"Anh là...?"
Dường như ánh mắt bác sĩ đó chợt lóe lên một tia mất mát, sau đó anh ta nghiêm mặt nói: "Tôi đã bắt con khỉ giúp cô... Ý tôi là tôi đã bắt em nuôi giúp cô, cô quên rồi à?"
Cố Thắng Nam nhìn mặt anh ta chằm chằm đủ năm giây...
"A!" Cuối cùng cô cũng nhớ ra: "Bác sĩ... Chung?" Chắc là mình không nhớ sai họ anh ta chứ?
Cố Thắng Nam làm động tác vừa nhớ ra, đồng thời lại hết sức thận trọng chờ đợi phản ứng của người đàn ông này trước lối xưng hô "Bác sĩ Chung" của cô. Thấy rốt cục Chung Tử Nham cũng mỉm cười, Cố Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã nhớ sai.
"Cô là người quen của ông Lộ?" Chung Tử Nham nhìn cô, lại nhìn cánh cửa phòng bệnh đó.
Cố Thắng Nam vội vàng xua tay: "Không không không, tôi..."
Cô vừa nói đến đây thì đột nhiên cứng họng, bời vì cô hoàn toàn không biết nên nói về quan hệ giữa mình và nhà họ Lộ này với bác sĩ Chung thế nào. Dù sao cô cũng không thể nói rằng "Bạn trai tôi là con riêng của ông Lộ đó, anh ấy đang nghe di chúc trong phòng, tôi ở ngoài này chờ anh ấy" được.
Thế là cô dừng lại một lát rồi dứt khoát nói sang chuyện khác: "Anh làm việc ở bệnh viện này à?"
Anh ta gật đầu.
Cố Thắng Nam than: "Thật là trùng hợp".
Anh ta lại cười: "Đúng rồi, Em nuôi cô thế nào rồi?"
Tâm tư Cố Thắng Nam còn đang tập trung vào tiếng choang vừa vang lên trong phòng bệnh nên hơi lơ đãng, cô thoáng sững sờ rồi mới hiểu ra là anh ta đang hỏi về thương thế của Vượng Tài, vì vậy mới trả lời: "Vết thương đã khỏi lâu rồi".
"..."
"..."
Nói chuyện với một người gần như xa lạ chính là như vậy, không quá năm câu là hết sạch chuyện để nói. Trong lúc hai bên đều yên lặng, anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Lát nữa tôi phải dẫn sinh viên thực tập đi kiểm tra phòng bệnh, hay là tôi... đi trước nhé!"
"Vâng vâng, tạm biệt anh!"
Nhìn anh ta đi về phía thang máy, Cố Thắng Nam nghĩ ngợi, đột nhiên gọi anh ta lại: "Bác sĩ Chung!"
Anh ta quay lại phía cô, hình như ánh mắt thoáng lộ vẻ... chờ mong.
Tâm tư của Cố Thắng Nam không ở đây nên đương nhiên không phát hiện. Cô liếc nhìn cửa phòng bệnh rồi cắn môi hỏi: "Vừa rồi trong phòng... có người đập thứ gì đó à?"
Hình như không ngờ cô gọi anh ta lại chỉ để hỏi chuyện này, ánh mắt Chung Tử Nham tối lại. Một giây sau, anh ta hơi nhếch miệng với cô, hoàn toàn không giống một nụ cười: "Phu nhân của ông Lộ làm ông ấy nổi giận đập vỡ lọ hoa".
***
Chung Tử Nham dẫn thực tập sinh đi xem xét phòng bệnh xong, trên đường về phòng làm việc lại gặp các đồng sự trong tổ điều trị riêng của Lộ Minh Đình. Mấy người đó trêu chọc: "Tình hình người đẹp đó thế nào rồi?"
Chung Tử Nham giao tài liệu trên tay cho thực tập sinh, bảo đám thực tập sinh về phòng làm việc trước, sau đó mới bình thản hỏi ngược lại: "Người đẹp nào?"
"Chính là người ngồi bên ngoài phòng bệnh ông Lộ ấy".
Chung Tử Nham bày ra vẻ mặt "có một người như vậy à?" nhưng đáng tiếc là đã lập tức bị đồng sự bóc mẽ: "Đừng nói với tôi là anh không nhớ, buổi sáng sau này chúng ta rời khỏi phòng bệnh của ông Lộ, rõ ràng tôi nhìn thấy anh vẫn quay lại nhìn cô gái đó, sau đó anh bảo chúng tôi đi trước, anh có dám nói rằng anh không quay lại tìm cô ta không?"
Mấy đồng sự tưởng anh ta không nói gì là vì không cãi được nên phải ngầm thừa nhận, nhưng thực ra lúc này Chung Tử Nham đang nghĩ đến chuyện khác, kí ức anh ta thoáng chốc đã trở lại lần đầu tiên gặp Cố Thắng Nam...
Lúc ở bệnh viện thú cưng, người phụ nữ này mặc bộ quần áo lôi thôi lếch thếch, đặc biệt là chiếc quần cạp trễ chia đôi người cô theo tỉ lệ 5:5, lại thêm chiếc kính gọng đen trên sống mũi cô, dù đôi mắt có lanh lợi đến mấy mà đeo thứ này vào thì cũng trở thành một thứ đồ cổ đã mốc meo.
Nhưng hôm nay ở ngoài phòng bệnh, hình tượng của người phụ nữ đó rất không giống khi anh ta nhìn thấy bệnh viện thú cưng, vì vậy khi mở cửa ra nhìn thấy cô, Chung Tử Nham luôn luôn khoe khoang đã gặp ai một lần là không quên được lại không nhận ra cô ngay.
Quả nhiên câu nói đó vẫn rất chính xác: Trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.
Đương nhiên cũng ứng nghiệm một câu nói khác: Khi nhìn phụ nữ, cái nhìn đầu tiên của đàn ông luôn nhìn bề ngoài, chỉ khi cảm thấy hài lòng với bề ngoài của một phụ nữ, anh ta mới thử tìm hiểu vẻ đẹp trong tâm hồn người đó.
Chung Tử Nham không bao giờ phủ nhận điều này. Hơn nữa sau khi anh ta và các thành viên khác trong tổ điều trị thảo luận về phương án giải phẫu mới cho Lộ Minh Đình, tiếp một bệnh nhân đến đây tái khám, dẫn thực tập sinh vào phòng mổ tham quan học tập một ca tiểu phẫu, cuối cùng có thể pha cốc cà phê nghỉ ngơi một lát, anh ta lại bất giác nhớ tới người phụ nữ đó.
Thế là anh ta đặt cốc cà phê xuống, lấy tập hồ sơ của Lộ Minh Đình trên giá hồ sơ ra, cầm tập hồ sơ này đi đến phòng bệnh của Lộ Minh Đình.
Mặc dù đã làm như vậy, nhưng khi thật sự nhìn thấy người phụ nữ đó vẫn còn ngồi chờ trên ghế băng, Chung Tử Nham vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Như vô tình đi tới, như vô tình phát hiện ra cô...
Nhưng cô không phát hiện thấy anh ta - cô đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tất cả những thứ "như vô tình" của Chung Tử Nham hiển nhiên đều uổng phí.
Anh ta nhìn điện thoại của cô, thấy hình như cô đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Cố Thắng Nam vừa gửi tin nhắn: "Anh còn ở đó bao lâu nữa". Chợt nghe thấy giọng nói trầm tĩnh như nước của một người đàn ông vang lên: "Sao cô vẫn còn ở đây?"
Cô sửng sốt, ơ một tiếng, ngẩng đầu lên.
Thì ra là bác sĩ Chung.
"Bác sĩ Chung?" Hiển nhiên cô không ngờ lại nhìn thấy anh ta: "Sao anh lại đến nữa?"
Chung Tử Nham giơ cổ tay đeo đồng hồ lên trước mặt cô, ngón trỏ gõ gõ mặt đồng hồ: "Đã là một giờ chiều rồi".
Cố Thắng Nam đang định nói tiếp thì lại nhận được tin nhắn trả lời của Lộ Tấn: "Anh cũng không biết còn bao lâu nữa. Em đi ăn cơm đi. Người chỉ có mấy lạng thịt, nếu gầy hơn nữa thì sờ vào càng không có xúc cảm".
Cố Thắng Nam tức giận cắn răng, đột nhiên nhét điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chung Tử Nham làm Chung Tử Nham ngẩn ra không hiểu tại sao.
Cố Thắng Nam vội giấu cơn giận Lộ Tấn đi, cười cười với Chung Tử Nham: "Tôi đi ăn cơm đây, không đợi nữa".
Cô không ngờ Chung Tử Nham lại tiếp lời: "Cô cũng chưa ăn à?"
Hiển nhiên Cố Thắng Nam không chú ý tới chữ "cũng" này, vẫn trả lời bình thường: "Nghe nói nhà ăn bệnh viện này nấu ăn cũng được. Nhưng..." Cô cầm lấy điện thoại xem giờ rồi cau mày. Đã là một giờ chiều, nhà ăn còn mở cửa không?
Quả nhiên cô nghe thấy Chung Tử Nham nói: "Đã hết giờ nhà ăn mở cửa rồi, bây giờ đến nhà ăn thì có khi chỉ còn cơm trắng".
"Vậy thì..." Bụng Cố Thắng Nam kêu lên ùng ục, rất biết cách phối hợp.
"Tôi dẫn cô đến một quán ăn khác, cũng ngay gần đây thôi".
"..."
"Đi nào!"
Cố Thắng Nam còn chưa phản ứng lại, anh ta đã giành toàn quyền khống chế toàn bộ cục diện. Hình như cô cũng chỉ còn nước im lặng đi theo anh ta.
Có điều cũng may là quán ăn anh ta giới thiệu cũng rất hợp lí, giá cả phải chăng, đồ ăn cũng ngon. Một đĩa to đầu cá om ớt đỏ tươi nhìn rất mê người được mang ra, trước khi món thứ hai được mang lên thì Cố Thắng Nam cũng đã ăn hết một bát cơm.
Chung Tử Nham ngồi đối diện nhìn cô không hề đặt bát xuống, lại nhìn bát cơm mới hết một phần ba của mình, không nhịn được hỏi: "Cô ăn tốt như vậy mà sao vẫn gầy thế?"
Bàn tay cầm đũa của Cố Thắng Nam dừng ngay lại, câu nói kia của Lộ Tấn lập tức hiện lên trong đầu: Em đi ăn cơm đi. Người chỉ có mấy lạng thịt, nếu gầy hơn nữa thì sờ vào càng không có xúc cảm...
Chung Tử Nham phát hiện cô đã đặt đũa xuống bên cạnh, lại không nhịn được hỏi: "Sao cô không ăn nữa?"
Cố Thắng Nam cười cười áy náy: "Nếu tôi ăn tiếp thì hết cả thức ăn mất".
Chung Tử Nham cúi xuống nhìn, một nửa cái đầu cá om ớt đỏ đã bị cô ăn sạch, xem ra cô thật sự rất thích món này, nhưng cô vẫn cực kì khách sáo để lại nguyên nửa cái đầu còn lại cho anh ta. Qua cách ăn này của cô có thể thấy cô là một người phụ nữ biết suy nghĩ cho người khác, Chung Tử Nham mỉm cười: "Quán ăn này rất đông khách nên mang đồ lên hơi chậm, cô cứ ăn thoải mái đi, thực ra tôi cũng không đói lắm".
Cố Thắng Nam đang do dự không biết có nên cầm đũa lên không thì chiếc điện thoại cô đặt bên cạnh bàn báo có tin nhắn.
Là tin nhắn của Lộ Tấn: "Em đang ở đâu đấy?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, đồng thời cũng cầm đũa lên, trả lời hai chữ: "Ăn cơm", sau đó đưa đũa gắp nửa cái đầu cá còn lại.
Lộ Tấn trả lời ngay: "Anh cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm".
Cố Thắng Nam đang định trả lời thì đuôi mắt cô đã thoáng liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi vào cổng quán ăn.
Cô kinh ngạc, ánh mắt nhìn qua vai bác sĩ Chung đang ngồi đối diện: Lộ Tấn?
Hơn nữa còn không chỉ có một mình Lộ Tấn.
Vậy mà Lộ Tấn và Lộ Chinh lại cùng nhau đi vào quán?
Hình ảnh này có sức chấn động quá lớn, vì vậy bàn tay cầm điện thoại của Cố Thắng Nam trở nên cứng đờ.
Cô cứ thế ngẩn ngơ nhìn anh em nhà họ Lộ, hoàn toàn không phát hiện đôi đũa gắp nửa cái đầu cá đã bị cô đưa thẳng lên mặt. Đến tận lúc đũa thức ăn chạm vào má, Cố Thắng Nam mới hồi phục tinh thần lại.
Quan sát toàn bộ quá trình này, Chung Tử Nham không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn Chung Tử Nham, nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là lần bác sĩ Chung cười thoải mái nhất từ khi cô gặp anh ta đến nay. Trước đây dù vị bác sĩ Chung này có cười cũng vẫn khiến người khác cảm thấy lạnh lùng.
Thấy cô nhìn về phía mình, Chung Tử Nham liền đưa tay chỉ lên mặt mình, ra hiệu cho Cố Thắng Nam lau vết dầu đỏ tươi dính trên má.
Cố Thắng Nam còn chưa kịp lau thì Lộ Tấn lại gửi cho cô một tin nhắn: "Anh đang ở quán ăn XX, em tới đó đi".
Cố Thắng Nam đọc nội dung tin nhắn, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cửa quán. Lộ Tấn vừa đi vào quán vừa cúi đầu nhắn tin, hoàn toàn không phát hiện cô đang ngồi trong góc.
Đương nhiên, không chỉ có một mình Cố Thắng Nam chăm chú quán sát hai người đàn ông này. Ánh mắt cô cứ bám dính trên người họ là bởi vì trong tiềm thức, cô vẫn không cho rằng hai người vẫn giống như kẻ thù là Lộ Tấn và Lộ Chinh lại cùng đến đây ăn cơm một cách hòa thuận như thế. Còn khách khứa ngồi ở các bàn khác thì rõ ràng đều bị choáng ngợp trước hai người đàn ông không hề thua kém nhau cả về vẻ đẹp trai và phong độ, khí chất này, trừ Chung Tử Nham.
Trong mắt Chung Tử Nham chỉ có người phụ nữ đang ngồi đối diện anh ta. Thấy cô không có phản ứng, anh ta dừng lại một lát rồi rút một tờ giấy ăn ra, nghiêng người tới định lau vết dầu mỡ trên má giúp cô.
Cố Thắng Nam giật mình nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tràn ngập vui vẻ của Chung Tử Nham.
Cố Thắng Nam tránh ánh mắt anh ta, hạ thấp tầm mắt, lúc này sự nhìn thấy tờ giấy ăn anh ta cầm trên tay.
"A, cảm ơn anh!" Cô vội nhận lấy tờ giấy ăn rồi tự lau khóe miệng.
Cô cầm giấy ăn trên tay, vừa lau vừa nghĩ: Lộ Tấn và Lộ Chinh bây giờ thế nào rồi? Mặt trận thống nhất rồi à? Sao lại như vậy được?
Chung Tử Nham thấy vết dầu đó vẫn dính trên má Cố Thắng Nam, anh ta lắc đầu ngán ngẩm, dứt khoát dùng tay lau cho cô luôn.
Ngón tay anh ta rất ấm, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan rộng ra xung quanh khiến bàn tay cầm giấy ăn của Cố Thắng Nam lập tức dừng lại.
Đầu óc đang suy nghĩ miên man cũng lập tức không suy nghĩ được gì nữa.
Cố Thắng Nam cũng không biết mình ngơ ngác nhìn Chung Tử Nham trước mặt bao lâu, đến tận lúc...
"Sao em lại ở đây?"
Hết sức quen thuộc, đó là giọng của Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam giật mình bừng tỉnh.
Một khoảnh khắc tốt đẹp như vậy lại bị người khác quấy rầy, Chung Tử Nham không cầm được cau mày, quay sang nhìn người vừa nói. Một người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh bàn đang lạnh lùng nhìn anh ta.
***
Chung Tử Nham nhìn sang chiếc bàn cách bàn anh ta không xa lắm.
Lúc này người đàn ông vừa đến nhìn anh ta với vẻ mặt hết sức bất thiện đang ngồi với một người đàn ông mặc âu phục có phong độ hiên ngang bên bàn đó.
Chung Tử Nham cảm thấy cả hai người này đều có vẻ quen quen, trong đó người có phong độ hiên ngang và vẻ mặt lạnh lẽo kia là con trai của Lộ Minh Đình, điểm này Chung Tử Nham có thể khẳng định. Còn người có vẻ mặt bất thiện, thậm chí còn hơi âm hiểm kia...
Chung Tử Nham lại nhìn Cố Thắng Nam gần ngay trước mắt, vẻ mặt cô cũng không tốt lắm.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: "Cô biết bọn họ à?"
Cố Thắng Nam cực kì khó xử. Mình đi ăn cơm với bạn, đột nhiên bạn trai ập đến, bỏ lại một câu nồng nặc mùi thuốc súng rồi lại lạnh lùng quay đi...
Anh có nghĩ rằng việc làm này sẽ khiến bạn gái mình mất mặt với người khác hay không?
Cùng thời khắc đó, dường như bên trên bàn Lộ Tấn cũng bao phủ đầy oán khí.
Lộ Chinh vừa lật xem thực đơn vừa ngước lên nhìn Lộ Tấn: "Sao bạn gái chú lại biết bác sĩ điều trị chính của ông cụ?
Lộ Tấn không trả lời mà vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Lộ Tấn nhanh chóng tìm được "Bí kíp để trở thành người bạn trai hoàn hảo" do Mạnh Tân Kiệt tổng kết cho anh.
Bí kíp để trở thành người bạn trai hoàn hảo, điều thứ 17:Đàn ông có tham vọng chiếm hữu mạnh mẽ không phải chuyện xấu, nhưng ngàn vạn lần không được để lộ ra trước mặt mọi người. Bạn gái cười đùa với người đàn ông khác mà bạn tức giận trợn mắt, mặt mũi cau có thì chỉ mất hết phong độ. Biện pháp chính xác là cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, nói với bạn gái nghiêm túc và dứt khoát: "Em ra đây một lát". Dẫn cô ấy ra hành lang, đẩy cô ấy dựa vào tường, hôn cô ấy thật cháy bỏng, sau đó nói thầm vào tai cô ấy: "Xin lỗi, anh ghen rồi".
Lộ Chinh chờ mãi không thấy Lộ Tấn trả lời, anh ta lại ngước lên, đúng lúc nhìn thấy Lộ Tấn đứng dậy, xoay người đi đến bàn của bạn gái và vị bác sĩ điều trị chính đó.
%%%%%%%%%%%
Đây là chương cuối cùng. Truyện phải tạm dừng vì lí do bản quyền, mong các bạn thông cảm. Các bạn có thể tìm đọc 20 chương còn lại bằng bản convert trên TTV. Hi vọng tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn trong các truyện dịch khác.