Trích lời Gia Mộc: Bất kể là ở thế giới loài người hay thế giới động vật, kẻ bảo vệ con mạnh mẽ nhất luôn luôn là giống cái’.

Tạng Tuyết Khiết dắt tay con trai đi vào cổng bệnh viện, ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho con. Tạng Lượng mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm hình con khỉ, nhìn rất mập mạp đáng yêu: “Mẹ, không tiêm đâu”.

“Con ngoan của mẹ, không phải mẹ dẫn con đến tiêm, là đến thăm ông bà nội”.

“Ông bà nội?”.

“Đúng vậy, còn cả bố nữa”.

“Bố!”. Tạng Lượng gọi bố rất to, Tạng Tuyết Khiết thấy thương con. Con trai bây giờ đã ba tuổi, cả năm số ngày gặp bố không quá nổi năm ngày, may mà có ông bà nội thương nó…

“Con phải ngoan thì ông bà nội và bố mới thích con”.

“Chị gái và cô đó cũng đến à?”. Hiển nhiên Tạng Lượng còn nhớ chuyện cãi nhau.

“Không, họ sẽ không đến nữa… Nếu họ đến, mẹ sẽ đánh đuổi họ đi, được không?”.

“Được”, Tạng Lượng gật đầu. Tạng Tuyết Khiết ngẩng đầu nhìn gương mặt để mộc trong gương của mình, cảm thấy không quen. Từ năm hai mươi mấy tuổi cô ta đã trang điểm đi làm, càng lớn tuổi trang điểm càng đậm, bây giờ đột nhiên tẩy trang đến lấy lòng hai ông bà già khiến cô ta không quen, nhưng vì tương lai nên đành phải chịu đựng.

Mụ vợ già đó càng ngày càng rối loạn, tối qua còn bị mình khiêu khích chửi mắng mình trên mạng, sớm muộn cũng có ngày bà ta bị ép phát điên. Phụ nữ lấy chồng sinh con là vì cái gì? Vì một tờ giấy chứng nhận đỏ, để mình phải ấm ức như vậy thì có đáng không?

Cô ta dắt tay con trai vào thang máy lên tầng 7. Ông cụ Chương ở phòng bệnh cao cấp trên tầng 7…

Tạng Lượng được mẹ dắt tay, nhìn phải nhìn trái, tay chân không lúc nào để yên. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu bé chỉ tay về phía góc tường: “Mẹ, chị kìa!”.

Tạng Tuyết Khiết nhìn theo hướng cậu bé chỉ, chỉ thấy y tá và một người nhà bệnh nhân đang nói chuyện: “Đừng nhận chị khắp nơi thế, đi thôi”.

Năm phút sau, Tạng Tuyết Khiết lao ra khỏi phòng bệnh, cùng bà Chương tìm từng gian phòng bệnh, thậm chí cả nhà vệ sinh cũng tìm hết mà vẫn không thấy Tạng Lượng…

Quý Hồng dựa sát người vào cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm chồng đang ngồi cạnh giường bệnh cúi đầu im lặng, nói: “Không! Không được báo cảnh sát! Chương Tuệ còn đi học, nếu báo cảnh sát thì sẽ làm hỏng cả đời nó! Các người để tôi đi tìm nó! Để tôi gọi điện thoại cho nó!”.

“Không báo cảnh sát cũng được! Mày trả con cho tao! Trả con trai cho tao! Con mụ yêu tinh già này! Vì tài sản mà sai con gái bắt cóc con trai tao! Tao không cần tiền! Tao cần con trai! Con trai!”. Tạng Tuyết Khiết khóc đến mức mặt mũi méo mó, ra sức kéo tay Quý Hồng.

“Chương Thành! Chương Thành! Ông nói một câu đi!”. Quý Hồng kêu to.

“Đúng vậy! Chương Thành! Anh nói một câu đi!”. Tạng Tuyết Khiết cũng kêu lên: “Đó là con trai anh! Là cốt nhục của anh!”.

Chương Thành cúi đầu, tay không ngừng run rẩy. Ông ta có thể nói gì? Vừa nghe nói cháu trai biến mất, ông nội đã đột quỵ lần thứ hai, bị đưa vào phòng cấp cứu. Bà nội bị tăng huyết áp nằm ở phòng bên cạnh không thể động đậy.

Bảo vệ đã xem lại băng ghi hình, có thể thấy rõ một cô bé có chiều cao, kiểu tóc, quần áo rất giống con gái Chương Tuệ mang Tạng Lượng ra cổng bệnh viện. Ông ta chạy tới trường con gái, con gái không có mặt trong lớp. Camera của trường cho thấy con gái hết giờ tự học đã lấy cớ đi mua đồ ăn sáng ra khỏi cổng trường và không quay lại nữa.

Con gái cũng là ông ta nâng niu từ nhỏ đến lớn. Sau khi chuyện ông ta ngoại tình sinh con bị lộ, ngoài vợ ra, người ông ta cảm thấy có lỗi nhất chính là con gái. Nếu vì chuyện này mà con gái bị khép tội bắt cóc trẻ em… hay thậm chí là chuyện đáng sợ hơn, cả cuộc đời bị hủy hoại thì ông ta thật sự không thể sống được.

“Tôi…”. Chương Thành ngẩng đầu lên, nhìn hai người phụ nữ giằng co nhau như hai con sư tử cái bảo vệ con, không nói được một câu nào.

“Mày trả con trai cho tao! Mày trả con trai cho tao! Tao mang con xa chạy cao bay, cả đời này không quấy rầy các người nữa, thế được chưa?”.

“Tôi không biết con trai cô ở đâu! Tôi thật sự không biết!”.

“Con gái mày đâu? Mày có biết con gái mày ở đâu không?”. Tạng Tuyết Khiết bóp cổ Quý Hồng.

“Ặc… Ặc…”. Quý Hồng cố hất tay cô ta ra, nhưng không chịu rời khỏi cửa nửa bước. Không thể để Tạng Tuyết Khiết ra ngoài, cô ta ra ngoài báo cảnh sát thì con gái sẽ hỏng đời mất: “Không! Tôi không biết! Tôi xin cô, cô để tôi gọi điện thoại tìm nó. Không phải nó làm, người đó chỉ có vẻ giống nó thôi! Không phải nó. Tôi xin cô, cô không được báo cảnh sát”.

Quý Hồng nói năng lộn xộn, vừa nói người đó không phải con gái vừa cầu xin Tạng Tuyết Khiết không được báo cảnh sát: “Chuyện này nếu đúng là nó làm, chắc chắn tôi sẽ bảo nó trả con trai lại cho cô, tôi tay trắng ra đi! Tôi và con gái sẽ sống với nhau! Tôi xin cô! Tôi xin cô đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát!”. Quý Hồng vừa nói vừa quỳ xuống: “Tôi quỳ xuống xin cô! Đừng báo cảnh sát!”.

Tạng Tuyết Khiết như nổi điên, vừa đấm vừa đá Quý Hồng đang quỳ dưới đất: “Mày tay trắng ra đi thì sao? Có tác dụng gì à? Tao cần con trai! Mày trả con trai cho tao! Mày đừng có nằm đây giả chết!”.

Nói xong cô ta lại tóm tóc Quý Hồng, Quý Hồng để mặc cô ta cấu xé, nhất định không chịu tránh đường.

“Mẹ! Mẹ!”. Đột nhiên có tiếng kêu vang lên bên ngoài. Quý Hồng đã bị đánh hoa mắt chóng mặt đột ngột tỉnh lại, đẩy Tạng Tuyết Khiết đang đè lên người mình ra, mở cửa phòng xông ra ngoài.

Chương Tuệ mặc đồng phục đứng ngoài cửa, trên lưng còn đeo cặp sách, bên cạnh không hề có Tạng Lượng: “Tuệ Tuệ! Con dẫn Tạng Lượng đi đâu rồi?”.

Chương Tuệ nhìn thấy tóc mẹ rối tung, trên mặt toàn là vết thương, Tạng Tuyết Khiết đang xông tới sau lưng mẹ như một người điên: “Mày dựa vào cái gì mà đánh mẹ tao? Con đĩ không biết xấu hổ này! Mày đánh mẹ tao làm gì?”. Chương Tuệ vừa nói vừa giơ tay cho Tạng Tuyết Khiết đang xông tới một cái bạt tai.

Tạng Tuyết Khiết cũng không chịu lép vế, sau khi bị đánh cũng xông tới cào Chương Tuệ: “Con trai tao! Con trai tao!”.

Ánh mắt Chương Tuệ lấp lánh: “Thằng con hoang mày đẻ ra mà không trông lại còn hỏi tao làm gì?”.

Cô ta vốn rất ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên phát hiện mình chửi mắng người khác cũng giỏi như vậy.

Nghe thấy con gái nói như vậy, Quý Hồng cũng tự tin hơn nhiều: “Tuệ Tuệ, không phải con mang Tạng Lượng đi thật à?”.

“Tạng Lượng? Thì ra thằng con hoang đó tên là Tạng Lượng. Con chưa từng thấy nó”.

Tạng Tuyết Khiết vừa nghe Chương Tuệ gọi con trai mình là con hoang đã nổi giận, nhưng vẫn cố nhịn nghe cô ta nói hết: “Không phải mày bắt nó đi thì là ai? Tao đã nhìn thấy trong băng ghi hình rồi”.

“Lạ nhỉ. Cả ngày tao trốn học cùng Uông Tư Điềm đi dạo phố, mày nhìn thấy tao ở đâu?”.

“Trong băng thu hình của bệnh viện…”.

“Mày nói là tao à? Ngậm máu phun người cẩn thận tao tố cáo mày tội vu khống đấy! Biết đâu là mày cố tình giấu con đi để vu oan cho tao?”.

“Mày nói bậy bạ gì đó?”.

“Nếu không phải mày vu oan thì cứ báo cảnh sát đi! Gọi cảnh sát tới bắt tao đi!”.

Quý Hồng kéo tay áo con gái. Hiểu con không ai bằng mẹ, bà ta chỉ thoáng nhìn qua đã biết người trong bằng ghi hình đó chắc chắn là con gái, không ngờ con gái lại nói như vậy, nếu báo cảnh sát thật…

Chương Tuệ xoay người, cho mẹ một ánh mắt trấn an, nói: “Mày không biết số điện thoại cảnh sát thì để tao gọi giúp mày”.

Tạng Tuyết Khiết sửng sốt. Cô ta vốn cho rằng là Chương Tuệ bắt Tạng Lượng đi. Rất nhiều tin tức về những cô bé giết chết con riêng của bố trên thời sự lập tức hiện lên trong đầu, cô ta lập tức phát điên, không nghĩ rằng

Chương Tuệ lại xuất hiện trước mặt mình, còn làm như không hề biết gì…

“Tao phải báo cảnh sát!”. Cô ta cầm lấy điện thoại gọi cảnh sát, lại nhìn thấy một bảo vệ dẫn một đứa bé từ cầu thang đi ra.

“Có phải nhà này nói lạc mất con không?”.

“Mẹ!”. Tạng Lượng vừa nhìn thấy mẹ đã lao tới.

Tạng Tuyết Khiết ôm lấy Tạng Lượng, nhìn Chương Tuệ đã quay mặt đi: “Lượng Lượng, có phải chị gái dẫn con đi chơi không?”.

“Con ngủ”, Tạng Lượng nũng nịu.

Bảo vệ nhìn mấy người phụ nữ ầm ĩ này: “Dưới lầu có một bệnh nhân hôn mê. Có lẽ là đứa bé này chơi ở đâu đó mệt nên chui vào trong chăn người ta ngủ, vừa mới được người nhà bệnh nhân phát hiện”.

“Vậy trong băng ghi hình…”.

“Tôi không biết chuyện ghi hình là sao, có thể là người khác. Độ nét của camera bệnh viện không cao lắm”.

Tạng Tuyết Khiết đảo mắt, không tin lời bảo vệ: “Lượng Lượng…”.

Chương Thành từ trong phòng bệnh đi ra: “Không phải con đã về rồi à? Em còn làm ầm ĩ gì nữa? Chương Tuệ, sao con lại chơi với Uông Tư Điềm?”.

“Vốn con cũng cảm thấy Uông Tư Điềm không tốt, bây giờ con lại cảm thấy Uông Tư Điềm chính là thần tượng của con”. Chương Tuệ lạnh lùng nhìn bố: “Bố và chú Uông cũng là anh em tốt”.

“Con ăn nói kiểu gì thế?”. Bị con gái nhìn như vậy, Chương Thành không kìm được lùi lại một bước.

“Chú!”. Uông Tư Điềm xách đồ từ cầu thang đi lên: “Lâu rồi không gặp chú”.

“Con bé du côn này, sau này không được dụ dỗ con gái tao ra ngoài lêu lổng nữa!”. Chương Thành giận cá chém thớt, trút giận lên người Uông Tư Điềm.

“Nếu không phải hôm nay cháu đi cùng Tuệ Tuệ, thằng nhóc này mà mất tích thật thì chắc chắn Tuệ Tuệ sẽ bị oan. Bây giờ có cháu làm chứng, không ai có thể vu cáo hãm hại người khác được”.

“Làm chứng? Tao thấy mày làm chứng giả thì có”. Tạng Tuyết Khiết lạnh lùng nói. Cô ta vẫn nắm chặt tay con trai không chịu thả ra.

“Bác gái này, bác không thể vu oan cho người khác được”.

“Mày gọi ai là bác gái?”.

“Tôi gọi bà là bác gái không được sao? Mặt thì nhăm nhúm còn muốn người khác gọi là chị? Bác gái thật là mặt dày! Người ta làm bồ nhí thì trang điểm xinh đẹp, bác gái làm bồ nhí lại không khác gì mấy con cave mười tệ một lượt dưới gầm cầu! Có thời gian thì đi chăm sóc da đi, bác gái ạ!”.

Chương Tuệ cầm tay mẹ, không kìm được phì cười, Uông Tư Điềm thật là biết chửi.

“Mày dám ăn nói với bề trên như vậy à?”. Chương Thành trợn mắt nhìn Chương Tuệ, Uông Tư Điềm nói chuyện thật là quá quắt.

“Bề trên? Lớn tuổi thì là bề trên à? Con rùa cõng bia trong chùa hơn một ngàn tuổi rồi, ông gọi nó một tiếng ông nội nó có đáp không? Đang yên đang lành đừng có bắt quàng lung tung! Trước khi nói mình là bề trên thì cũng nên nghĩ xem mình có xứng không cái đã!”.

“Mày!”. Chương Thành chỉ cô ta, một hồi lâu không nói được gì.

“Cô Quý, Tuệ Tuệ, chúng ta đi thôi, đừng để lát nữa đôi nam nữ chó má này lại nghĩ ra tội danh gì vu cáo cho chúng ta!”. Uông Tư Điềm một tay dắt Quý Hồng, một tay dắt Chương Tuệ, đi hai bước lại quay đầu lại: “Họ Tạng kia, làm người không thể hạ tiện như vậy! Cẩn thận báo ứng đấy! Tốt nhất là bà trông con cho kỹ vào, lần sau để lạc chưa chắc đã có camera nào ghi lại được đâu…”.

“Mày…”. Tạng Tuyết Khiết run rẩy lấy điện thoại ra: “Tao báo cảnh sát! Tao phải báo cảnh sát!”.

“Bà báo đi! Có giỏi thì báo đi!”.

Lần này người giật điện thoại của Tạng Tuyết Khiết là Chương Thành. Ông ta ném mạnh điện thoại vào tường: “Đừng làm ầm ĩ nữa! Con về là được rồi!”.

Cho dù là Chương Tuệ mang đi thì thế nào? Bây giờ Tạng Lượng đã trở về bình an, ông ta làm sao có thể báo cảnh sát để làm hại con gái mình?

Bảo vệ nhìn cảnh lộn xộn này, nhún vai quay đi, xấp tiền mặt dày cộp trong túi khiến anh ta vui mừng khôn xiết. Xóa một đoạn thu hình, đưa một thằng nhóc lên tầng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, mấy lần như thế này nữa thì anh ta không cần phải đi làm làm gì.

Tạng Lượng nhìn bóng lưng Chương Tuệ, gọi to: “Tạm biệt chị!”.

Chương Tuệ quả thật muốn bắt cóc Tạng Lượng, dẫn cậu bé đến ga tàu, mua vé tàu loại chậm nhất đến một ga nào đó trên đường, không ngờ lại bị Uông Tư Điềm chặn lại.

Uông Tư Điềm không nói câu nào, lập tức cho cô ta một cái bạt tai: “Bạn ngớ ngẩn vừa thôi! Bạn mà làm thằng bé này mất tích thì cả đời bạn cũng hủy luôn!”.

“Tại sao bạn tìm được tớ?”.

“Tớ nhờ chị Lâm mở GPS trên điện thoại di động của bạn”.

“Nếu bạn là bạn của tớ thật thì để tớ lên tàu…”.

“Bạn đúng là ngu hết chỗ nói!”. Uông Tư Điềm lại cho cô ta một cái bạt tai nữa, cô sắp tức chết rồi: “Bạn không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến mẹ bạn chứ! Lúc mẹ bạn gọi điện thoại cho tớ thì đã sắp ngất rồi, bạn biết không? Bạn đã bị camera ghi lại rồi!”.

“Tớ…”. Từ đầu đến giờ đầu óc Chương Tuệ vẫn quay mòng mòng, căn bản không nghĩ nhiều như vậy: “Mẹ tớ…”.

“Mẹ bạn bảo tớ tìm bạn giúp, nhất định phải mang bạn về…”. Uông Tư Điềm nhìn Tạng Lượng đang ngơ ngác: “Dù bạn muốn trị thằng nhóc này thì cũng đừng làm rõ ràng như vậy được không?”.

“Bọn họ… Bọn họ bắt nạt người ta quá đáng…”. Chương Tuệ ngồi xuống bật khóc. Cô ta cho rằng mẹ ly hôn bố, cô ta ở với mẹ thì sẽ có thể thoát khỏi chuyện này. Nhưng cho dù đã giúp mẹ hạ quyết tâm, khi chuyện xảy ra, người không cam lòng nhất lại là cô ta. Gia đình cô ta tại sao lại tan nát chỉ sau một đêm?

Uông Tư Điềm nhìn cô ta. Không có ai hiểu rõ suy nghĩ của Chương Tuệ hơn Uông Tư Điềm. Ngoài miệng nói thoải mái thế nào, không phải đương sự thì ai có thể hiểu được nỗi đau khổ đó: “Tuệ Tuệ… chúng ta đưa Tạng Lượng về trước, sau đó bàn bạc tiếp xem nên làm thế nào, được không?”.

Chương Tuệ gật đầu: “Được”.

Uông Tư Điềm dẫn Chương Tuệ và Tạng Lượng ra khỏi ga tàu, lên xe của Trịnh Đạc. Trịnh Đạc nhìn hai cô gái và một cậu bé này, thở dài, không nói gì.

Trên đường đi hai người đã nghĩ cách ứng phó, trao đổi trước sẽ nói thế nào, lại dỗ dành Tạng Lượng để cậu bé nói mình ngủ. Đến gần bệnh viện, Trịnh Đạc lái xe đến lối đi của nhân viên không có camera giám sát, gặp Lâm Gia Mộc và một người bảo vệ đợi ở đó, xác định lại lần cuối cùng nên làm thế nào rồi mới lên lầu, để bảo vệ bí mật đưa cậu bé đến giường một bệnh nhân hôn mê. Chương Tuệ lên lầu trước, đến lúc thích hợp, Uông Tư Điềm nhắn tin cho bảo vệ, bảo vệ phát hiện Tạng Lượng, dẫn Tạng Lượng lên lầu.

Thực ra họ dám làm ẩu như vậy là vì biết chắc Chương Thành không nỡ để mất con trai nhưng cũng không nỡ hại con gái. Hai đứa con đã trở về bình an, chắc chắn ông ta sẽ không để chuyện ầm ĩ. Tạng Lượng là trẻ con, có khai thật cũng không sợ, dù sao Chương Tuệ cũng không làm gì hại cậu bé, cảnh sát không thèm can thiệp vào những chuyện tranh chấp gia đình thế này.

Nhưng dù thế, lúc Quý Hồng và Chương Tuệ lên chiếc Hyundai của Trịnh Đạc, người hai mẹ con vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đặc biệt là Quý Hồng, bà ta hoàn toàn không biết Uông Tư Điềm có tìm được Chương Tuệ không, Chương Tuệ có làm chuyện điên rồ không…

Trải qua cơn sóng gió này, tay Quý Hồng không ngừng run rẩy, dù đang ở trong văn phòng vẫn không khống chế được. Nếu Chương Tuệ vào tù thì bà ta cũng không muốn sống nữa. Tạng Tuyết Khiết đã phá tan nhà bà ta, lại suýt nữa hại đời con gái bà ta… Bà ta…

“Tôi không ly hôn nữa”.

“Cái gì?”, Chương Tuệ kinh ngạc nhìn mẹ.

“Tôi không thể để người phụ nữ đó được lợi như vậy được! Không phải mụ ta muốn thay thế tôi sao? Tôi cứ kéo dài thời gian cho nó chết luôn, không thể để nó thay thế tôi được!”. Đời này Quý Hồng chưa bao giờ hận một người như vậy, thà ôm Tạng Tuyết Khiết cùng chết chứ không chịu để cô ta đắc ý.

Trong những người này, chỉ có Lâm Gia Mộc là không bất ngờ. Từ khi mới gặp Quý Hồng, cô đã biết bà ta không phải loại người dễ dàng ly hôn: “Chị đã quyết định chưa? Tôi đã điều tra gần xong tài sản của chồng chị rồi”.

“Tôi quyết định rồi, tôi không ly hôn!”, Quý Hồng ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Mộc: “Tôi ra giá gấp ba, cô giúp tôi, tôi phải làm Tạng Tuyết Khiết sống không bằng chết”.

Lâm Gia Mộc ngồi xuống cầm tay bà ta: “Chị quyết định rồi chứ?”.

“Quyết định rồi! Tôi không ly hôn! Tôi quyết thi gan với hai người bọn họ!”.