Trích lời Gia Mộc: Trên thế giới này, người phụ nữ ích kỷ, khôn khéo, biết rõ mình muốn gì bao giờ cũng sống sung sướng nhất’.

“Chán ngắt”. Nghe Lâm Gia Mộc kể chuyện bốn phú bà đánh cuộc, Trịnh Đạc chỉ đánh giá như vậy. Hôm nay anh ta lái chiếc Cherokee hầm hố, rất nổi bật giữa dàn xe sang tồi nhất cũng là BMW. Sau khi lái xe ra khỏi bãi đổ xe, anh ta quay lại nhìn Lâm Gia Mộc đang xem tài liệu.

“Ha ha, có thể kiếm tiền là được, còn chán ngắt hay không thì quan hệ gì?”.

“Cô nàng tên là Giang Tĩnh đó hình như có chuyện muốn nói, có cần bắt đầu từ chồng cô ta không?”.

“Chồng cô ta đi công tác, để điều tra cuối cùng đi! Chồng Trần Minh Minh hình như cũng không có nhà… Tiền Vi Vi đi!”. Cô đưa tài liệu cho Trịnh Đạc xem.

Trịnh Đạc nhìn lướt qua: “Đây là chông hay bố cô ta thế?”.

“Đừng quá đáng như vậy chứ, hai người họ hơn kém nhau có mười lăm tuổi”.

“Không làm cha cũng làm chú được rồi. Chồng cô ta làm gì?”.

“Làm ngoại thương, người Hồng Kông. Sau khi làm ăn ở Hồng Kông thất bại đã ly hôn vợ trước, đến đại lục làm lại từ đầu. Hình như Tiền Vi Vi đã biện hộ một vụ giúp anh ta khi sự nghiệp của anh vừa khởi sắc, hai người yêu nhau hơn một năm là cưới. Nghe Tiền Vi Vi nói thì người này rất chiều cô ta, đây là địa chỉ công ty và địa chỉ nhà anh ta”.

“Làm ăn thất bại làm lại từ đầu, có thể tìm được người như Tiền Vi Vi thì hắn phải hương khói ác lắm”.

Chồng của Tiền Vi Vi họ Mã, tên là William, điểm duy nhất giống hoàng tử William của Anh chính là mái đầu Địa Trung Hải. Dáng người nhỏ thó, trong tài liệu ghi là cao một mét bảy, nhưng cùng lắm chỉ cao một mét sáu mươi lăm. Mũi rất tròn, môi rất dày, cân nặng ít nhất cũng gần tạ. Trịnh Đạc nhớ lại Tiền Vi Vi, dáng người cô ta bây giờ vẫn còn rất đẹp, chiều cao khoảng chừng mét sáu, đeo kính, nhìn chung rất trí thức, hoàn toàn không hợp với người này.

“Ha ha”. Lâm Gia Mộc cười lạnh một tiếng. Có cần đốt hương hay không thì cô không biết, cô chỉ biết đàn ông tướng mạo như thế này quá nửa là người háo sắc.

William Mã có thói quen uống trà buổi sáng. Thành phố A chỉ có hai nhà hàng có trà bánh buổi sáng chính tông kiểu Hồng Kông, nhà hàng gần nhà họ Mã hơn thuộc khách sạn Vạn Hào. Hắn có một chỗ ngồi cố định, chỉ cần không đi công tác thì gần như sáng sớm hôm nào cũng đến đúng bảy rưỡi, hoặc đi cùng Tiền Vi Vi hoặc hẹn bạn, ăn sáng uống trà từ bảy rưỡi đến chín rưỡi sau đó mới đến công ty.

Hôm nay hắn hẹn khách hàng cùng ăn sáng. Khách hàng của hắn cũng là một người Hồng Kông. Từ đầu đến cuối hai người đều nói tiếng Quảng Đông, chỉ có lúc gọi đồ là nói tiếng phổ thông.

Đang ăn sáng, William Mã nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi xin lỗi khách hàng, hắn cầm điện thoại ra ngoài nghe.

Đi qua hai chiếc bàn, hắn va vào một phụ nữ đứng dậy gọi đồ, điện thoại di động rơi xuống đất.

“Xin lỗi, xin lỗi”. Người phụ nữ xin lỗi, cúi xuống nhặt điện thoại lên trả lại cho hắn.

Hắn xua tay, cầm điện thoại kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì liền gọi lại: “Vừa rồi có người va vào anh, anh không sao…”.

Người phụ nữ cúi đầu thoáng nhìn điện thoại của mình, một điểm đỏ sáng lên. Cô bấm mấy nút bấm rồi đeo tai nghe bluetooth lên tai, bảo cô gái ngồi cùng bàn ăn bánh tôm kiểu Hồng Kông.

“Em gái ngoan, anh đã nói sẽ đến gặp em thì nhất định sẽ đến. Dạo này việc làm ăn của công ty rất bận…”.

“Anh lại lấy công ty làm lý do, công ty quan trọng hay là đứa con trong bụng em quan trọng? Em vì anh mà một thân một mình ôm bụng đến Hồng Kông, anh nói sẽ đến thăm em, vậy mà chỉ đến được có hai lần. Có phải anh đang lừa em không?”.

Giọng người phụ nữ nói chuyện điện thoại cũng không còn trẻ, nhưng trình độ thỏ thẻ nũng nịu lại rất cao thâm.

“Anh không lừa em, em cũng biết mà. Anh đã hơn bốn mươi tuổi, lần đầu tiên làm bố, anh có thể không tiếc tính mạng vì em và con… Thật sự là anh bận quá không đi được”.

“Thế anh nói xem anh định bao giờ ly hôn mụ vợ già đó?”.

“Cô ấy đâu có lỗi gì…”.

“Lại còn không có lỗi, gà mái không biết đẻ trứng… Mẹ anh cũng nói không thừa nhận mụ ta, nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại(1)… Bảo anh bỏ mụ ta cưới em”.

“Em ngoan nào… Khách hàng đang chờ anh. Không nói chuyện nữa, ngày mai anh sẽ mua vé mấy bay đến với em”.

Nghe điện thoại xong, William Mã đi từ nhà vệ sinh nam ra, sắc mặt như thường, trở lại vị trí của mình, lại bắt đầu trò chuyện với khách hàng.

Lâm Gia Mộc bấm phím dừng ghi âm, vẻ mặt rất phức tạp. Vụ này giải quyết nhanh quá.

Trở lại văn phòng, cô kiểm tra số điện thoại của đối phương. Chủ thuê bao họ Triệu, tên là Triệu Mỹ Như, quả thật không còn trẻ, đã ba mươi tuổi, có điều không phải người miền Nam mà là người Sơn Đông. Trước đây Triệu Mỹ Như làm hành chính ở công ty của William Mã, ba tháng trước đã xuất cảnh đến Hồng Kông.

Trong lúc cô đang do dự không biết có nên nói chuyện này với Tiền Vi Vi không, Trịnh Đạc giám sát William Mã thay cô gọi điện thoại tới: “Em nghe đoạn ghi âm này một chút”.

“Tổng giám đốc Mã, chi phiếu lần trước anh đưa cho tôi bị ngân hàng trả lại rồi”.

“Thế à? Ngân hàng bây giờ làm ăn chán thật. Ngày mai anh đến công ty, tôi viết cho anh tấm khác”.

“Ha ha, tôi không có văn hóa gì, cầm chi phiếu đến rút tiền người ta hỏi gì tôi cũng không biết. Tổng giám đốc Mã, tốt nhất là anh cứ đưa tôi tiền mặt”.

“Tiền mặt thì anh phải đợi hai ngày”.

“Hai ngày? Hai tiếng tôi cũng không muốn đợi. Bây giờ anh ở đâu? Tôi đến chỗ anh”.

Sau đó là tiếng dừng cuộc gọi.

“Em bật máy tính của anh, mở phần mềm số 6, kết nối với điện thoại di động của em. Anh dùng chip theo dõi em gài vào điện thoại của William Mã để tra tài khoản ngân hàng của hắn”.

“Ok”. Lâm Gia Mộc mở máy tính của Trịnh Đạc một cách thành thạo. Máy tính của anh ta bảo mật bằng vân tay, ngoài anh ta và Lâm Gia Mộc thì người khác không bật được máy. Sau khi Lâm Gia Mộc kết nối máy tính với điện thoại, chạy phần mềm, Trịnh Đạc ngồi trong xe dùng iPad điều khiển máy tính từ xa.

“Em nhìn thấy chưa?”. Trịnh Đạc hỏi Lâm Gia Mộc.

“Rồi”. Năm, sáu tháng gần đây, cứ khoảng hơn mười ngày là mấy tài khoản cá nhân của William Mã lại có một lần rút tiền, số tiền không ngừng tăng lên, lần gần nhất lên tới sáu trăm ngàn đồng. Tổng cộng hắn đã rút khoảng ba, bốn triệu: “Hán bị người nào tống tiền à?”.

“Chắc thế”.

Bây giờ William Mã không muốn trả tiền nữa…

“Vừa rồi anh đã nhờ anh Lưu xem thông tin về Triệu Mỹ Như. Trước khi làm hành chính ở công ty của William Mã cô ta làm thu ngân ở hộp đêm Hoa Hồng, nhưng căn cứ tư liệu của cảnh sát thì là má mì ở đó”.

Lâm Gia Mộc lại tra sao kê ngân hàng của William Mã thời gian trước đó, quả nhiên một bộ phận rất lớn trong các khoản chi tiêu của hắn là “chi tiêu giải trí”, từng quẹt thẻ ở tất cả các hộp đêm lớn.

Xem ra ngài William Mã này không những cặp bồ có con riêng mà còn rất trăng hoa, rất ham chơi… Tiền Vi Vi thật sự hoàn toàn không biết?

Trịnh Đạc lại gửi một đoạn ghi âm tới.

“William, anh ở đầu? Tại sao còn chưa về?”.

“Vi Vi, anh đang gặp khách hàng. Trước mười hai giờ nhất định sẽ về nhà”.

“A, đúng rồi, em đã mua bức tranh sơn dầu lần trước em nói với anh là em thích rồi. Em nhờ người quen môi giới giúp, cuối cùng chốt giá hai trăm sáu mươi ngàn. Ai cũng nói em mua bức này rất đáng, tranh của họa sĩ này sẽ còn tăng giá rất nhiều”.

“Ờ”.

“Anh mệt lắm à? Thế lúc nào anh về chúng ta nói chuyện sau”.

Lâm Gia Mộc vào tài khoản liên danh của Tiền Vi Vi và William Mã và hết sức kinh ngạc. Tốc độ tiêu tiền của Tiêu Vũ không ngờ còn nhanh hơn cả William Mã bị tống tiền, hơn nữa đều là các kiểu đầu tư khác nhau.

Trong lúc cô đang nghi hoặc thì có người gọi điện tới.

“Tớ đây, Tiền Vi Vi”.

“A, Vi Vi à?”.

“Hôm nay là ngày thứ tư rồi…”.

“Ờ”.

“Chắc là bạn đã biết hết rồi đúng không?”.

“Ờ”.

“Bạn yên tâm, không phải tớ thăm dò bạn đâu. Tớ biết trước chồng tớ ngoại tình. Hắn vốn chế cave bẩn nên thích chơi má mì, lần này bị mụ họ Triệu quấn lấy, còn nhận mụ ta vào công ty. Mụ ta có thai, hắn cho rằng là con hắn, bỏ tiền trả tiền vay nặng lãi cho con mụ kia, còn cho mụ ta đến nhà hắn ở Hồng Kông. Tớ không có ý định sống với hắn nữa nhưng không thể để hắn thoải mái thế được. Bạn làm một chuyện giúp tớ, tớ trả thêm bạn bốn mươi ngàn”.

Tiền Vi Vi vốn đã muốn ủy thác riêng Lâm Gia Mộc, không ngờ có người lại đề xuất đánh cuộc nên thuận gió dong thuyền luôn.

“Chuyện gì?”.

“Tiết lộ hành tung của hắn cho tình nhân của mụ họ Triệu đó”.

“Ai?”.

“Chính là kẻ vẫn tống tiền chồng tớ. Hắn là nhân tình của mụ họ Triệu, là kẻ nổi tiếng tàn nhẫn”.

“Vi Vi, bạn biết tớ mà, có độc không ăn, phạm pháp không làm, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn…”.

“Nhát chết! Thế bạn cho tớ biết hành tung của chồng tớ và số điện thoại của thằng cha kia để tớ gọi điện thoại. Bạn yên tâm, đó là chồng tớ, tớ chỉ muốn hắn bị đánh một trận thôi”.

“Bạn kiểm tra thư nhé”.

Vài phút sau, Tiền Vi Vi đọc báo cáo điều tra đúng mẫu biểu chính quy, lắc đầu. Nói thật, cô ta thật sự hâm mộ Lâm Gia Mộc, có sự nghiệp và tình yêu của chính mình, không bị bất kỳ ai trói buộc.

Trịnh Đạc cầm chiếc máy ảnh ống kính rời, zoom vào gần, bấm cửa trập. Nếu các vụ án văn phòng nhận được đều đơn giản như vậy thì thật tốt. William Mã quả thực dùng sinh mệnh để trăng gió, mỗi tay ôm một tiếp viên bồi rượu váy áo hở hang ít nhất cao hơn hắn một cái đầu, tạm biệt một khách hàng cũng đang ôm một tiếp viên khác. Sau khi tiễn khách lên xe, hắn và hai tiếp viên đứng bên đường vừa hôn hít vừa đợi xe. Người đàn ông này chơi gái đến mức độ không kiêng nể gì cả.

Đúng lúc này một chiếc xe địa hình màu đen không biết từ đâu chạy tới. Mấy gã đàn ông từ trên xe bước xuống, mùa thu đã lạnh nhưng vẫn chỉ mặc quần jean may ô bó sát để lộ cơ bắp và hình xăm trên người, tay cầm gậy bóng chày và dao gọt hoa quả. William Mã không ngờ mình lại bị tóm được ở chỗ này, sợ hãi lùi lại mấy bước. Đây chính là đám xã hội đe mà Gia Mộc đã nói sẽ đến gây sự với William Mã, Trịnh Đạc tắt ghi âm, chỉ để chế độ nghe trộm.

“Các anh là ai? Các anh đừng làm bậy! Các anh biết đây là nơi nào không?”.

“Đương nhiên là bọn tao biết đây là nơi nào?”. Một gã đàn ông mặc may ô khoác áo vest từ ghế lái phụ bước xuống, từ vị trí của Trịnh Đạc vừa hay có thể chụp được chính diện hắn. Người đàn ông này có thể nói là trông khá đứng đắn, thậm chí còn khá nho nhã, nhưng ánh mắt lại rất hung tàn, trên cổ đeo dây chuyền vàng khoảng chừng hai lượng, tay đeo găng tay lái xe bằng da lộ ngón: “Ông chủ Mã, ông biết tôi là ai không?”.

“Biết, biết…”. William Mã còn muốn lùi lại nữa, hộp đêm phía sau hắn có hậu thuẫn khá mạnh. Hắn tin rằng đám người này không dám vào trong đó gây chuyện. Nhưng hắn vừa quay lại đã có mấy người chặn hết toàn bộ đường lui.

“Ông chủ Mã, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện, không được để ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta. Cả hai cô gái này nữa, không nên để người đẹp sợ hãi”.

Hai tiếp viên đã biết tình hình không ổn, nghe thấy người này nói vậy, lập tức cười nói: “Hai ông chủ có việc làm ăn cần thương lượng, bọn em xin phép không quấy rầy nữa”.

Nói xong cả hai chạy như bay lách qua đám người.

William Mã cũng muốn trốn theo hai cô nàng nhưng lại bị chặn đường: “Chúng ta có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói…”.

“Tôi vẫn rất khách khí với ông chủ Mã, dù sao ông chủ Mã cũng là người Hồng Kông, một mình đến thành phố A lập nghiệp cũng vất vả, Mỹ Như cặp với tôi mấy năm rồi, tuổi cũng đã lớn, muốn lên bờ cũng là chuyện đương nhiên, Tôi và Mỹ Như hợp rồi tan cũng không sao, ông chủ Mã cũng là người trọng nghĩa, vui lòng trả tiền giúp cô ấy. Vốn tôi cho rằng sau này chúng ta sẽ là bạn, không ngờ ông chủ Mã lại nói mà không giữ lời, thế thì tôi lại phải lo lắng thay Mỹ Như”.

“Tôi đã nói là chắc chắn sẽ giữ lời, chắc chắn sẽ giữ lời”.

“Vậy à? Thế sao hôm nay tôi không rút được tiền? Làm tôi mất hết thể diện giữa ngân hàng… Ông chủ Mã hỏi thăm xem, Đỗ Minh Sênh tôi đây đã bao giờ bị người ta cười vào mặt như vậy chưa…”.

“Tôi đã hỏi kế toán rồi, là kế toán của công ty nộp tiền muộn, tôi sẽ về đuổi việc hắn, ngày mai anh lại đi rút tiền, nhất định có tiền…”.

“Thật sao?’. Đỗ Minh Sênh tóm cổ áo William Mã: “Nhưng hôm nay tôi mất mặt thì làm thế nào?”.

“Tôi sẵn sàng bồi thường gấp đôi, bồi thường gấp đôi…”.

“Ha ha, ông cho rằng có tiền là được à? Thể diện của tôi có thể dùng tiền mua được à?”.

“Vậy… vậy anh nói là thế nào…”.

“Làm thế nào à? Chúng ta đều là người văn minh, đi, qua bên kia tâm sự một lát”. Đỗ Minh Sênh lôi William Mã vào một ngõ tối bên cạnh hộp đêm. Ngõ nhỏ này là cửa ngách của hộp đêm, bình thường chỉ dùng để chở rác, đương nhiên cũng là lối thoát hiểm.

Trịnh Đạc suy nghĩ một lát, từ trên xe bước xuống, lấy chiếc côn hai khúc trong cốp xe ra giắt vào sau thắt lưng, lặng lẽ đi đến đầu ngõ. Anh ta không ngại để lão William Mã háo sắc này bị đánh một trận, nhưng nếu bị đánh tàn phế hay đánh chết, văn phòng tư vấn đã cung cấp vị trí của hắn sẽ bị liên lụy.

Lúc anh ta đi đến đầu ngõ, quả nhiên có tiếng đánh đấm vang lên trong tai nghe. Trịnh Đạc thò đầu nhìn vào trong ngõ, lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng đen đá William Mã đang nằm dưới đất, sau đó từ từ thích ứng với bóng tối, nhìn thấy Đỗ Minh Sênh xách William Mã từ dưới đất lên, vỗ vỗ mặt hắn: “Ngày mai tao đến công ty mày lấy tiền, nếu không có… tao sẽ cắt tai mày nhắm rượu!”.

William Mã thoạt nhìn bị đánh rất nặng nhưng thực ra bị thương không nặng, hắn vẫn còn có thể gật đầu: “Vâng… Vâng!”.

Đỗ Minh Sênh ném hắn xuống đất, nhỏ một bãi nước bọt, dẫn người đi ra đầu ngõ. Trịnh Đạc trốn ra phía sau thùng rác nhìn đám người này đi ra phố rồi lái xe đi.

Một lát sau William Mã cũng lần theo bờ tường, từ ngõ nhỏ đi từng bước một ra ngoài phố. Trịnh Đạc đi tới đỡ hắn: “Anh sao vậy? Có phải bị cướp không?”.

William Mã thoáng nhìn Trịnh Đạc, lắc đầu: “Tôi tự ngã”.

“Có cần tôi gọi xe cứu thương giúp không?”.

William Mã sờ sờ trên người mình. Ví tiền đã bị đám người kia lấy đi, điện thoại di động cũng không biết đã rơi đâu rồi, hắn chỉ có thể gật đầu. Sau khi gọi xe cứu thương giúp hắn, Trịnh Đạc để hắn lại ven đường: “Tôi còn có việc phải đi trước, một mình anh ở đây đợi xe cứu thương được không?”.

William Mã lại gật đầu. Trịnh Đạc lên xe của mình, lái đi. Khoảng mười mấy phút sau, xe cứu thương đến chở William Mã đi.

Tiền Vi Vi ngồi bên giường bệnh im lặng gọt táo. Lúc quen biết William Mã, cô ta chỉ là một luật sự quen tìm khách hàng khắp nơi, còn William Mã đã là thương gia mới nổi vừa đào được thùng vàng đầu tiên ở thành phố A. Vốn cô ta không để ý đến tay Hồng Kông ngoại hình bình thường lại không còn ít tuổi này, nhưng miệng hắn rất ngọt, làm việc cũng rất có năng lực, lúc quý ai thì việc gì cũng có thể suy nghĩ cho người đó, không biết tốt hơn những người bạn cùng lứa tuổi của cô ta bao nhiêu lần, càng không cần phải nói đến điều kiện kinh tế tương đối tốt của hắn. Sau khi cô ta qua lại với hắn, việc kinh doanh của hắn càng ngày càng lớn, William Mã không những rất tốt với cô ta mà còn suốt ngày khen cô ta có số vượng phu. Tiền Vi Vi căn nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định lấy hắn.

Mấy năm đầu, trừ tướng mạo làm mọi người không hài lòng thì có thể nói hắn là một người chồng hoàn mỹ, không chỉ dịu dàng chăm sóc mà còn ủng hộ sự nghiệp của cô ta, giới thiệu cho cô ta không ít khách hàng, giúp cô ta chuyển tới một văn phòng luật sư vốn Hồng Kông, từ cộng sự sơ cấp đến bây giờ đã sắp trở thành cộng sự cao cấp.

Năm thứ ba sau khi kết hôn cô ta đã biết thói trăng hoa của hắn. Lúc đầu cô ta còn tức giận, sau đó công việc bận rộn nên cũng chẳng muốn tức giận nữa. Hôn nhân mà, đôi khi phải mở một mắt nhắm một mắt. Cô ta vẫn là bà Mã, mấy ả tiếp viên bồi rượu làm sao có thể so với cô ta được? Chuyện là cô ta nổi giận là hắn bao tiếp viên còn chưa đủ, không ngờ lại nhận cả tiếp viên vào công ty làm.

Hai vợ chồng không có con, cô ta đã tự đi kiểm tra, tất cả các bác sĩ đều nói cô ta không có vấn đề gì. Cô ta bảo William Mã đi khám, hắn lại nhất quyết không chịu đi, đến lúc bị ép hỏi quá mức mới nói thật. Thì ra từ khi ở Hồng Kông hắn đã khám rồi, tinh dịch của hắn rất loãng, rất khó có con được.

Nghe vậy Tiền Vi Vi mới hiểu vì sao hai người mãi không có con, nhưng hắn lại không hề sốt ruột…

Sau đó hắn nói hắn đã tìm được một thầy lang có loại thuốc đặc hiệu có thể chữa bệnh của hắn. Nghiêm túc uống thuốc đông y hơn mười ngày, hắn đã nói mình ổn rồi. Cô ta bảo hắn đến bệnh viện lớn khám lại, báo cáo xét nghiệm hắn mang về cũng nói là tốt rồi, nhưng từ đó trở đi, tài khoản ngân hàng của hắn bắt đầu có thay đổi.

Tiền Vi Vi đã tự mình bám theo hắn mấy lần, nhìn thấy hắn và ả tiếp viên nọ cùng nhau từ bệnh viện phụ sản đi ra, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Hắn lấy danh nghĩa về Hồng Kông thăm nhà để mang người phụ nữ đó về Hồng Kông giao cho bố mẹ chồng chăm sóc, chuyện này Tiền Vi Vi đã biết ngay từ đầu. Chuyện đầu tiên cô ta làm chính là cầm kết quả xét nghiệm đến cho bác sĩ xem, bác sĩ lập tức nhận ra kết quả này là của một bệnh viên tư nhân nhỏ, bệnh viện này chỉ cần cho tiền thì muốn kết quả thế nào cũng được.

Người đàn ông này ngu xuẩn u mê như thế, làm sao có thể là người bạn đời của mình được? Càng không cần phải nói cô ta đã ngoài ba mươi, còn không sinh con thì sợ là sẽ không sinh được nữa. Bây giờ chính là cơ hội tốt để vứt bỏ gánh nặng này.

Thế là cô ta bắt đầu giới thiệu người bạn làm trong lĩnh vực đầu tư vào các tác phẩm nghê thuật cho William Mã, không ngừng rút tiền mua các tác phẩm nghệ thuật, đến bây giờ đã rút hết tài khoản…

Cô ta dùng khăn mặt lau mặt cho người đàn ông nằm trên giường mê man vì thuốc tê, khẽ mỉm cười. Hắn phải ngu ngốc đến mức nào mới có thể cho rằng mình không biết quản chuyện tiêu tiền của hắn, cũng mặc kệ hắn có con riêng bên ngoài?

William Mã mở mắt ra, nhìn thấy vợ đang ngồi bên giường mình, sau vài giây cảm động mới thấy kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”.

“Anh bị người ta cướp giật đánh bị thương, trước khi hôn mê chỉ nói địa chỉ nhà. Em không đến thì ai đến trả tiền thuốc thang cho anh?”.

“Anh…”.

“Anh không cần nói, em đã báo cảnh sát rồi, người của hộp đêm đã đồng ý cung cấp băng ghi hình…”.

“Không phải, anh không bị cướp, anh tự ngã…”.

“Anh đừng lừa em nữa. Tự ngã sao có thể bị thương thế này được? Anh là trụ cột trong nhà, nếu anh có chuyện gì thì em và con…”.

“Con?”. William Mã vốn còn phân vân do dự giữa con và vợ, nghe Tiền Vi Vi nói đến con, lập tức cả người không còn đau đớn gì nữa: “Em nói con nào?”.

“Hôm qua em không ngủ chờ anh chính là để nói với anh, em có thai rồi”. Tiền Vi Vi dựa vào ngực hắn.

William Mã gần như không thể tin được tai mình. Tms giới thiệu một thầy lang chữa bệnh cho hắn. Thầy lang nói rõ ràng mấy năm nay hắn đã ốm đau thế nào, uống những thuốc gì, lại kê đơn thuốc cho hắn. Hắn uống hơn nữa tháng rồi đến xem mạch lại, thầy lang nói bệnh của hắn khỏi rồi. Hắn đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là đã khỏi thật. Sau đó Triệu Mỹ Như có thai, bây giờ Tiền Vi Vi cũng có thai… Hắn mừng đến suýt nữa đau tim: “Thật không?”.

“Đương nhiên là thật”. Tiền Vi Vi nắm tay hắn: “Anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe…”.

William Mã nắm lại tay cô ta, vui mừng suýt khóc. Bây giờ hắn có hai đứa con rồi, xem ai còn dám xem thường hắn… nói hắn vô sinh…

“Anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ…”.

“Chờ đã”. Tiền Vi Vi kéo hắn lại: “Anh đừng gọi điện vội. Em mới dùng que thử thai một lần, kết quả là dương tính, còn chưa đến bệnh viện kiểm tra…”.

“Dương tính chính là có thai rồi, cần gì phải kiểm tra lại nữa…”.

“Dù sao cũng phải đi khám lại, không thể để mẹ mừng hụt được”.

“Thôi được rồi”.

“Đợi đến…”. Tiền Vi Vi vừa nói đến đây thì có điện thoại, cô ta nhìn số gọi đến, mỉm cười: “A lô!”.

“Có phải số của bà Mã đó không? Tôi là khách hàng của ông Mã, điện thoại của ông ấy không gọi được, tôi có việc cần tìm ông ấy”.

“Được”. Tiền Vi Vi cười, đưa điện thoại cho William Mã: “Ông xã, có người tìm anh này”.

William Mã cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói ở bên kia điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: “Được, được, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, anh chờ tôi hai tiếng, tôi sẽ về công ty ngay”.

“Ông xã! Anh chán sống rồi à?”. Tiền Vi Vi đè hắn xuống, không chịu để hắn xuống giường bệnh.

“Khách hàng này rất quan trọng, ký được hợp đồng với anh ta thì chúng ta có thể về Hồng Kông mua nhà to”.

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật”. William Mã xuống giường, Tiền Vi Vi đỡ hắn xỏ giày vào chân. Tiền Vi Vi còn muốn dìu hắn đi nhưng hắn từ chối: “Em đừng dìu anh, em giữ sức khỏe mới là quan trọng…”.

Hắn nói về Hồng Kông mua nhà to là thật tình. Hắn bị ép quá mức như vậy, từ lâu đã nghĩ đến chuyện dừng kinh doanh ở đây để về Hồng Kông rồi. Chẳng qua là hắn sợ Tiền Vi Vi không chấp nhận được Triệu Mỹ Như đang dưỡng thai trong nhà bố mẹ mình, bây giờ Tiền Vi Vi đã có thai, hai vợ chồng hắn về Hồng Kông mua nhà to. Đứa con trong bụng Triệu Mỹ Như làm sao quan trọng bằng con của vợ hắn. Bất kể tập tục ở đại lục thế nào, người Hồng Kông vẫn coi trọng chuyện này. Sau này sinh thêm hai, ba đứa con nữa, hắn mới là áo gấm về quê, vinh quy bái tổ…

Thằng cha họ Đỗ đó cho rằng hắn thật sự dễ ức hiếp như vậy sao? Đến lúc đưa Tiền Vi Vi lên máy bay về Hồng Kông, William Mã hắn sẽ khiến gã họ Đỗ phải nôn ra cả vốn lẫn lãi.

Chú thích:

(1) Nghĩa là: Có ba điều bất hiếu, không có con là bất hiếu nhất.