàn cho người khác, có một trái tim thấu hiểu người khác vô cùng nhạy bén.

Lão Hồ sợ thỏ, Tiểu Ngư tiên quan liền từ chỗ Lôi Công tìm về cho lão một cái Trống Kinh Lôi, to bằng bàn tay, đeo ở bên hông. Hễ gặp thỏ chỉ cần vỗ nhẹ lên mặt trống liền có tiếng sấm đầu hạ ầm ầm vang dội, thỏ vốn nhát gan, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ sợ hãi trốn mất. Lão Hồ có được vật này khoái chí lắm, luôn miệng khen ngợi Dạ thần là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là một cây trúc tốt duy nhất trong đám măng xấu Thiên gia, thậm chí còn than thở rằng trước đây suy nghĩ thiên lệch làm hắn phải chịu oan uổng.

Liên Kiều linh lực thấp, bị giới hạn chỉ được ở trong thủy kính nên vô cùng uất ức, luôn muốn được nhìn thấy những sự vật khác ngoài hoa cỏ ra, Tiểu Ngư tiên quan liền cho nàng một cái gương, sự kiện vạn vật thượng vàng hạ cám tất cả đều có thể nhìn thấy được từ mặt gương nhỏ xíu này. Liên Kiều được thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên cứ lẽo đẽo theo hỏi ta tương tai Tiểu Ngư tiên quan có nạp tiểu thiếp hay không, nàng muốn tự tiến cử.

Trường phương chủ ngày ngày bận bịu đủ việc trong Hoa giới, một người nghiêm túc như vậy thì sở thích đương nhiên cũng nghiêm túc không giống người thường. Lão nhân gia nàng những lúc nhàn hạ thường thích sao chép biên dịch biên soạn Hoa Sử, nghe nói sư phụ của tiên Hoa Thần là Huyền Linh Đẩu Mẫu Nguyên Quân năm xưa từng viết một bộ Hoa Kinh, phong phú đến tận ba mươi hai bộ. Hơn mười vạn năm qua tay nhiều người nên bị thất truyền, hôm nay chỉ còn lại có mười bốn bộ rải rác, khiến Trường phương chủ rất đau lòng. Không ngờ, Tiểu Ngư tiên quan thần thông quảng đại, ngay cả vật thất truyền này cũng có thể tìm được trọn bộ đem tặng cho Trường phương chủ. Trường phương chủ tuy ngoài miệng chỉ nói câu cảm ơn lãnh đạm, nhưng trong mắt đã lộ rõ vẻ tán thưởng hiếm có.

Ngoài Trường phương chủ ra, hai mươi ba vị phương chủ còn lại, kể cả Đinh Hương tiểu phương chủ tính cách táo bạo đều hết lời ngợi khen Tiểu Ngư tiên quan, đủ thấy mị lực thân thiện của hắn vươn xa vươn rộng đến cỡ nào. Hơn nữa, Tiểu Ngư tiên quan làm việc giúp người không bao giờ tỏ ra khó nhọc, như thể trong lúc vô ý mà giải quyết tất cả mọi chuyện ổn thỏa chu đáo, tựa hồ sự việc dù có khó hơn nữa đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay, khiến những người được hắn giúp đỡ không hề cảm thấy áy náy vì thiếu nợ hắn, nhất là bốn chữ hiếm có “tự nhiên mà vậy”, đây chính là cái gọi là tầm ngầm mà đấm chết voi.

Trong thời gian ngắn, các Thảo tiên, Hoa tinh, ong bướm, côn trùng, đom đóm, ngay cả con bọ rùa thất tinh bé xíu bằng hạt gạo trong Hoa Giới đều cho rằng danh xưng vị thần tiên ôn hòa, văn nhã nhất trong lục giới phải thuộc về Dạ thần.

Các tinh linh tiên tử Hoa Giới lúc nói chuyện phiếm đều thích đem Dạ thần ra làm đầu đề câu chuyện, tự nhiên không tránh khỏi tiện thể so sánh hắn và người huynh đệ Hỏa thần của hắn. Chẳng hạn như hiện tại, ta đang tản bộ vòng quanh lăng mộ, liền nghe một con châu chấu và một đóa hoa lài tinh đang nói huyên thuyên.

“Aizzz ~ có lẽ Dạ thần thật sự là… phải hình dung như thế nào cho đúng ha? Đêm qua ta「©xmydux.」ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy hắn nhét góc chăn cho Đào Đào (phòng trường hợp bạn nào quên: Đào Đào chính là Cẩm Mịch đó), động tác đó, ánh mắt đó, thật tình là chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta cam tâm tình nguyện tan chảy, chậc chậc…” Con châu chấu tinh màu xanh lá nhép nhép cái miệng, càng nghĩ càng đắc ý.

Hoa lài tinh bên cạnh nói giọng khinh thường: “Đó là cái gì. Tại ngươi chưa từng thấy Dạ thần và Đào Đào chơi cờ, mỗi lần Đào Đào lỡ đánh sai nước cờ không thắng nổi thì nàng liền làm trời làm đất, cũng chỉ có Dạ thần mới có đủ kiên nhẫn mà chơi với nàng thôi, lại còn luôn có thể tính toán đúng lúc để thủ hòa trong lúc chỉ còn hai ba con nữa là thắng, khiến Đào Đào bất kể thắng hay thua đều cảm thấy giữ được thể diện. Chỉ tiếc đàn gảy tai trâu, theo ta quan sát mấy năm nay, Đào Đào vẫn chỉ là một cục đá tạm coi là ưa nhìn, căn bản là gỗ mục không chạm trổ thành hoa được, mắt thấy một chân long Dạ thần tốt đến thế mà lại sắp mục nát trên tay nàng, đáng buồn đáng tiếc làm sao.”

Ta nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không giải thích được mình làm mục nát Tiểu Ngư tiên quan lúc nào? Mà thôi, ta rộng lượng, không tính toán mấy chuyện này.

Con châu chấu tinh kia lại nói: “Nói đến Dạ thần, ta lại nhớ tới Hỏa thần dạo gần đây cũng thường đến Hoa Giới, nghe nói lúc còn trên Thiên Giới đã từng dạy Đào Đào một vài pháp thuật, có tình nghĩa thầy trò với Đào Đào, bề ngoài của hắn thực sự là đẹp đến mức không còn gì để bắt bẻ, không hổ là một mỹ nam tử nổi danh khắp lục giới, so với Thủy Thần đẹp trai nhất năm xưa còn muốn đẹp hơn ba phần. Chỉ là ánh mắt đó… sao mà lạnh lùng băng giá, khí thế đó cũng rất khó lường, trước đây ta từng nghe hắn nói chuyện với một vị thần tiên khác, thật đúng là coi chữ như vàng, nói một là một hai là hai, linh lực lại cao cường, những thần tiên từng tương giao với hắn không có ai mà không sợ hắn hai ba phần. Không hiểu nổi Hỏa thần và Dạ thần hai kẻ tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như thế sao có thể cùng do Thiên Đế sinh ra nhỉ, thực sự là kỳ quặc lạ lùng.”

“Sai rồi, hai vị thần này đâu có trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nói cho cùng thì đều khiến người ta thèm thuồng hâm mộ y chang nhau.” Hoa lài tinh cười hì hì, giọng điệu rất là si mê.

“Ha ha, nhưng thật ra, nếu bảo ta nói, Đào Đào cùng với Dạ thần bị nàng làm mục nát kia, vẫn không xứng bằng phối với Hỏa thần, cục đá bướng bỉnh ghép với tảng băng kiên cố, đều là cứng như nhau, rất là phù hợp.”

“Chớ có nói bậy, Đào Đào tương lai còn phải gọi Hỏa thần điện hạ kia một tiếng tiểu thúc thúc đó!”

Thời thế thay đổi, những tinh linh Hoa Giới ngày nay càng thêm lắm chuyện, càng lúc càng giống các tiên cô tỷ tỷ ở Thiên Giới. Ta lắc đầu chỉ tiếc chẳng thể làm được gì, men theo đường cũ quay về Ký Minh Đình canh mộ.

Còn chưa đến chỗ đình, từ xa đã nhìn thấy kẻ được bảo là rất xứng với ta – Phượng Hoàng – đang lười nhác tựa người trên lan can bằng đá quanh đình, cúi đầu xem một cuộn tranh chỉ mở ra một nửa đang cầm trên tay. Nhìn thấy một đoạn cổ mềm mịn mà rắn chắc lộ ra từ cổ áo đen như mực của hắn, ta「©xmydux.」nhất thời hứng chí, biến thành một đóa hoa tuyết lơ lửng bay bay, cuối cùng bất thình lình rơi tõm vào trong cổ áo hắn, dán vào da thịt hắn mưu đồ dùng cái lạnh buốt làm hắn giật mình.

Không ngờ Phượng Hoàng không những không bị hoảng hốt, trái lại còn mỉm cười khoan khoái, ta không khỏi nghi hoặc phải chăng đã rơi nhầm vị trí, chạm vào huyệt ngứa của hắn, có chút không cam lòng, bèn kề vào sau gáy hắn nhỏ giọng thì thào uy hiếp: “Mau mau giao nội đan tinh nguyên của ngươi ra đây! Bằng không…”

Phượng Hoàng nhếch khóe miệng trêu tức, lúm đồng tiền xoáy sâu, “Bằng không thì làm sao?”

“Bằng không ta sẽ cắn ngươi!” Ta giở giọng hung ác.

Phượng Hoàng đặt cuộn tranh xuống, quay người biến ta trở về nguyên dạng, giơ tay giữ chặt hai cánh tay ta, nụ cười càng lúc càng khoái chí, “Như vậy quá hợp ý ta.” Lời còn chưa dứt liền cúi người phủ lên đôi môi ta, khuôn mặt gần kề của hắn phủ kín trước mắt ta xanh thẳm đến mức khiến trái tim người ta ngứa ngáy râm ran, tựa như một cọng lông ngỗng bay nhè nhẹ rơi xuống giữa hồ nước, từng vòng sóng gợn từ từ từ từ chậm rãi chậm rãi lan ra lan ra. Ta nhắm hai mắt lại, cắn cắn lên đôi môi mềm mại ngon miệng của hắn để đáp lại, hắn sững người, tiếp đó đôi môi như được châm lửa, càng lúc càng mãnh liệt, ngấu nghiến ta, đốt cháy ta, tựa như Hồng Liên nghiệp hỏa bốc cao ngùn ngụt… Đầu lưỡi công phá ào ào tiến đến, hơi thở xộc thẳng vào buồng phổi ta, không để lại một chút dư thừa nào…

Cho đến tận khi cả hai thở hổn hển mới rời ra, ta chỉ cảm thấy mình vừa như hồn lìa khỏi xác, hai má nóng bừng không chịu nổi, dùng tay ra sức quạt quạt cho bay đi cảm giác khô nóng trên mặt, nhưng dưới con mắt lom lom chan chứa nồng nàn hiếm thấy của hắn, ta chỉ biết cụp mi gục đầu, hai má càng thêm nóng hổi, nóng đến mức có thể đun sôi cả nước.

Phượng Hoàng đưa tay sờ sờ lên mặt ta, giống như đang vuốt lông cho một con mèo, ngón tay trượt xuống chậm rãi nâng cằm ta lên, “Ta thích nhất là được ngắm vẻ thẹn thùng e ấp này của nàng. Đừng cúi đầu, hãy để ta nhìn có được không?” Mỗi lần đều như vậy, ngót nghét gần ba năm, mỗi khi hắn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của ta tâm tình thường rất vui, ta càng ngượng ngùng hắn càng hài lòng.

Ta nhăn nhó, nhặng xị: “Không cho nhìn, không cho nhìn.”

Phượng Hoàng bật cười, ôm ta vào lòng, hiếm lắm mới nghe ta một lần, “Được rồi được rồi, không nhìn thì không nhìn.” Qua một lúc lâu, lại nói: “Đừng nói gì đến nội đan tinh nguyên, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng hết, cho dù nàng muốn Thiên Hà chảy ngược, cá bay trên trời, chim bơi dưới nước, ta cũng sẽ làm cho nàng.”

Vùi đầu trong lòng hắn ta mỉm cười hài lòng, nhận xét thẳng vào vấn đề: “Ngoan lắm, ngoan lắm.”

Phượng Hoàng đưa tay búng nhẹ vào trán ta một cái, thần sắc trên mặt thấp thoáng chút cao ngạo, “Nàng nói ai ngoan hả?”

Ta vuốt râu hùm của hắn không phải ngày một ngày hai, hôm nay hơi có chút kinh nghiệm, trong lòng cũng không còn sợ hãi hắn, cất giọng nịnh nọt: “Tiểu thúc thúc ngoan lắm.”

Phượng Hoàng nắm lấy hai vai ta đẩy mạnh ta ra khỏi lồng ngực hắn, hai mắt khẽ nheo lại, uy nghi nhướn cao, tuy vẫn cười, nhưng lúm đồng tiền nơi khóe miệng không còn thấy tung tích, giọng nói trầm trầm ôn hoà từ tốn hỏi: “Tiểu thúc thúc? Nàng gọi ai là tiểu thúc thúc?”

Lòng ta run cầm cập, thầm nghĩ thôi xong rồi, nhìn hắn cười như vậy mà phát hoảng, không phải sờ trúng vảy ngược của hắn rồi chứ? Liền thản nhiên đùn đẩy trách nhiệm nói: “Bọn họ đều nói ta nên gọi ngươi một tiếng ‘tiểu thúc thúc ’.”

“Ta thật không ngờ đến tận hôm nay nàng vẫn vô tâm vô phế một lòng một dạ muốn gả cho Dạ thần?” Phượng Hoàng buông ta ra, đứng thẳng người dậy nhìn xuống ta「©xmydux.」, khí thế vốn luôn bức người của hắn bây giờ còn hãi hùng hơn, ta phỏng đoán năm xưa lúc Tôn Đại Thánh bị năm ngón tay của Phật tổ gia gia đè lên chắc cảm giác cũng không hơn gì cái này, đang âu sầu suy nghĩ tìm cách đối đáp, thì nghe thấy Phượng Hoàng bất ngờ bồi thêm một câu, “Dạo gần đây nàng đêm nào cũng bầu bạn với Nhuận Ngọc chắc là thích ý lắm chứ gì?”

Ta nuốt nuốt cổ họng khô khốc, suy nghĩ cân nhắc rồi mới nói: “Ngươi đừng nói những lời làm tổn thương ta. Ta thích ý hay không lẽ nào ngươi không hiểu?” Tiếp đến oai phong lẫm liệt nói: “Sao ta lại muốn gả cho Dạ thần được, ta chỉ muốn gả cho ngươi.”

Phượng Hoàng sững sờ chấn động.

“Thế nhưng… hôn khế mà Thiên Đế đính ước làm sao có thể sửa đổi được…” Ta u buồn, ủy khuất đưa mắt nhìn hắn.

Phượng Hoàng hoàn hồn nở một nụ cười, lại búng trên trán ta cái póc, “Khéo lo trời sập! Việc này không cần nàng nhọc lòng, ta tự có tính toán. Chỉ có điều, phải ủy khuất nàng cố nhẫn nại cho đến trước khi kết thúc nghi thức kết hôn một tháng sau…” Ngón tay hắn thu lại siết chặt trong lòng bàn tay, như thể trong lòng có một việc gì đó không thể nhịn nổi được nữa, nhưng vẫn cố kềm chế bản thân nhẫn nại, đầu mày nhíu chặt.

Ta gỡ từng ngón từng ngón tay hắn ra, bất ngờ nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn rớm ra năm vết máu, trong lồng ngực nhất thời như có lũ rệp vừng càn quét, bị chúng gặm nhấm vô cùng khó chịu, ta nhíu mày cầm tay hắn đưa lên miệng thổi phù phù.

Vẻ mặt Phượng Hoàng thoáng chốc thư giãn, cúi đầu nhìn ta chăm chú, như thể đau đớn đến mức vô cùng thoải mái, đưa tay vuốt nhẹ lên trán ta chỗ vừa bị hắn búng một cái không đủ đau chỉ như gãi ngứa, nói: “Cẩm Mịch, lúc nguy nan, giữa ta và Dạ thần, nàng sẽ giúp ai?”

Ta cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Đương nhiên giúp ngươi!”

Thở phào một cái, Phượng Hoàng mãn nguyện như người trong giây lát có được năm vạn năm linh lực, nói: “Hôm nay có được lời này của nàng là quá đủ, không uổng công ta…” 「©xmydux.」Thanh âm phía sau quá nhỏ, như tỉ tê tự nhủ, chỉ là trên mặt đỏ hồng.

Lúc sắp chia tay, hắn mới đưa cuộn tranh lúc nãy cho ta, “Bức Đan Thanh (lối vẽ tranh cổ) này bữa trước ta đã vẽ trong lúc rảnh rỗi, nàng cầm đi.”

Ta mở ra, thì thấy một gốc cây nho tươi tốt quấn quanh một giàn trúc, dây leo vân lá rõ ràng phân minh, một chùm nho tím nặng trĩu treo ngược dưới giàn, xa xa mờ ảo bóng lưng của một nữ tử, chỉ thấy rõ trên búi tóc có cài một cây trâm màu sắc rực rỡ chói lòa, ta phụ họa tán dương: “Bút pháp sinh động, dạo này kỹ thuật vẽ tranh của ngươi càng lúc càng tiến bộ đó. Tiên nga này dáng người tha thướt, không tệ không tệ, nhưng hơi gầy một chút.”

Phượng Hoàng day day thái dương, dồn khí xuống đan điền cố gắng bình tâm tĩnh khí nói: “Tranh này chính là vẽ nàng.”

Ta ngẩn ra, lại nhìn kỹ một hồi, ô, nhìn ra rồi, cây trâm cài tóc kia chính là Hộ An Phượng Linh, bèn nói: “Hèn chi nhìn thấy quen như vậy.”

“Thôi bỏ đi ~” Phượng Hoàng nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Ba năm, chẳng qua chỉ là thời gian trượt qua của một viên tràng hạt lần trong tay Phật tổ, ngắn ngủi một cái chớp mắt.

Mùng bảy tháng ba, đêm trước đại hôn, Tiểu Ngư tiên quan theo nghi lễ tránh mặt, không được gặp ta.

Ta ngồi xổm trước mộ phần cha, khắp trời đom đóm bay lượn. Ta rút trâm gài tóc xuống, mái tóc dài bóng mượt xõa tung, nhặt một nhánh cây nho biến thành một thanh dao nhỏ, ta「©xmydux.」giơ tay chém xuống, cắt gọn một đoạn đuôi tóc, rồi dùng một tờ giấy Trừng Tâm Đường gói lại cẩn thận, gọi một con bướm đêm đến, buộc chặt gói giấy trên lưng nó, thì thầm căn dặn nó nhất định giao đến cho Hỏa thần.

Con bướm nhỏ như hiểu như không trịnh trọng nhận nhiệm vụ ta giao phó dang cánh bay đi, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm dày đặc.

“Cha, con từng nói sẽ hiếu kính với lão nhân gia người. Con vẫn không quên, không biết cha có quên hay không?” Ta cúi lạy mộ phần ba lạy, đứng dậy, ngửa đầu cười.

Sợi tóc, sợi tình.