Nếu biến không ra được bánh bao, ta đương nhiên nói là giữ lời, mời Nhuận Ngọc tiên quan đến tiểu điểm của nhân gian ăn điểm tâm sáng.

Lại nói, hai người bọn ta thay đổi hình dạng cũng thu hết tiên khí lại, tìm một cửa hàng không quá bắt mắt trong chợ bước vào, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, liền nghe chỗ ngồi bên cạnh có người kêu: “Tiểu nhị, cho bốn lạng bánh bao.”

“Đến đây!” Một người hầu bàn trên vai vắt một chiếc khăn vải màu trắng đáp lời, động tác nhanh nhẹn bưng một lồng hấp nóng hôi hổi chạy đến.

Thấy gì học theo nấy, chỉ là tên “Tiểu nhị” này đã bị bàn bên cạnh sai đi rồi, chiếu theo thứ tự sắp xếp này, ta đao to búa lớn vỗ bàn, kêu: “Tiểu tam (*), đưa thực đơn lên!”

(*)Tiểu tam: là từ dùng để gọi những kẻ thứ ba chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Nhất thời, toàn bộ tiệm ăn lặng ngắt như tờ, ở chiếc bàn bên phải được ngăn bởi một tấm mành trúc phóng tới vèo vèo vèo vài ánh mắt độc ác nham hiểm, ta quay đầu lại, chỉ thấy sau mành có vài ba nữ nhân, ai nấy đang nhìn ta bằng ánh mắt oán độc phẫn hận.

Trong góc tiệm ăn có ai đó cười “xì!” một tiếng.

Ơ… Ta xoay người ghé sát vào Tiểu Ngư tiên quan, thấp giọng hỏi: “Lẽ nào ta giành quyền ưu tiên trước bọn họ?”

Tiểu Ngư tiên quan nuốt xong ngụm trà, cũng ghé sát vào ta, thấp giọng trả lời: “Hai tiếng ‘tiểu tam’ ở nhân gian là từ dùng để mắng chửi người ta.”

Trong lúc đang nói chuyện, một ông lão mặt đầy nếp gấp vốn đang đứng ở quầy gẩy bàn tính liền cầm cuốn thực đơn mang đến, chắp tay ai oán nói với ta: “Vị Gia này, ở bàn bên cạnh đều là mấy vị Tam Di Nương con nhà giàu có ở trấn trên, hôm nay đến tiểu điếm của tôi họp mặt uống trà, ngài muốn cái gì chỉ cần đằng hắng một tiếng, chớ đừng phá quán của tôi như vậy, cầu xin ngài.”

Phàm nhân thật đúng là quái gở, cớ gì “Tiểu nhị” thì được gọi, mà “Tiểu tam” thì không được gọi, cổ hủ gì đâu!

Tạm thời không thèm chấp bọn họ, ta mở thực đơn ra, đập vào mắt là một món ăn kinh tâm động phách, tên là “Bánh rán trái cây”, lập tức khiến trái tim nhỏ bé của kẻ làm trái cây như ta đây lộn tùng phèo trong chảo dầu sôi ùng ục, liên tục lắc đầu, “Quá tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!”

Tiểu Ngư tiên quan thò đầu xem thử, mím môi cười an ủi nói: “Thứ ‘trái cây’ này hoàn toàn không phải là trái cây kia, mà là bánh quẩy, một loại bánh bột được chiên trong dầu mà thôi, chớ sợ chớ sợ.”

Nói thì nói vậy, chớ cái tên món ăn đẫm máu đó vẫn khiến trái tim ta run rẩy, thế nên, xem xuống một chút nữa, phía dưới có một món tên là “Bánh bao canh thịt cua (*)”, ta「©xmydux.」 rất thích bánh bao, liền gọi món này, rồi kêu thêm hai bát sữa đậu nành.

(*)loại bánh này rất ngộ, nhìn bên ngoài thì giống bánh bao bình thường, nhưng nó có nước canh ở bên trong. Khi ăn thì cắm một cái ống hút vô hút nước canh rồi mới ăn.

Không mất nhiều thời gian, cái người gọi là “Tiểu nhị” kia liền bưng tới một cái lồng hấp bự đựng mấy cái bánh hấp còn cuồn cuộn khói, ta đưa tay cầm một cái lên, thổi cho bớt nóng, rồi hăng hái khoái chí cắn một phát.

Sự thực chứng minh, phàm nhân quả thực là một giống loài không thể tin tưởng được.

Trong bánh rán trái cây thì không có trái cây, ai mà biết trong bánh bao canh thịt cua này lại có canh, lại còn không phải ít đâu nhé, cắn một phát nước canh bắn xịt tung tóe, văng ra dính đầy lên áo khoác của Tiểu Ngư tiên quan.

Trong góc tiệm ăn lại có ai đó cười “xì!” một tiếng.

Ta cầm ống tay áo hớt hải định lau áo khoác cho Tiểu Ngư tiên quan, nhưng hắn khoát tay, nói: “Không sao không sao.” Phất tay qua áo choàng không để lại vết tích, ngay lập tức, cả chiếc áo liền khôi phục lại vẻ gọn gàng sạch sẽ mới cáu như lúc đầu.

Tiểu Ngư tiên quan thật đúng là một thần tiên vừa rộng lượng lại ôn hòa, chẳng những không trách ta, còn chu đáo gắp một cái bánh bao chấm vào giấm rồi đặt vào trong đĩa của ta. Thế là, ta liền yên tâm thoải mái vui vẻ dùng hết bữa sáng còn lại.

Ăn sáng xong, Tiểu Ngư tiên quan dẫn ta đi một vòng quanh chợ, lúc thấy sắc trời bắt đầu tối, Tiểu Ngư tiên quan liền tiễn ta trở về tiểu viện, vội vàng đến tiệc chúc thọ. Nói tóm lại, ngày hôm nay rốt cuộc cũng trôi qua rất là suông sẻ thuận lợi.

Chỉ là, Tiểu Ngư tiên quan cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt, đi dự tiệc chúc thọ thì cứ việc đi đi, làm gì còn vẽ một vòng kết giới nhốt ta trong tiểu viện như vậy, thật là chẳng tốt chút nào.

Ta nhéo nhéo cái kết giới, trong đầu cố nhớ lại Bát-Nhã-Ba-La-Mật-Đa Tâm Kinh mà Phượng Hoàng từng dạy ta, trong Vô Thượng Đại Minh Chú hình như có phương pháp phá giải kết giới, chẳng qua là dựa vào tu vị hiện tại của ta không biết có đối phó nổi với kết giới của Dạ thần hay không nữa. Ta lầm bầm tụng kinh văn, phá kim chú, phá mộc chú, phá hỏa chú, phá thổ chú, cái nào cũng không có tác dụng, chỉ còn lại một cái phá thủy chú cuối cùng mà thôi, xem ra cũng không có hy vọng gì nhiều, chỉ còn lại hai phần may mắn, ta lẩm nhẩm một lượt phá thủy chú, bất ngờ một luồng sáng chói mắt đột nhiên lóe lên, rầm một tiếng, trong nháy mắt cái kết giới tựa như bọt nước tan biến vào hư vô, chỉ còn lại vô số hơi nước tung bay mù mịt.

Không tồi không tồi ! Hơn sáu trăm năm tu vi quả thật không phải bình thường! Ta 「©xmydux.」 bước ra cửa phòng, sửa sang lại xiêm y, chuẩn bị đến Thiên Giới góp vui. Nhưng vừa triệu một đám mây đến bên chân, thì đột nhiên nhớ ra không có ai dẫn đường, e rằng đợi đến khi ta mò được đến Thiên Hà, thì Mão Nhật Tinh Quân đã ló đầu làm nhiệm vụ rồi.

Không bằng bắt một Thổ Linh Địa Tiên đến chỉ đường vậy.

Vừa niệm chú xong, thì một người to tướng còn sống phần phật từ trên trời giáng xuống, suýt nữa nện xuống giữa mặt ta, cũng may ta lanh lẹ lui về phía sau hai bước.

“Thật khó hiểu, ngày nay thổ địa không còn chui từ dưới đất lên nữa sao?” Ta chỉnh sửa tay áo, cúi đầu nhìn đôi giày gấm bên trên chẳng biết bị lấm lem ướt nước từ khi nào.Người đối diện “xì!” một tiếng, âm thanh này thực sự rất là quen tai lại thân thiết à nha.

Ngẩng đầu nhìn lên, người kia toàn thân mặc một bộ xiêm y màu xanh biếc, mặt mũi xinh đẹp lóa mắt, vạt áo thoải mái mở toang, chính là cái người đã “xì” ta mấy lần lúc sáng sớm trong góc quán.

Ta chắp tay cung kính nói: “Thì ra Phác Xích Quân là một thổ địa, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

“Xì!” Người này cũng rất phối hợp, không phụ với tên gọi lại ‘xì’ một tiếng, cười nói: “Phác Xích Quân, ừm ~ tên này cũng hay! Ta thích! Có điều, ta chẳng phải là thổ địa gì hết, mà là một Thủy Yêu ở Bích Thủy Khê ngoài thành. Chẳng biết vị ‘Tiểu Nhị’ Tiên này lôi ta đến có chuyện gì?”

Tiểu Nhị Tiên… Ta trầm mặc không nói, ngược lại chỉ đáp một câu rất hợp tác. Chỉ có điều, ta rõ ràng gọi thổ địa, sao lại thành thủy yêu? Chẳng lẽ là ta có khả năng hấp dẫn yêu quái sao? Thật là đáng tiếc… Mắt thấy sắc trời dần tối, thời gian không còn nhiều, hiện tại chỉ đành chấp nhận thực tế thôi.

“Lần này mời Phác Xích Quân tới, là muốn thỉnh giáo chút chuyện.

Chẳng hay Phác Xích Quân có biết đường lên Thiên Giới đi hướng nào thì dễ dàng hơn không? Xin chỉ giúp tại hạ.”

Phác Xích Quân ống tay áo rộng đón gió, giũ giũ những giọt nước đọng trên đuôi tóc, thong thả nói: “Tiểu Nhị Tiên hẳn là muốn đến dự tiệc chúc thọ Thiên Hậu?”

Ta nói: “Đúng vậy.”

Phác Xích Quân lại hỏi: “Tiểu Nhị Tiên định đến Nam Thiên Môn hay là Bắc Thiên Môn?”

Ta suy tính, Bắc Thiên Môn là cửa chính vào Thiên Giới, thực sự không phù hợp với phong cách của ta, vẫn là Nam Thiên Môn thích hợp hơn, liền trả lời: “Nam Thiên Môn.”

Phác Xích Quân lại hỏi: “Tiểu Nhị Tiên định cuối giờ Thân tới, hay là đầu giờ Dậu tới?”

Ta nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

Phác Xích Quân hỏi tiếp: “Tiểu Nhị Tiên định bay đi hay là bơi đi?”

“Bay đi.” Ta có phải là cá đâu, bơi cái gì…

Sau khi hỏi đáp tường tận uớc chừng nửa nén hương, thì Phác Xích Quân lại thừ ra, ỉu xìu nói: “Đường lên Thiên Giới thì tại hạ biết, chỉ là tại hạ vừa mới tắm rửa được hơn phân nửa, thì bị Tiểu Nhị Tiên cấp tốc kéo đến, bây giờ e rằng trước tiên phải trở về tắm tiếp cho xong.”

Ta choáng váng, đang định giơ chân đạp hắn một cước chết toi, thì hắn lại thong thả nói tiếp: “Có điều, thấy tại hạ cùng với Tiểu Nhị Tiên hợp ý như vậy, thôi thì tại hạ đành cố nhịn một chút, dẫn ngài đi một đoạn.”

Nói xong, Phác Xích Quân gom một đóa hơi nước, ung dung tự tại bước lên, ung dung tự tại bay phía trước dẫn đường. Ta 「©xmydux.」 nghiến răng ken két, lấy lại bình tĩnh gọi một đám mây tới bay theo phía sau, hai người một trước một sau lướt qua Thiên Hà tới rồi Nam Thiên Môn, một lúc sau, chính là giờ Thân chưa qua, giờ Dậu chưa tới, cái giờ mà Phác Xích Quân đã tính thật là chuẩn.

Phía ngoài Nam Thiên Môn, có hai Thiên Tướng râu ria rậm rạp tay cầm Họa Kích đứng hai bên trái phải, uy vũ oai nghiêm đang canh gác. Ta vội vã thu đụn mây lại rồi xông vào trong, Phác Xích Quân chậm rãi khoan thai đi theo phía sau ta, nhưng chẳng ngờ tên Thiên Tướng kia lại giơ Họa Kích ra ngăn ta lại, “Nhị vị đạo hữu có thiệp mời không?”

Ta ấp úng, “Không có, ta là hảo hữu của Nguyệt Hạ Tiên Nhân, kính mong thần tướng châm chước một chút.”

“Vậy thì thật xin lỗi, hôm nay không thể so với trước đây, sinh thần của Thiên Hậu, ra vào Nam Bắc Thiên môn nếu như không có thiếp, tất cả đều không được cho qua.” Ngay cả tên tuổi của hồ ly tiên đem ra cũng không để dùng được, tên Thiên Tướng này quả thật là một cục mạt chược vuông vức mà, vậy mà cũng không châm chước!

Phác Xích Quân giơ cao tay đến chỗ búi tóc của ta, nhẹ nhàng rút ra, nói: “Tiểu Nhị Tiên quả nhiên thú vị. Rõ ràng mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm, sao còn dây dưa dài dòng với các vị Thiên Tướng làm gì.”

“Tiểu thần thật là đắc tội!” Hai gã Thiên Tướng quay sang cọng lông phượng trên tay Phác Xích Quân ôm quyền quỳ xuống.